Dấu Răng

Chương 54: 54: Cp “trì Hoãn”




Edit: Hâm Còi

Trì Lục và Bác Diên có một số quan điểm giống nhau. Với người ngoài, đặc biệt là những ai xen vào mối quan hệ của họ, thì cả hai đều cực kỳ vô tình và tàn nhẫn.

Bạch Lam thất bại rời đi, Trì Lục nhìn người đàn ông mặc áo ngủ bên cạnh, cất giọng nhẹ nhàng: “Đồ trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Bác Diên nghe vậy thì bật cười: “Em nói cái gì?”

Anh nắm tay cô. “Nói lý lẽ chút nào, anh trêu ghẹo gì ai?”

Trì Lục dừng lại suy nghĩ, đúng thật là nhất cử nhất động của Bác Diên mấy hôm nay không hề cho Bạch Lam một tín hiệu nào, cơ bản toàn bộ là cô ta tự biên tự diễn. Cô ta cho rằng Bác Diên cũng giống một vài nghệ sĩ nam hay đạo diễn nhân cách chó tha trong giới mà cô ta biết.

Khoản này của Bác Diên, Trì Lục nhận thua.

Cô quan sát anh một lượt: “Gương mặt này thôi đủ đi ghẹo người khác rồi.”

Bác Diên: “…”

Anh có chút bất đắc dĩ, cúi đầu cọ cọ vào chóp mũi cô, chăm chú nhìn cô, hô hấp hai người dường như quyện vào nhau.

“Ừ, trách anh.”

Trì Lục: “…”

Anh nhận sai nhanh như vậy, còn khiến Trì Lục không có cảm giác thành tựu nữa, cô cắn môi dưới, ngửa đầu nhìn anh một lúc rồi nói: “Hơn nữa đây đâu phải là người đầu tiên.”

“…”

Phụ nữ mà muốn nhắc đến chuyện cũ thì cho dù chuyện vụn vặt cỡ nào hay đã qua ngàn năm rồi đi chăng nữa, họ vẫn có thể nói bất cứ khi nào.

Bác Diên nhìn dáng vẻ của cô, đại khái có thể đoán ra cô muốn nói đến chuyện gì. Anh tằng hắng vài cái rồi vội vàng dời chủ đề nguy hiểm này: “Không buồn ngủ à?”

“Không.” Trì Lục tò mò: “Anh với cô ta còn có liên lạc à?”

Bác Diên giương mắt nhìn cô: “Em thấy thế nào?”

Trì Lục bĩu môi, lầu bàu: “Sao em biết được.”

Mặt cô ủ dột, nhìn không ra chút gì vui vẻ.

Bác Diên cúi xuống, kiên nhẫn dụ dỗ cô: “Không có. Vẫn luôn không có.”

Anh hôn nhẹ nhàng lên môi cô, giọng nỉ non: “Em còn nhớ không?”

Trì Lục yên lặng một chút rồi lắc đầu. Thật ra không hẳn là quên hết, nhưng vì chuyện này mà cô gặp đả kích lớn, tựa như cái gai trong lòng cô bấy lâu.

‘Cô ta’ trong lời Trì Lục nói, là một bạn nữ rất thích Bác Diên, người đó cũng rất ưu tú, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, lại còn tâm cơ thủ đoạn không kém.

Người học đại học, với Trì Lục mà nói, thật sự là một sự uy hiếp lớn. Cô ta xinh đẹp lại trưởng thành, phong thái tao nhã, mọi mặt đều ưu tú. So với cô thì cô ta còn cao hơn một tí, coi như có một sự khác biệt lớn.

Sự xuất hiện của cô ta, khiến Trì Lục trở nên mặc cảm.

Cô ghen tị với họ, ghen tị vì họ cùng tuổi, chung một đề tài để nói chuyện. Mặc dù Bác Diên vẫn như thường lệ không chia sẻ thảo luận gì nhưng từ tận đáy lòng Trì Lục vẫn rất ngưỡng mộ

Có lúc cô nghĩ, nếu như Bác Diên và cô cùng tuổi cùng lớp cùng khối, thì chắc hẳn bọn họ sẽ có nhiều đề tài chung để nói chuyện hơn nữa.

