Dấu Răng

Chương 30: 30: Đột Nhiên Muốn Gắp Thú




Edit: Hâm Còi

Các đường chỉ tay của anh hơi lộn xộn.

Đột nhiên Trì Lục nhớ tới có người từng nói, đường chỉ tay không được gọn gàng thì số mệnh cuộc đời không quá suôn sẻ, khiến cô nghĩ đến nhiều chuyện đã xảy ra với Bác Diên.

Mặc dù mọi người cho rằng không nên tin vào những chuyện có chút mê tín này quá nhiều, nhưng sự thật ở trước mắt, làm cho người ta không thể không nghĩ tới.

Trì Lục hồi lâu không lên tiếng, Bác Diên thu ánh mắt lại nhìn cô, giọng nói nhẹ đi rất nhiều: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Trì Lục hoàn hồn, mím khóe môi nhìn anh: “Anh có mang theo bút không?”

Bác Diên cười, thu tay về: “Trở về anh đưa.”

Trì Lục: “Được thôi.”

Bác Diên sửng sốt, có hơi bất ngờ. Trì Lục ngoan ngoãn nghe lời như vậy khiến anh có chút lạ lẫm.

Anh nhìn chằm chằm Trì Lục một hồi, trầm giọng hỏi: “Không có chuyện gì đúng không?”

Trì Lục ngơ ngác nhìn anh: “Em có thể gặp phải chuyện gì?”

Cô nhìn anh, ánh mắt có chút chán ghét: “Đi thôi, em đói rồi.”

Bác Diên: “…”

Hai người đi bộ lên nhà hàng ngoài trời trên tầng thượng, tầng trên cùng của khu mua sắm này rộng rãi, có quán cà phê, nhà hàng và cửa hàng bánh ngọt.

Trì Lục đẩy kính râm lên sống mũi, sánh bước bên Bác Diên. Khí chất cả hai đều xuất chúng, ngay cả trong một trung tâm thương mại như vậy cũng có rất nhiều người chú ý tới. Không biết có bao nhiêu người nhìn lại bọn họ, Trì Lục lặng lẽ bước lên hai bước.

Bác Diên theo dõi hành động của cô, lông mày anh nhướn lên:: “Em chạy cái gì?”

“Em có chạy đâu.”

Trì Lục nghiêm nghị nói: “Thầy Bác, anh trêu hoa ghẹo nguyệt quá đi, em né xa anh ra một chút.”

Bác Diên thiếu chút nữa bị Trì Lục chọc cho tức giận. Anh nhìn xung quanh, cách đó không xa có mấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm Trì Lục, ánh mắt trần trụi không có một chút che giấu.

Những ẩn ý toát ra từ các ánh mắt xa lạ chung quanh khiến Bác Diên hơi khó chịu. Anh nhướng mày nhìn Trì Lục: “Mũ đâu?”

“Cái gì?” Bất ngờ bị hỏi, Trì Lục sửng sốt một chút: “Ở trong xe rổi, em không có cầm.”

Bước xuống xe đi một vòng, cầm mũ làm gì?

Bác Diên an tĩnh mấy giây nói: “Muốn mua không?”

Trì Lục không lên tiếng. Cô nhìn chằm chằm Bác Diên mấy giây rồi bật cười: “Anh muốn mua hả?”

Bác Diên: “Ừ.”

Trì Lục chậm rãi nói: “Em không muốn, mũ em nhiều lắm rồi, không muốn mua.”

Bác Diên nhìn thẳng vào cô, không nói lời nào.

Trì Lục mất được tự nhiên, mơ hồ nói: “Có đội mũ thì cũng có người nhìn thôi.”

Bác Diên nhướng mắt: “Ừ.”

