Edit: Hâm Còi
Trì Lục không phải là người tốt bụng gì cho lắm, chẳng qua cô không hy vọng sau này bản thân không có tiếc nuối, cũng như không để lại cho Bác Diên bất kỳ sự hối hận nào.
Lỡ như có chuyện gì. Nếu như thôi… Cô không dám nghĩ, Bác Diên có phải hối hận lắm không.
Sáng hôm sau Bác Diên dậy thì Trì Lục vẫn còn ngủ. Cô nghe âm thanh thì tỉnh giấc, mơ màng mở mắt: “Còn sớm vậy à?”
“Ừ.” Bác Diên cúi đầu hôn khóe môi cô, nói: “Em ngủ thêm chút nữa đi.”
Trì Lục còn muốn ngủ, nhẹ giọng đồng ý: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
“Anh biết rồi.”
“Nhớ gọi cho Bác Doanh.”
Bác Diên cười, xoa tóc cô: “Ừ, yên tâm ngủ đi.”
“Vâng.”
Nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe âm thanh của Bác Diên phát ra, thật sự là Trì Lục không thể ngủ tiếp được.
Bác Diên cũng không ở nhà lâu, một lúc sau thì đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng giúp Trì Lục.
Trong phòng trở nên im lặng, Trì Lục nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, chợt cảm thấy có hơi khó chịu.
Không được vui lắm.
Cô hít một hơi dài, đè cánh tay lên mắt, nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm xúc phiền muộn kia xuống.
Mấy giây sau, Trì Lục mở mắt nhìn khoảng trống bên cạnh mình, không còn ý định tiếp tục ngủ.
Cô vén chăn rời giường, đi thẳng lên lầu.
Viên Viên kinh ngạc nhìn cô: “Chị, sao nay chị dậy sớm vậy?”
Trì Lục ừm một tiếng, cười nói: “Chị hơi đói.”
Viên Viên chớp mắt, vội vàng nói: “Nhưng em chưa có làm bữa sáng.”
“Không cần làm nữa.” Trì Lục suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta ra ngoài ăn.”
–
Hai người chuẩn bị xong thì ra khỏi tiểu khu.
Vị trí khu nhà Trì Lục ở tương đối tốt, bốn hướng đều thuận tiện đi lại, các cửa hàng chung quanh không quá tệ, nhà hàng cao cấp cũng có, mà quán ăn ven đường cũng không thiếu.
Cô khá thích một tiệm bán tiểu long bao phía bên trái, nhưng mà tính chất nghề nghiệp nên Trì Lục không thể ăn nhiều, thường thì chỉ ăn hai cái cho đỡ thèm mà thôi.
Nhưng hôm nay đột nhiên cô muốn buông thả một bữa.
“Đi ăn tiểu long bao đi.”
Viên Viên nhìn cô ngập ngừng nói: “Chị chắc không, nhiều calories lắm á.”
Trì Lục: “Mới sáng sớm mà, ăn xong chị đi vận động tí cho tiêu hao hết là được mà.”
Viên Viên giằng co hai giây, lên tiếng nhắc nhở: “Sắp tới Tuần lễ thời trang rồi đó chị.”
Trì Lục gật đầu: “Ừ chị biết.”
Thấy cô như vậy Viên Viên không nói được nữa: “Được ạ, vậy đi thôi.”
Hai người bước đến, Trì Lục không quan tâm tới hoàn cảnh bên trong, lập tức đi thẳng vào một chiếc bàn bên cạnh cẳ.
Gọi món xong, Viên Viên ngồi xuống đối diện cô. Tầm mắt hai người đối diện nhau, Viên Viên phồng má nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chị Trì Lục, hôm nay tâm trạng không tốt hả?”
Trì Lục nhướng mày: “Không có.”
Viên Viên: “Chị có.”
Cô bé im lặng một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nếu mà chị có chuyện không vui, nói ra được sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Trì Lục nghe vậy thì cười: “Ừ.”
Cô khẽ mong môi: “Hôm nay không có, chỉ là sáng nay bị thầy Bác đánh thức nên có chút khó chịu.”