Lúc ấy Trì Lục có tâm sự với anh chuyện này, lúc ấy Bác Diên đã nói thế nào nhỉ.

Cô nhìn chằm chằm anh, cố nhớ lại lời anh nói lúc đó.

“Em nghĩ chuyện em với anh cùng tuổi để nói chuyện là quan trọng, nhưng đối với anh, em có bằng lòng tâm sự mọi chuyện với anh hay không, mới là quan trọng nhất.”

Bác Diên dỗ dành cô, nghiêm túc nói: “Bọn họ có bằng tuổi anh, cho dù có thể sẽ nhiều vấn đề giống nhau, nhưng những chuyện đó không liên quan gì đến anh, sẽ không thảo luận chứ đừng nói chi tâm sự. Bọn họ không phải em.”

Rất thần kỳ, Trì Lục được anh dỗ ngoan ngay lập tức.

Bác Diên biết cách vạch ra giới hạn giữa những người đó, anh hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.

Chẳng qua là, vẫn có hơi chua một chút.



Bác Diên nhìn bộ dạng yên lặng của cô, dịu dàng nói: “Vẫn để bụng à?”

Anh suy nghĩ một chút: “Vậy sau này anh không nói chuyện với họ nữa.”

Trì Lục bật cười, ánh mắt dò xét: “Vậy anh cũng bất lịch sự quá đi.”

“Hả?” Bác Diên nhướng mi, chậm rãi nói: “Vậy tính làm sao giờ, bạn gái nhỏ của anh là vua giấm, nhìn thấy anh với phụ nữ khác thì không vui, mà anh không dám để cô ấy buồn, phần lễ nghĩa với người khác, thôi không sao, miễn là bạn gái anh vui là được.”

“…”

Cảm giác một chút chua lè nãy giờ biến mất dạng.

Cô cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh: “Được rồi, vậy từ giờ về sau em sẽ làm như vậy.”

Bác Diên thuận miệng đáp: “Được.”

Anh nhìn cô: “Về phòng nghỉ ngơi nhé, ngày mai là buổi ghi hình cuối rồi.”

“Vâng.”

Trì Lục nhìn anh: “Mối quan hệ của chúng ta, nếu không có sai sót gì sẽ bị lôi ra ánh sáng đấy.”

Bác Diên nhìn cô: “Có ảnh hưởng công việc của em không?”

“Không nghiêm trọng đâu, dù sao em cũng không phải minh tinh.” Trì Lục với chuyện này chẳng hề để ý.

Bác Diên gật đầu: “Có ảnh hưởng thì nói với anh.”

“Em biết rồi.”



Sau khi trở về phòng, Trì Lục nằm ở trên giường suy nghĩ chuyện mới vừa phát sinh.

Thật ra thì Trì Lục không có để Bạch Lam trong lòng, thủ đoạn của cô ta cũng chẳng có tính uy hiếp gì Trì Lục cả. Nhưng mà cô vừa nghĩ tới thời gian hơn hai năm Bác Diên và mình chia tay, đột nhiên hơi khó chịu.

Khó chịu vì cô đã bỏ lỡ khoảng thời gian trưởng thành của anh, cả những năm tháng anh vật lộn với cuộc sống khó khăn này. Cũng bỏ lỡ việc anh lột xác, bỏ lỡ luôn thời khắc vinh quang, thậm chí cả những bấp bênh gục ngã.

Trì Lục không nghi ngờ tình cảm Bác Diên dành cho mình, cũng giống như sự tin tưởng anh dành cho bản thân anh.

Trên con đường trưởng thành, cả hai đều cần niềm tin và tín thác lẫn nhau. Với cô chính là tiếc nuối.

Tiếc cho những thời khắc trong đời anh mà cô đã không thể bên cạnh.

Đương nhiên chuyện này không phải xuất phát điểm từ Bạch Lam.

Cho dù là đã làm hòa với Bác Diên, những tâm tư ấy luôn tồn tại mặc dù Trì Lục đã giấu kín. Vô số lần hối hận, mà không thể thay đổi quá khứ.