Anh nhìn đôi môi đỏ mọng và nét gò má tinh tế của Trì Lục, âm thầm đồng ý. Cho dù Trì Lục không có gương mặt thu hút thì vẫn sẽ có người chú ý vì khí chất trên người cô. Sự tỏa sáng phát ra từ Trì Lục không thể bị che mờ, càng khó ai có thể che giấu được.

Trì Lục liếc nhìn Bác Diên, không động đậy.

Hai người cố gắng hết sức bỏ qua những ánh mắt xung quanh, bước vào nhà hàng. Trì Lục ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng quyết định ăn thịt nướng.



Trong nhà hàng khá đông khách. Xem xét đến thân phận của Trì Lục, Bác Diên yêu cầu một phòng riêng.

Sau khi ngồi xuống không gian riêng tư Trì Lục mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy khi hai người vừa bước vào đã có rất nhiều người bên ngoài nhìn chằm chằm rồi xì xầm bàn tán.

Cô vừa ngồi xuống còn chưa kịp lấy điện thoại ra khỏi túi xách thì tin nhắn đã ập đến tới tấp.

Viên Viên: [Chị, chị với Bác tổng đi hẹn hò hả?]

Viên Viên: [Trời ơi Bác tổng hôm nay đẹp trai quá! Chuẩn bạn trai nhà người ta phong độ ngời ngời]

Viên Viên: [Chài đất huhu hai người xứng đôi quá chớt em dòi huhu.]

Thời gian ở chung với cô và Bác Doanh nên Viên Viên có nghe qua một số chuyện ngày xưa của cô và anh, mà đa phần đều nghe được từ miệng Bác Doanh, Viên Viên biết được trước kia hai người là người yêu, sau đó chia tay, bây giờ trở thành một người theo đuổi người còn lại. Viên Viên còn biết là Trì Lục vẫn còn yêu Bác Diên, còn với Bác Diên thì anh yêu Trì Lục đến mức quên bản thân mình.

Mặc dù Trì Lục không có cho là như vậy nhưng Viên Viên – người đứng bên ngoài cuộc yêu đương không bị mờ mắt – thì cảm thấy có.

Trì Lục nhìn đống tin nhắn kéo tới như mưa bão, bấm trả lời: [Em thấy ở đâu?]

Viên Viên: [Weibo kìa. Còn chưa lên hot search nhưng mà trong super topic của chị thì có fan up lên.]

Trì Lục: [Chụp chị đẹp không?]

Viên Viên: [Đẹp. Đẹp không lời nào tả. Để em gửi chị xem.]

Viên Viên đã đi theo Trì Lục hơn một năm, hiểu rõ tính cách của cô như thế nào.

Cô không sợ paparazzi, cũng không sợ lên hot search cho đám netizen bàn tán xăm soi. Nhưng cô để ý nhất là hình ảnh bản thân có khó coi hay không.

Có một lần công việc quá bận rộn nên thời gian dài Trì Lục không ngủ ngon giấc, dẫn đến hậu quả là mặt sưng người mất sức sống. Vừa khéo hôm đấy ra ngoài với Viên Viên, không kịp makeup, bị đám phóng viên chụp rồi đưa lên mạng. Tiêu đề tạp chí lần đó là khuôn mặt và cơ thể của siêu mẫu bị hỏng, phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, bla bla.

Trì Lục lần đó bị chọc tức không ít.

Cô không quan tâm người khác nói cô phẫu thuật thất bại nhưng lại cực kỳ để ý đến chuyện bản thân mình xuất hiện trong ảnh như thế nào. Tấm hình lần đó trông Trì Lục vừa xấu vừa lùn.

Trì Lục block luôn tạp chí ấy. Từ đó về sau, chỉ cần tạp chí đó phỏng vấn, Trì Lục không hề nể mặt mà tỏ thái độ không mấy nhiệt tình.

Sau đó, thậm chí Trì Lục còn chỉ người khác làm cách nào để chụp cô thật đẹp nữa.