Viên Viên gật đầu, cười nói: “Nhưng không phải sau khi chị ở cùng với thầy Bác, chất lượng giấc ngủ chị dần tốt lên rồi mà?’
Trì Lục: “…”
Cô trừng mắt nhìn Viên Viên, hớp một ngụm nước nóng, “Sao em nhìn ra được?”
“Khí sắc chị. Đừng nói chị thường ngủ trên xe nha.”
“…”
Trì Lục nhớ lại, xem ra thực sự giống như vậy.
Trước đây khi Trì Lục không ngủ ngon giấc ở nhà, cô thường ngủ gà ngủ gật ở ghế sau xe trên đường đi đến những nơi khác nhau.
Nghĩ đến đây, Trì Lục khẽ thở dài.
Viên Viên nhìn cô khó hiểu: “Sao lại thở dài rồi?”
Trì Lục trầm ngâm hai giây, nhìn Viên Viên nói: “Chị nghĩ mình bị thầy Bác bỏ bùa rồi.”
Nếu không thì làm sao khiến Trì Lục trở nên si mê anh như vậy được.
Viên Viên: “…”
Cô bé mơ hồ cảm thấy tiểu long bao đang trở thành thức ăn cho chó.
Mùi hương tiểu long bao rất thơm, nóng hổi mới ra lò, Trì Lục chấm một chút tương ớt rồi ăn rất vui vẻ.
Trước khi kịp nhận ra, Trì Lục đã ăn hết năm cái.
Cô nhìn ba cái còn lại trong khay, miễn cưỡng đặt đũa xuống: “Viên Viên em ăn đi.”
Viên Viên: “Chị nhớ vận động.”
Trì Lục: “… Chị biết rồi.”
Cô dở khóc dở cười: “Lát nữa chị không đi về với em được, chị đi chơi với Thanh Ảnh một chút, đợt trước cô ấy nói sẽ may cho chị một bộ sườn xám, để chị tự chọn kiểu dáng, mà chị vẫn chưa kịp đi.”
“Em biết rồi.”
–
Tạm biệt Viên Viên, Trì Lục đi tìm Quý Thanh Ảnh.
Quý Thanh Ảnh và bác sĩ Phó ở đối diện nhau, cô hỏi qua Thanh Ảnh rồi cố tình mang cho cô bạn một phần tiểu long bao.
“Bác sĩ Phó đi làm rồi hả?”
Cô nhìn qua nhà bên cạnh.
Quý Thanh Ảnh nhìn ánh mắt Trì Lục, chỉ vào nói: “Không đi thì làm gì tớ ngồi đây với cậu được.”
Trì Lục: “…”
Cô không nói gì, liếc mắt nói: “Cậu cũng cần thể trọng sắc khinh bạn đến mức đó chứ.”
Quý Thanh Ảnh nhướng mày: “Hả, cậu không như vậy chắc?”
Hai người nhìn nhau rồi bật cười. Trì Lục nghẹn họng, đưa túi tiểu long bao cho Quý Thanh Ảnh: “Coi chừng nguội, ăn liền cho nóng.”
Quý Thanh Ảnh: “Được thôi.”
Hai người đi vào bếp.
Quý Thanh Ảnh nghiêng đầu nhìn cô một lúc, cũng không hỏi tại sao hôm nay Trì Lục lại rảnh rỗi như vậy, cũng không hỏi thêm bất kỳ vấn đề gì.
“Một chút nữa thử mẫu sườn xám mới của tớ nha.”
“Tớ mặc thử hả?”
“Dáng người cậu bị sao mà không mặc được?’
Trì Lục nghe xong, đuôi chân mày hơi nhướng: “Cũng đúng, tớ thích nghe nói thật.”
Quý Thanh Ảnh nhìn cô dò xét.
Sau khi ăn uống xong, Trì Lục đi thử sườn xám.
Dáng người cô đẹp, đường cong chuẩn xác, dù là ngoại hình hay khí chất đều khiến người khác ấn tượng khắc sâu.
Cô không quá gầy, thích hợp mặc sườn xám, trông rất hài hòa.
Quý Thanh Ảnh quan sát một lúc rồi bình luận: “Không tệ nha.”
Trì Lục nhướng mày: “Thật hả?”
“Tự nhìn gương đi.”