Thậm chí cô cảm thấy mọi chuyện lặp lại lần nữa, cô vẫn lại bỏ lỡ.

Trì Lục suy nghĩ miên man, khi thực sự chìm vào giấc ngủ, tựa hồ như là đang chìm vào mộng cảnh dài thật dài.

Trong mơ có ba mẹ, có Bác Diên, Bác Doanh, rất nhiều bạn bè, tất cả đều ở đây. Khi trông thấy mọi người, Trì Lục liều mạng chạy về phía họ, muốn ôm lấy tất cả.

Nhưng khi cô chạy đến, mọi thứ lại tan biến.

Trì Lục đứng tại chỗ, chung quanh chỉ còn lại một mình.

Cô choáng váng nhìn chung quanh, không chỉ là người biến mất, mà toàn bộ cảnh vật đều không có, đập vào mắt cô là một mảnh đất hoang không khác gì sa mạc.

Gió thổi qua, làm nhòe đôi mắt đẫm lệ.

Cô bắt đầu chạy trốn, tìm kiếm trong sa mạc. Đến khi kiệt sức, cô nghe thấy tiếng nước chảy. Cô men theo tiếng động đi về phía đó, lại trông lấy một ốc đảo.

Ngay sau đó là ba mẹ lại xuất hiện một lần nữa, cùng với Bác Diên cạnh đó đang chờ cô.

Không đợi Trì Lục đi lại, Bác Diên đã tiến về phía cô. Thời khắc mắt cô nhòe đi, cô trông thấy bố mẹ đang mỉm cười với mình, rất nhẹ nhõm và vui mừng

Hai người đi đến, đứng trước mặt ba mẹ cô. Cô nghe giọng của họ: “Tiểu Diên, sau này Trì Lục giao cho cháu chăm sóc nhé.”

Trì Lục còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp nói lời nào, họ lại biến mất một lần nữa ngay trước mặt.



“Mẹ!”

Trì Lục hét lớn

Cô giật mình tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn trần nhà một lúc lâu. Cô khẽ nháy mắt, rồi giơ tay kéo chăn lên, vùi cả người vào trong đó cố gắng trốn tránh.

Cô không biết họ có thật sự yên tâm giao cô cho Bác Diên hay không, nhưng dù thế nào đi nữa thì cô cũng không thể chia tay Bác Diên được.

Những hình ảnh hay khung cảnh trong giấc mơ dường như mang cho cô cảm giác chân thực rõ ràng. Nếu cô đi giữa hoang mạc, cô sẽ rất tuyệt vọng như thể không bao giờ trông thấy đích đến. Nhưng nếu có Bác Diên, cô sẽ không sợ.

Ngay cả khi không thoát được khỏi sa mạc, chỉ cần ở cùng với Bác Diên, cô dường như cũng sẽ nguyện ý.

Đời người ai cũng phải một lần lao đao vì mình.

Cô muốn đứng ở ngã tư đường đợi Bác Diên tiến về phía mình, như lời bạn cô Quý Thanh Ảnh từng nói.



Có tiếng gõ cửa vang lên, Trì Lục còn bối rối: “Chuyện gì?”

Tiếng Bác Diên truyền ra ngoài vào, thấp giọng hỏi: “Em tỉnh rồi?”

Trì Lục đứng dậy mở cửa. ngước nhìn anh: “Sao anh biết?”

Cô dụi mắt, mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”

“Năm giờ.”

Trì Lục: “?” Cô trợn to mắt nhìn Bác Diên, “Hả? Mới 5 giờ sáng anh đã dậy?”

Bác Diên nheo mắt nhìn cô: “Em gặp ác mộng à?”

Trì Lục trố mắt giây lát, kinh ngạc nhìn anh, “Làm sao anh biết?”

Mấy gian phòng này cách âm tệ đến thế sao?

Ánh mắt Bác Diên nhìn chằm chằm cô một lúc rồi vươn tay ôm người vào lòng: “Ừ, anh đoán.”