Trì Lục nhìn tấm ảnh Viên Viên gửi tới, gật đầu đồng ý là người qua đường này cũng có mắt nhìn khá tốt. Hơn nữa từ góc chụp của người đó thì trông Trì Lục và Bác Diên có chút xứng đôi.

Bác Diên mặc một chiếc áo đậm màu, dáng người cao ngất, phong cách anh tuấn. Còn Trì Lục là một chiếc đầm dài, không có quá nhiều trang sức tô điểm nhưng lại kết hợp với một chiếc vòng cổ bản to bắt mắt, như một điểm chấm phá hoàn thiện cho trang phục hôm nay.

Hai người đứng bên cạnh nhau, dáng người và dung mạo cả hai khiến người khác không tìm được chỗ chê.

Trì Lục xem qua một vài tấm hình, và thậm chí còn thấy … trong mấy tấm ảnh này, Bác Diên gần như lúc nào cũng nhìn cô. Trong đôi mắt ấy chỉ chứa một điều ấm áp duy nhất.



Cũng có vài tấm anh đang nói chuyện với cô, đuôi mắt cong cong, toát lên sự vui vẻ.

Trì Lục sửng sốt. Bác Diên quay lại nhìn cô: “Đang xem gì đấy?”

“Không có.” Trì Lục suy nghĩ một chút: “Anh với em bị chụp lén. Có để ý không?”

Bác Diên nhìn chằm chằm cô trong giây lát, nhàn nhạt hỏi: “Em cảm thấy anh sẽ để ý sao?”

Trì Lục mím môi, lẩm bẩm nói: “Em sợ người đó sẽ thấy.”

“…”

Lời này vừa nói ra, hai người cũng biết là ai.

Bác Diên im lặng một lúc, rót cho cô ly nước rồi nói: “Ừ, không sao cả.”

Giọng điệu anh bình tĩnh như thể đang nói chuyện vô cùng thản nhiên.

“Thấy cũng không sao.”

Trì Lục sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn: “Họ thấy cũng không sao? Bọn họ không quan tâm anh sao?”

Bác Diên dường như nghe được một mẩu truyện cười, nhướng mày nhìn nàng: “Anh bao nhiêu tuổi rồi chứ.”

Anh vân đạm phong khinh nói: “Em không cần phải lo lắng về người khác, miễn là nó không ảnh hưởng đến em. Nhưng nếu nó gây bất lợi cho em thì anh sẽ gỡ tin xuống.”

Khi Bác Diên nói điều này, giống như anh đang nhận xét rằng bữa ăn tối nay có ngon hay không mà thôi.

Trì Lục nghe xong chút buồn cười, nhưng lại không thể cười được.

Cô nói “ừm”, cụp mắt mở weibo: “Em không ngại, sớm muộn gì cũng bị chụp ảnh.”

Bác Diên gật đầu.

Tin tức liên quan đến hai người quả nhiên xuất hiện trên Weibo. Trước đây cả hai cũng đã hẹn hò nhưng không biết là do Bác Diên hay chuyện gì đã xảy ra với netizen mà cả hai chưa một lần được giới truyền thông nhận ra.

Thỉnh thoảng cũng có tin tức tuồn ra được nhưng mọi người chỉ cho rằng có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Trì Lục, bị nghi là bạn trai.

Nhưng hôm nay, hai khuôn mặt được chụp lại một cách rõ ràng.

Fan của Trì Lục không ít, Bác Diên thậm chí còn nhiều hơn thế. Mặc dù anh đã ngừng làm biên kịch hay viết truyện để lui về ở ẩn, nhưng fan bạn gái trước đây thì vẫn còn đầy.

Hình hai người ban đầu chỉ được đăng ở super topic của Trì Lục, dần dần được dân tình share ra ngoài, một đồn năm năm đồn mười, nói rằng Trì Lục và bạn trai đi dạo phố.

Thậm chí có nhiều lời đồn rằng có phải Trì Lục về nước vì người đàn ông này hay không.