Trì Lục cười, nhìn mình trong gương một chút rồi quay đầu lại hỏi Quý Thanh Ảnh: “Cậu làm cho khách hay làm cho tớ?”
Quý Thanh Ảnh trở lại bàn làm việc, nhàn nhạt nói: “Cậu muốn thì lấy đi.”
Trì Lục xoắn xuýt một lúc: “Tớ cũng muốn, nhưng tớ muốn cậu làm riêng cho tớ cơ.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cuối cùng Trì Lục không chỉ lấy một bộ sườn xám đẹp nhất của Quý Thanh Ảnh mà còn đặt mua thêm một bộ khác cho mình.
“Gần đây có bận gì không?”
Quý Thanh Ảnh nhìn cô: “Tớ không sao, cậu thì sao?”
“Nửa tháng nữa là Tuần lễ thời trang rồi.”
Quý Thanh Ảnh hiểu, gật đầu nói: “Thầy Bác có đi cùng không?”
“Chắc là không.” Trì Lục nằm ườn ra bên bàn đối diện, thở dài nói: “Anh ấy bận nhiều việc quá.”
Quý Thanh Ảnh nghe vậy thì nhướng mắt nhìn cô cười nói: “Cũng không hẳn là thế.”
Trì Lục đảo mắt nhưng không phải bác.
Có đi được hay không tạm thời không thể nói trước.
Đến giờ cơm trưa, cả hai đều lười ra ngoài nên gọi điện đặt lẩu giao tới nhà.
Quý Thanh Ảnh nhìn Trì Lục thế này cũng đoán được tâm trạng cô đang xấu đến cực điểm, nếu không thì không nuông chiều bản thân đến mức này.
“Tâm trạng làm sao thế?”
Trì Lục nâng mắt nhìn cô: “Hả?”
Quý Thanh Ảnh cúi đầu cười, nhấp ngụm nước, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Trong khi chờ thức ăn, tâm sự chút được không?”
Trì Lục cười một tiếng, đi qua tựa đầu lên vai Quý Thanh Ảnh: “Sao lại không được, nhưng bác sĩ Phó không ghen đó chứ?”
“Dấm của phụ nữ có gì tốt đâu mà ăn?”
Trì Lục nhướng mày: “Phải không.”
Quý Thanh Ảnh dò xét Trì Lục: “Đừng lảng sang chuyện khác, nói đi, có phải cãi nhau gì với thầy Bác không?”
Trì Lục lắc đầu.
Quý Thanh Ảnh trầm mặc vài giây, thấp giọng hỏi: “Vì cha mẹ anh ấy hả?”
Trì Lục gật đầu: “Có vài chuyện, hôm nay họ đi rồi.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt trong giây lát, không hề biết chuyện này.
“Đi nước ngoài?”
“HÌnh như là qua bên đó định cư, môi trường sống bên đó rất tốt.”
Quý Thanh Ảnh gật đầu một cái, tỏ vẽ đã hiểu: “Cậu để cho thầy Bác đi tiễn hả?”
Trì Lục: “…”
Trì Lục hoài nghi nhìn Quý Thanh Ảnh, còn chưa hỏi làm sao cô biết được, Quý Thanh Ảnh liền cười nói: “Cậu có thể không nhận ra rằng trong một vài trường hợp, thầy Bác thực sự đặt cảm nhận của cậu lên hàng đầu, anh ấy biết cậu sẽ không vui, ngay cả khi trong lòng thấy cần chịu trách nhiệm đưa tiễn họ, nhưng chỉ cần suy nghĩ đến cậu, anh ấy sẽ không chủ động đi, trừ khi cậu lên tiếng.”
Trì Lục không nói gì, Quý Thanh Ảnh hiểu là cô đã hiểu thấu.
Cô cũng biết vấn đề chỗ này, nên mới chủ động đề nghị anh đi.
“Ừ, tớ có nói.” Cô khẽ thở dài: “Tớ biết là bọn họ không tốt, nhưng cũng không muốn tương lai anh ấy phải hối hận.”
Quý Thanh Ảnh vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: “Tớ biết, nhưng cậu cũng sẽ không vui.”
Trì Lục gật đầu.