Trì Lục: “…”

Đầu óc Trì Lục còn chưa tỉnh táo hẳn, trừng mắt hỏi: “Cái này cũng đoán được nữa à?”

Bác Diên gật đầu, thấp giọng hỏi: “Còn buồn ngủ không?”

“Còn.”



Bác Diên hiểu, thấp giọng nói: “Vậy ngủ tiếp đi, anh ở bên cạnh.”

“Hả?” Trì Lục nhìn anh: “Nhưng mà không phải 8 giờ còn trực tiếp nữa hay sao?”

“Không có ai phát hiện ra đâu.”

Bác Diên siết tay Trì Lục, dẫn cô về giường: “Yên tâm ngủ đi, em ngủ rồi anh sẽ đi.”

Trì Lục mặc dù còn có chút mờ mịt, nhưng vẫn không hỏi thêm gì, chờ cô tỉnh dậy rồi hẵng nói, không cần vội.

Hai người vén chăn nằm xuống, cô nhìn người đàn ông ròi khẽ nói: “Vậy em ngủ thật nha.”

“Ừ.”

Bác Diên hôn lên trán cô: “Ngủ đi, anh ở đây.”

Trì Lục thật sự nhắm mắt ngủ.

Bên cạnh có nguồn nhiệt, có mùi hương quen thuộc, quả thật khiến cô dần an tâm hơn.

Một lúc sau, Trì Lục chìm vào giấc ngủ say.

Nghe thấy tiếng thở đều đều của những người bên cạnh, mắt Bác Diên giãn ra, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào giữa đôi chân mày vẫn đang cau chặt của Trì Lục, khẽ thở dài.

Cũng không biết nhìn bao lâu, đến khi tay Bác Diên có chút tê, anh mới hoàn hồn.

Bác Diên đúng thật là có nghe chút tiếng động, phòng ốc ở đây cách âm không tốt, thời điểm Trì Lục giật mình trong giấc mộng kia, vừa hay anh nhận ra.

Về phần tại sao anh tin chắc cô gặp ác mộng, là bởi vì Bác Diên cũng gặp ác mộng.

Anh mơ thấy Trì Lục biến mất.

Nghĩ đến đây Bác Diên khẽ cười, tự coi thường chính mình. Từ khi nào mà anh lo lắng chuyện này đến mức không thể ngủ được?

Khi Trì Lục tỉnh dậy lần nữa, trong phòng đã không còn ai.

Cô sờ chỗ trống bên cạnh, không còn độ ấm. Nhưng trong không khí cô nhận ra có mùi của người đàn ông, cho nên Trì Lục tin chắc, Bác Diên xuất hiện đêm qua không phải là mơ.



Ngày cuối cùng ghi hình, tất cả mọi người đều biếng nhác, không mấy hứng thú.

Tổ PD không đưa kịch bản nữa, không để 6 người tụ tập cùng nhau mà để không gian riêng tư.

Trì Lục cùng Bác Diên thức dậy rồi ăn sáng, sau đó ra ngoài đi hẹn hò.

Thành phố cuối cùng của họ là thành phố biển, hai người đi dạo bờ biển hóng gió, đạp xe, ăn một bữa trưa ngon lành rồi về phòng.

“Còn nửa ngày cuối cùng.”

Trì Lục nhìn ống kính, suy nghĩ một chút nói: “Hẹn gặp mọi người ở chương trình sau nhé.”

Đứng trước ống kính, cô cười khanh khách nói: “Mọi người sẽ nhớ tôi chứ?”

Khán giả điên cuồng comment.