Không lâu sau khi bài post được share rộng rãi, giang cư mận mới nhận ra Bác Diên. Fan bạn gái người nào đó bắt đầu sôi trào.

[ Bạn trai của siêu mẫu quốc tế là thầy Bác??? ]

[ Quát đờ heo??? Hai người này là một đôi á?? ]

[ Ủa ủa? Tui mới tắt 4G có tí mà hai người này thành cặp rồi à? ]

[ Ụ!! Thất cmn tình rồi ]

[ Aaaaa. Mặc dù chắc mị sẽ bị chửi á nhưng mà dòm hai người xứng đôi quá đi á. Trì Lục đẹp thật chứ! Cái vẻ đẹp đỉnh của chóp trong giới siêu mẫu méo chỗ chê, mà thầy Bác thì chính xác là hình mẫu nam thần trong giới biên kịch. ]

[ Vãi ~ Nếu mà hai người họ là thật thì tui cũng muốn ship á. ]

[ Nếu mà hai người hem phải một đôi thì tui hy vọng đạo diễn @Cuối tuần yêu đương lập tức liên hệ mời hai người này tham gia! ]

[ Thím lầu trên tranh thủ ghê. @Cuối tuần yêu đương mà mời được họ tham gia chương trình thì có là giả thì tui cũng xem. ]

[ Vãi. Tui đang mong chờ có skinship. ]

Trì Lục nhìn những dòng bình luận ở Super Topic nhắc đến chương trình Cuối tuần yêu đương mới nhớ ra là mình còn chưa trả lời cho Lâm Tĩnh Nghi là có tham gia chương trình này hay không.

Mà phải nói thêm, cô không biết làm sao cư dân mạng có thể nhìn cô và Bác Diên như vậy mà liên hệ tới chương trình Cuối tuần yêu đương đó được nhỉ.

Trì Lục nhìn nhìn, suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía người đàn ông: “Bác Diên.”

“Hử?”

Phục vụ vừa mang đồ ăn hai người gọi đến, anh đang tập trung nướng thịt.

Trì Lục nhìn anh hỏi: “Gần đây anh bận lắm nhỉ?”

“Hơi bận.”

Bác Diên nhàn nhạt nói: “Tháng sau sẽ bận tới cuối năm.”

Năm nào cũng vậy, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất.

Cuối năm là phải làm báo cáo tổng kết, còn phải xử lý rất nhiều vấn đề tồn đọng cho kịp, sau đó còn phải làm hoạch định cho năm tới nữa.

Thời gian gần đây của Bác Diên là do anh đã tranh thủ giải quyết hết công việc trước thời hạn, nếu không như thế thì anh không còn thời gian nào rảnh rỗi nữa để có thể hẹn hò dạo phố với Trì Lục vào một buổi chiều thứ sáu như vầy được.

Trì Lục chỉ nhẹ đáp lại.

Bác Diên nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.”

Trì Lục lưu lại bức ảnh chụp chung của hai người rồi thoát khỏi weibo: “Em hỏi vậy thôi, cuối tuần này em cũng bận rồi.”.

Bác Diên nhàn nhạt nói: “Đừng quá mệt mỏi.”

“Sẽ không đâu.”

Trì Lục cong môi cười: “Em tự cân nhắc được.”

Trì Lục ăn chưa được một miếng thịt hoàn chỉnh, cô toàn chỉ ăn rau xanh.

Bác Diên biết thói quen của cô nên không ép buộc, nhưng anh cũng cố gắng giúp Trì Lục cố ăn thêm một chút nữa.



Khi cả hai rời khỏi cửa hàng thịt nướng, điện thoại của Bác Diên đổ chuông. Mí mắt Trì Lục đi xuống, nhìn anh.

Bác Diên liếc nhìn rồi cúp máy.

“Sao anh không trả lời?”