Rộng lượng là một chuyện, nhưng cảm xúc là một vấn đề khác.
“Ah, tớ thấy mình mâu thuẫn quá.”
“Có gì mà mâu thuẫn, đấy là những cảm xúc bình thường.” Quý Thanh Ảnh buồn cười nhìn cô: “Còn nếu vẫn không vui, thì đợi ăn lẩu xong chúng ta đi shopping đi.”
Cô nháy mắt: “Quẹt thẻ của thầy Bác ấy, quẹt hết là đảm bảo cậu sẽ vui liền.”
Trì Lục cười: “Cũng không phải là không được.”
Có mấy lời tâm sự với Bác Doanh thì không nên, Trần Tân Ngữ lại đang đi làm, cô chỉ có thể tìm Quý Thanh Ảnh để khai sáng.
–
Ăn trưa xong, hai người ngủ một lúc rồi không do dự mà rời nhà đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Hơn sáu giờ, Bác Diên đến đón cô.
Anh nhìn đống túi to túi nhỏ bên cạnh cô, hơi nhướng mày: “Em còn muốn mua gì nữa?”
Trì Lục: “…”
Cô im lặng nhìn anh: “Những gì muốn mua thì mua hết rồi.”
Bác Diên ừ một tiếng: “Thật sự không còn mua gì nữa?”
Trì Lục: “Hết rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Anh làm sao vậy, nhiều như vậy còn chưa đủ sao?”
Bác Diên gật đầu, kéo cô từ ghế đứng lên, cười nói: “Chỉ sợ em chưa đủ vui vẻ, có thể đi mua thêm nữa đi?”
“…”
Trì Lục nghẹn, nhìn thẳng vào mắt anh: “Không muốn, chúng ta về thôi.”
Cô chỉ tay: “Quý Thanh Ảnh biết anh sẽ đến đón em nên đi trước rồi.”
Bác Diên gật đầu, xách túi lớn túi nhỏ bỏ vào sau xe, nhướng mắt nhìn cô.
“Còn chưa thắt dây an toàn.”
Trì Lục giật mình: “Hả?”
Giây tiếp theo, Bác Diên dang tay qua ôm lấy cô.
Trì Lục giật mình nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Tư thế này khiến Trì Lục có chút không thoải mái.
Bác Diên nheo mắt nhìn cô, giơ tay vuốt má: “Hôm nay em làm gì thế?’
Trì Lục: “…”
Cô nhìn vào mắt anh, biết anh đang nghiêm túc.
“Ăn uống, rồi đi mua sắm.”
Bác Diên: “Buổi trưa em ăn gì?”
“Đặt lẩu mang về.” Nghĩ đến đây, cô có hơi không thoải mái: “Sáng nay còn ăn tiểu long bao, trưa thì ăn lẩu, em đi dạo cả một buổi chiều, có tiêu hết được lượng calories không nhỉ?”
Bác Diên giương mắt nhìn cô: “Có lẽ là không.”
Trì Lục: “…”
Cô lườm anh: “Anh không dối lòng được chút hay sao?”
“Không.”
Bác Diên cười cười, cúi đầu hôn lên môi cô, thấp giọng nói: “Anh đang suy nghĩ một chuyện.”
“Cái gì?”
“Nhà chúng ta có một cô gái lúc nào cũng ủ rũ suốt ngày, làm sao để dỗ dành được đây?”
Trì Lục: “…”
Cô mím môi, tai có chút nóng, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Anh tự động não đi.”
Bác Diên cười, cọ chóp mũi cô, hơi thở ấm nóng phải vào má cô, thanh âm đột nhiên trầm xuống, ôn nhu hỏi: “Anh hiến thân mình được không?’
“???” Mặt Trì Lục sửng sốt, không tin vào tai mình vừa nghe.
“Anh nói cái gì?”
Bác Diên nhìn vẻ kinh ngạc của cô, thong thả nhắc lại: “Anh đang nhớ lại những điều em thích, thì ngoại trừ dạo phố mua sắm ăn uống, thì chỉ còn lại mỗi anh.”
Anh không biết xấu hổ mà nói tiếp: “Tặng anh cho em, có thể dỗ vui được em chưa?”
Trì Lục: “…”