[ Muốnnnn aaaa, Trì Tiểu Lục với thầy Bác tiếp tục ghi hình đi!! ]

[ A a a a Trì Hoãn couple rốt cuộc có phải là thật không vậy, có thể cho đáp án được không dịiii ]

[ Các chị em, tuần sau bản chính thức sẽ phát sóng, nhất định sẽ có phỏng vấn cá nhân, tui nghĩ chương trình sẽ vì tỷ suất nhà đài với lượng view nhất định sẽ làm gì đó. ]

[ Chồm hổm đợi phỏng vấn hiu hiu. ]

[ Có phải Trì Tiểu Lục sẽ tham gia tuần lễ thời trang đúng hem? ]

[ Nói thật, xem cái chương trình này tui nghĩ tui coi được cảnh cuộc sống sau hôn nhân của thầy Bác với Trì Tiểu Lục ấy ]

[ Ngọt chết tôi, ngọt đến mức muốn tìm thầy Bác để yêu đương ]

[ Lầu trên méo có cửa đâu =)) Trì Tiểu Lục thuộc về thầy Bác ]



Sóng comment điên cuồng, nhưng Trì Lục không biết. Cô với Bác Diên ngồi ở sofa một lúc thì có nhiệm vụ giao tới. Thỉnh thoảng, PD cũng làm người, tăng thêm lượng đường cho khán giả ăn.

“Cái gì vậy?”

“Hỏi nhanh đáp nhanh?”

Trì Lục nhìn một chút, có chút không nói nên lời: “Tôi với thầy Bác hỏi đáp lẫn nhau sao?”

PD cách đó không xa gật đầu.

Trì Lục: “…”

Cô im lặng: “Nhiều người trong chúng ta đều biết.”

PD: “Người xem không biết.”

Cô nhìn Bác Diên: “Anh sao vậy?”

Bác Diên vừa định nói, PD liền ra tiếng: “Đọc xong cũng không tính là hỏi nhanh đáp nhanh.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ở đáy mắt thấy được sự bất lực. Được rồi, dù sao cũng không lo lắng gì.

Câu hỏi và câu trả lời thật sự liên quan đến chương trình, hỏi Trì Lục cảm thấy thế nào về Bác Diên, hỏi cảm xúc của cô khi tham gia chương trình, chương trình nào là để lại ấn tượng nhất …

Cơ bản đều là những vấn đề như vậy, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của khán giả.

Màn hỏi đáp chính thức bắt đầu.

Trì Lục hỏi Bác Diên trước: “Câu hỏi đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy em, thầy Bác cảm thấy thế nào.”

Bác Diên: “Nhỏ.”

Trì Lục: “…”

Người xem: “???”

PD: “???”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Bác Diên thản nhiên nói: “Lúc ấy đột nhiên cảm thấy thế.”

Trì Lục ý thức được anh đang nói về lần đầu gặp mặt năm đó.

Cô ậm ờ rồi hỏi chậm rãi, “Sau khi tiếp xúc thì anh thấy em thế nào?”

Bác Diên nheo mắt nhìn cô, khẽ mỉm cười, như đang nhớ lại: “Xinh đẹp, táo bạo và thông minh.”

“…”

Khán giả với PD đều sững sờ. Ủa hai người rốt cuộc đang nói cái gì? Cái này sao bọn họ thấy Trì Lục khác vậy ta?

Bác Diên cười nhưng không nói, Trì Lục năm đó quả thật xinh đẹp, lại gan dạ, còn có chút thông minh lanh lợi.

Cùng Bác Doanh trốn dưới chăn xem tạp chí mấy nam idol, lén ra tiệm internet lên mạng lướt web, rồi lẻn đi bar bị anh bắt gặp lại chỗ, Trì Lục còn vô tội nhìn anh: “Anh Bác, em không biết đây là quán bar, chỉ thấy bên ngoài trang trí đẹp quá nên muốn vào xem chút thôi à, xem xong thì đi, không có ở lại uống gì hết.”

Bác Diên căn bản không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ có thể thở dài.

Thỉnh thoảng bắt gặp cô đang trốn học, cô cũng vỗ ngực tự tin mà nói cho anh nghe: “Em trốn học vì em thật sự đang buồn quá buồn luôn á, nên mới đi giải sầu một tí thôi.”

Cô còn lý do lý trấu đủ thứ: “Nếu em không đi giải sầu thì em sẽ cãi nhau với giáo viên. Thay vì vừa buồn bực vừa phải cãi nhau thì em đành hy sinh thân mình.”

Thỉnh thoảng, những lý do của cô nhiều đến mức khiến Bác Diên không còn gì để nói.