“Điện thoại của Từ Minh Trạch.” Bác Diên nhẹ nói, “Không phải chuyện gấp.”

Giọng nói vừa dứt, cuộc điện thoại vang lên lần thứ hai.



Trì Lục cười, chỉ vào phòng rửa tay cách đó không xa: “Anh nghe điện thoại đi, em đi rửa tay.”

Bác Diên nhìn cô mấy giây rồi sau đó gật đầu: “Được rồi, anh đợi em ở đây.”

“Vâng.”

Nhìn thấy bóng dáng Trì Lục khuất dần trong tầm mắt, Bác Diên nhận điện thoại.

“Chuyện gì?”

Giọng nói của anh hờ hững như mọi hôm nhưng Từ Minh Trạch nhận ra có điều gì đó khác thường. Cậu gượng ngùng, có chút bất đắc dĩ nói: “Sếp, anh và cô Trì đang trên hot search weibo.”

Bác Diên trả lời, “Không cần quan tâm.”

Từ Minh Trạch: “…”

Cậu biết không cần lo lắng chuyện này vì sếp đã dặn trước rồi, nếu anh và Trì Lục bị đưa lên mặt báo thì chỉ cần không ảnh hưởng xấu đến cô thì anh sẽ bỏ qua. Nhưng lần này vấn đề không còn đơn giản nữa.

“Lão tổng đã gọi cho tôi.” Cậu chần chừ mấy giây rồi nhỏ giọng nói: “Đừng bảo với tôi là ngài cho số điện thoại ông ấy vào danh sách đen nha?”

Lúc hỏi câu này, Từ Minh Trạch xoa cái gáy một cách lo lắng. Cậu không hiểu tại sao Bác Diên kéo số điện thoại của ba mẹ anh vào danh sách chặn, nhưng dựa vào những gì lão tổng nói trong điện thoại lúc nãy thì hình như mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng thế này.

Nếu không, mấy cuộc điện thoại đó đã không đến được với cậu.

Bác Diên vẫn chẳng lộ chút cảm xúc, vịn vào tay vịn bằng kính trong suốt ở hành lang: “Bọn họ cần cậu chuyển lời gì?”

Từ Minh Trạch giật mình nói nhỏ: “Họ kêu anh về nhà một chuyến.”

Nghe vậy, Bác Diên nhàn nhạt cười nhếch môi.

Cách đường dây điện thoại mà Từ Minh Trạch còn nghe ra ý giễu cợt của Bác Diên, mặc dù cậu không biết vì sao nhưng cứ có cảm giác như thế.

“Ừ.”

Lông mày Từ Minh Trạch nhảy dựng lên, tự nhiên thấy sếp cậu có vài điểm hơi hơi giống Trì Lục.

“Sếp sắp về ạ?” Từ Minh Trạch thấp thỏm hỏi: “Lão tổng dặn tôi là hỏi sếp xong thì phải báo cáo lại ngay.”

“Chưa về.” Bác Diên nói không chút do dự: “Cứ nói cho bọn họ như vậy.”

Vừa dứt lời thì Trì Lục đi ra từ phòng rửa tay, anh vẫn đứng đấy không nhúc nhích. Bác Diên im lặng một chút rồi giọng lạnh hẳn: “Sau này họ có gọi cho cậu thì dù là gì đi nữa, cậu không cần nghe điện thoại. Cúp đây, không có gì gấp thì đừng gọi cho tôi.”

Từ Minh Trạch: “…”

Cậu cầm điện thoại đã ngắt kết nối mười mấy giây, cảm thấy thật hết lời để nói.

Cục bom nổ chậm này tôi phải xử lý thế nào đây?? Sếp cậu sao có thể đâm đầu yêu đương xong là đem trợ lý quẳng vào xó nhà thế này?

Trì Lục đứng tại chỗ, Bác Diên bước chân lại gần, bỗng nhiên hắc xì một tiếng.