Anh thực sự không thể làm gì cô được.

Trì Lục nhìn vào mắt anh, cũng nhớ về những chuyện trong quá khứ. Cô với tay lấy cái ly uống một ngụm nước, lúng ta lúng túng nói: “Câu tiếp theo.”

Bác Diên: “Được.”

Không nhiều câu hỏi, đến câu cuối thì PD hỏi Bác Diên rằng anh bắt đầu yêu Trì Lục từ khi nào, và tại sao.

Các chương trình được khán giả thích, cũng đều vì những vấn đề như thế này.

Nghe xong câu hỏi, Bác Diên cười cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn Trì Lục, suy nghĩ một chút nói: “Thời gian cụ thể quên rồi, lý do vì sao cũng không nhớ.”

Trì Lục: “Anh nhất định phải nói.”

Bác Diên mỉm cười, nhìn về phía cách đó không xa ống kính nói: “Thật sự quên lúc nào thì động tâm rồi.”

Trì Lục: “…”

Khán giả cảm thấy câu trả lời có cũng như không.

Khi mọi người đang chuẩn bị quay xe mắng Bác Diên thì anh lại nói: “Nhưng một khi đã yêu cô ấy rồi, bạn không thể nhìn thấy bất cứ cô gái nào khác nữa.”

Trong thế giới của anh, cô là người duy nhất có thể làm rối loạn nhịp tim anh.

Khán giả im lặng trong vài giây, rồi bắt đầu điên cuồng comment.

[Cái đệt cái đệt!! Chết mất chết mất thôi! ]

[ Thầy Bác không hổ là biên kịch nhể! ]

[ Thầy Bác giỏi nhể, sau khi yêu vào cũng không liếc mắt tới ai ]

[ Đm vậy ý thầy Bác là chỉ bị thu hút bởi Trì Lục thôi hả? ]

[ Phấn khích cái méo, có đạo diễn chỉ đạo hết dòi ]

[ Đạo cái đầu nhà mài, Trì Hoãn couple real nha mại ]



Mí mắt Trì Lục run lên, mím môi nói: “Được rồi, cảm ơn thầy Bác đã trả lời.”

Bác Diên nhìn cô: “Đến lượt anh?”

“Vâng.”

Câu hỏi tương tự nhau, cơ bản không khác nhau nhiều, mà câu trả lời của Trì Lục cũng gần như trùng khớp với Bác Diên..

Giống, nhưng lại không giống.

Câu hỏi cuối, lại giống nhau như đúc.

Trì Lục bật cười, nhìn về phía camera: “Có thể sáng tạo câu hỏi chút không? Thầy Bác đã trả lời vấn đề này rồi, của tôi cũng giống thế.”

Mọi người: “…”

Hay lắm, không chỉ thầy Bác mà Trì Tiểu Lục cũng vậy.



Cô suy nghĩ một chút rồi nhìn về camera: “Được thầy Bác yêu là điều khiến tôi có thể vui vẻ mọi lúc mọi nơi.”

Đây là thật.

Chỉ cần nghĩ đến Bác Diên thích mình, cô cũng rất hạnh phúc. Trước kia là bí mật mà cô che giấu, nhưng giờ có thể sẵn sàng chia sẻ niềm vui cho mọi người.

Bác Diên ngẩn ra, khẽ cười, “Anh cũng vậy.”



Ngày ghi hình cuối cùng kết thúc, cả hai nhanh chóng trèo lên hot search.

Trên đường về, Trì Lục lướt weibo chút, đều nhắc về ánh mắt nồng đượm của hai người, còn có mấy câu hỏi phỏng vấn.

Thậm chí còn được khán giả nâng lên thành tình yêu thần tiên.

Bác Doanh gửi cho cô một cái link super topic, là couple Trì Hoãn.

Trì Lục: [? ]

Bác Doanh: [ Tớ là người lập ra đó, cuối cùng cũng lên được.]

Trì Lục: [ Cậu rảnh vậy luôn hả? ]

Bác Doanh: [ Cuối tuần mà. Tớ hâm mộ cậu quá đi. ]

Trì Lục: [ Hâm mộ cái gì? ]

Bác Doanh: [ Hai người khi nào kết hôn vậy? ]

Trì Lục: [ …]

Cô nhìn tin nhắn của Bác Doanh, trong lòng ngổn ngang không giải thích được. Làm sao mà kéo tới chuyện kết hôn luôn rồi?

Một giây sau, Bác Doanh gửi cho cô ảnh chụp màn hình trên Super Topic, toàn bộ đều là fan comment hỏi: Hai vị khi nào mới kết hôn vậy?

Trì Lục nhịn không được, khẽ bật cười.

Bác Diên nghiêng đầu: “Em cười cái gì?”

Trì Lục không nhiều muốn, giơ điện thoại di động cho anh nhìn: “Nhiều fan cũng thú vị lắm đấy.”

Bác Diên cầm lấy điện thoại của cô, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Trì Lục nhìn vẻ mặt chăm chú của anh, nhướng mày: “Anh xem gì vậy?”

Bác Diên trả lại điện thoại cho cô, nói điềm đạm: “Không có gì.”

Trì Lục khó hiểu, vừa định nói chuyện thì Bác Diên đột nhiên hỏi: “Em không định trả lời à?”

“Trả lời cái gì?” Trì Lục chuyển qua xem lượng search của cặp khác mời còn lại, thản nhiên nói.

“Comment kìa.” Bác Diên dựa lưng vào ghế nhìn cô: “Khi nào chúng ta kết hôn.”

Nụ cười trên mặt Trì Lục dừng lại, kinh ngạc nhìn anh: “Anh nói gì?”

Bác Diên thùy mắt thấy nàng, một chữ một cái nói: “Chúng ta lúc nào thì kết hôn.”

“…”

Trì Lục trầm mặc vài giây, chớp chớp mắt: “Anh nói thật sao?”

Bác Diên gật đầu.

Trì Lục bối rối, có chút không chống đỡ được ánh mắt sáng rực của anh. Cô có chút nghi ngờ, nếu giờ phút này cô từ chối thì liệu Bác Diên có giết người diệt khẩu luôn không, hoặc là bắt trói cô mang đi đóng dấu kết hôn.

Trì Lục suy nghĩ một chút, nhìn nhìn anh: “Còn sớm.”

Bác Diên: “Sớm gì?”

“Chúng ta vừa mới quay lại mà.”

Bác Diên: “Ừ, chúng ta yêu nhau được gần 7 năm rồi.”

Trì Lục sửng sốt, có hơi kinh ngạc.

Bảy năm.

Anh cộng luôn hai năm xa cách kia.

Cô sửng sốt, rũ mắt nói: “Vậy vẫn còn sớm mà, em không muốn kết hôn gấp như vậy.”

Bác Diên nghe vậy thì cũng không ép buộc cô nữa.

“Ừ.”

Anh thong thả đáp ứng, ngược lại khiến Trì Lục hơi thất thần, không biết nói gì, với những gì cô hiểu về Bác Diên thì anh không phải là người dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Em nhìn gì?” Bác Diên giơ tay lên vuốt đầu cô: “Có muốn ngủ một lát không?”

“Em không buồn ngủ lắm.”

Bác Diên ừ một tiếng, nhìn điện thoại: “Lát lên máy bay chợp mắt một chút.”

“Vâng.”

Lúc đến sân bay, Trì Lục vẫn chưa nghĩ ra vì sao Bác Diên bỏ cuộc sớm như vậy.

Bác Diên nhìn bộ dạng suy nghĩ không thông suốt của cô, cảm thấy thật buồn cười. Thật ra không có nguyên nhân nào khác, chẳng qua anh chỉ cảm thấy dù có kết hôn hay không thì Trì Lục cũng không rời xa anh.

Cô sợ tương lai, sợ hôn nhân, không muốn đưa ra quyết định quá sớm, cho nên anh sẽ đợi.

Đối mặt với vấn đề này, thật không ngờ Bác Diên lại có sự kiên nhẫn nhiều hơn anh nghĩ rất nhiều.