Trì Lục mở tròn mắt, hoài nghi hỏi anh: “Anh cảm sao?”

“Không có”

Nét mặt anh vẫn bình tĩnh: “Còn muốn chơi chỗ nào nữa không?”

Trì Lục nhìn anh chằm chằm một hồi, sau đó khẽ chớp mắt: “Trợ lý Từ gọi điện cho anh có việc gấp à?”

Bác Diên lắc đầu.

Anh nhìn xuống cô, chủ động nói: “Khu mua sắm trên lầu có một cửa hàng trò chơi điện tử, em có muốn đến đó không?”

Trì Lục nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, do dự vài giây rồi nói: “Nếu anh thực sự không gấp thì đi.”

Bác Diên gật đầu: “Ừ.”



Khu vực trò chơi điện tử khá đông, đặc biệt là vào ban đêm. Lúc Trì Lục và Bác Diên xuất hiện, không có nhiều người chú ý đến họ. Trì Lục dương dương tự đắc, còn có chút thích thú.

Cô quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn chơi trò gì?”

Bác Diên cười cười nhìn cô: “Anh hỏi em mới đúng, em muốn chơi gì?”

Trì Lục có hơi sững sờ, đã lâu lắm cô không đến một nơi như thế này, cũng không biết có trò chơi nào mới nữa

“Em không biết nữa.” Trì Lục nói thêm: “Lâu rồi em không đến đây, anh giới thiệu em đi.”

Bác Diên: “Anh cũng không biết.”

Anh thực sự không biết bây giờ giới trẻ đang thịnh hành trò gì, hồi trước anh biết là do Trì Lục và Bác Doanh rất thích nơi này, cô chơi xong sẽ tìm anh để chia sẻ.

Thỉnh thoảng trong mấy trò chơi, cô gặp phải mấy thành phần mắng cô gà(*), sau đó cô sẽ tìm Bác Diên trả thù giúp cho mình.

(*): chơi dở á

Theo thời gian, thói quen Bác Diên sẽ chơi tất cả các trò chơi mà cô yêu thích, mà chơi vô cùng thành thạo, chỉ vì tìm cơ hội trả thù cho cô, khiến cô ấy cảm thấy thoải mái.

Cả hai im lặng nhìn nhau trong vài giây.

Trì Lục bật cười trước, sờ chóp mũi, cong môi nói: “Vậy chúng ta đang bị lỗi thời đấy à?”

Bác Diên khẽ cười: “Cũng không đến nỗi.”

Anh nhìn xung quanh và nói: “Trước tiên xem có hứng thú với trò nào không rồi từ từ làm quen. Nếu hôm nay không chơi được thì hôm khác.”

Trì Lục suy nghĩ một chút, cũng cho là nên thế. Cô đảo mắt chỉ vào một trong những chiếc máy chơi game trông rất đẹp: “Lại xem cái đó một chút?”

“Được.”

Năm phút sau, Trì Lục nhìn thấy dòng chữ “Game Over” trên giao diện trò chơi, quay đầu thấp giọng thảo luận với Bác Diên: “Em không nghĩ trò chơi này phù hợp với chúng ta đâu.”

Bác Diên nín cười: “Thử lại trò khác không?”

Hai người đi chơi một trò chơi khác.

Trì Lục lại bị nghiền nát hoàn toàn một lần nữa chẳng khác gì lần đầu. Cô đứng trầm tư hồi lâu, chỉ vào máy gắp thú cách đó không xa: “Thầy Bác.”

Bác Diên nhướng mắt nhìn cô.

Trì Lục nhìn anh, nghiêm trang nói: “Nếu không chúng ta đi gắp thú đi.”

Cô nói: “Em nghĩ cái này vui hơn, những cái khác toàn đồ hao hao giống nhau hết à, anh nghĩ sao?”

Bác Diên cố gắng nhịn cười: “Ừ, em nói đúng.”