Tương lai sắp tới, vài năm, vài chục năm, cho dù là bao lâu, chỉ cẩn cuối cùng người Trì Lục chọn là anh, vậy thì đủ rồi.

Bác Diên không đòi hỏi gì nữa, chỉ vậy thôi…



Trên đường trở về, Trì Lục vẫn luôn không muốn hiểu, nên không nghĩ đến nữa. Sau khi hai người đáp máy bay, Từ Minh Trạch tới đón.

“Bác tổng, cô Trì.”

Trì Lục cười cười, thân thiện chào hỏi: “Trợ lý Từ vất vả rồi.”

Từ Minh Trạch: “Việc nên làm thôi ạ.”

Trì Lục nhướn mi, nhìn về phía Bác Diên: “Anh sao không nói gì vậy?”

“Nói gì.” Bác Diên thờ ơ: “Em nói là được.”

Trì Lục: “…”

Chua loét thế.

Hai người lên xe, Từ Minh Trạch rất biết điều không tán gẫu với Trì Lục nữa. Anh biết ông sếp nhà mình bất kể chuyện gì liên quan đến Trì Lục đều hẹp hòi như thế, anh cũng không dám nhổ lông hổ đâu.

Bên trong xe trở nên yên tĩnh, Trì Lục chọt chọt cánh tay người bên cạnh: “Thầy Bác.”

Bác Diên cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Trì Lục suy nghĩ một chút, nhìn hắn: “Đừng nói là anh giận nhé?”

Bác Diên: “Giận chuyện gì?”

Trì Lục: “Chuyện đó đó.”

Bác Diên: “Không có.”

Hắn dở khóc dở cười: “Tại sao anh lại giận chứ?”

Trì Lục cắn môi dưới, hoài nghi nhìn anh: “Vậy sao anh bỏ qua chuyện vừa rồi nhanh vậy?”

Bác Diên bất đắc dĩ hỏi: “Anh là người dễ giận vậy à?”

“À không.”

Bác Diên nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng không chạy thoát, em muốn yêu thì yêu, muốn cưới thì cưới, với anh cũng như nhau thôi.”

“…”

Nói đến đây, Trì Lục mới phát hiện, quả nhiên là tự mình nghĩ nhiều rồi.

Bác Diên không tự đào hố cho mình.

Cô lúng ta lúng túng, lầu bầu nói: “Một thời gian nữa đi, em mới về nước, lộ chuyện tình cảm đủ để chị Tĩnh Nghi đau đầu rồi đấy.”

Bác Diên bật cười, nhẹ giọng đồng ý: “Được.”

Anh cúi đầu, hôn lên khóe môi cô: “Em đừng tự tạo áp lực cho mình, anh chờ được mà.”

Trì Lục nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Anh làm như em là tra nữ không bằng.”

Bác Diên nhướng mi đầy ẩn ý, như thể anh đang hỏi – chẳng lẽ em không phải?

Trì Lục ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi không nói lời nào. Được rồi, cũng có chút giống.

Hai người xuống xe, bước vào thang máy.

Trì Lục nhìn một chút, “Thầy Bác.”

“Hả?” Bác Diên vừa đáp thì điện thoại reo lên.

Trì Lục chỉ chỉ: “Anh nghe điện thoại trước đi.”

“Ừ.”

Bác Diên cúi đầu liếc nhìn, là Bác Doanh.

“Là Bác Doanh.”

Trì Lục có chút nghi hoặc: “Sao anh không nghe?”

“Tín hiệu không tốt, đi ra ngoài nhận.”

Vừa dứt lời, thang máy đến lầu bảy. Cửa mở ra, Bác Diên đẩy hành lý đi ra ngoài, thuận tiện kéo cô theo.

Bỗng dưng, bước chân anh dừng lại. Trì Lục cũng đứng lại, ngẩng đầu liền thấy được ba người đang đứng trước cửa nhà Bác Diên.

Trên hành lang đèn cảm ứng đột nhiên tối đi, khiến Trì Lục không thấy rõ dáng người họ, đồng thời cũng không nhìn được tương lai.