Đầu Quả Tim

Chương 6: Kẻ tiểu nhân mới làm như vậy




Đối với loại người như Tần Vĩ Khang làm sao chấp nhận được chuyện này. Nếu nói như vậy, không phải là anh ta đã bị Trần Thư Di cắm sừng bấy lâu nay sao. Mà người ngày hôm đó là ai?

Càng nghĩ anh ta càng tức giận.

"Được lắm cô dám chọc giận tôi. Đừng trách tôi không nghĩ đến tình cũ."

[...]

Công việc của Trần Thư Di vẫn như mọi ngày. Cởi chuẩn bị rời khỏi nhà lúc bảy giờ sáng.

Vừa ra cửa đã gặp bà hàng xóm bên cạnh.

Bà ta nhìn cô hồi lâu.

"Sao dạo này không thấy cháu mặc đẹp, đi xe hơi. Hay là chia tay rồi?"

Trần Thư Di nở nụ cười gượng gạo gật đầu chào hỏi. Cô thật sự quá mệt mỏi rồi. Sao cứ chọc vào chỗ đau cô như vậy chứ. Xe sang ở đâu ra, người ta cho đi nhờ thôi.

Thấy cô im lặng, bà ta càng nghĩ mình nói đúng. Phải thôi dù sao ở tầng lớp thấp này thì ai có thể yêu đương nổi. So sánh với mấy cô gái xinh đẹp, làn da đẹp ngời ngời ở dãy kia thành phố.

Cứ như vậy, bà ta lại đi khắp xóm từ hai lên tới mười luôn rồi.

Và những lời này đã lọt vào tai mẹ cô, bà đã có bệnh tim nghe những tin sốc như vậy liền khó chịu đến mức ngất đi.

[...]

Trần Thư Di đang loay hoay giao hàng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện lo lắng đến nổi bỏ cả đống hàng mà chạy đi.

Tất nhiên những kẻ tham lam sẽ không ngại ngần.

[...]

Bệnh viện F.

Trần Thư Di mồ hôi nhễ nhại chạy vào bệnh viện.

Tất nhiên ánh mắt đều tò mò, có người lại đánh giá.

Trần Thư Di vội vàng chạy đến.

"Xin hỏi bệnh nhân Phan Liễu ở phình nào ạ?"

 Hộ lý nhíu mày nhìn bộ quần áo trên người cô.

"Cô là..."

Trần Thư Di cũng không để tâm.

"Tôi là con gái bà ấy. Mẹ tôi đang ở phòng nào? Sức khỏe bà ấy thế nào rồi?"

Vẻ mặt có chút không vui.

"Phòng mười một."



"Cám ơn!"

Trần Thư Di vội vàng chạy đi tìm.

Thấy cô đã đi khỏi, cô ta lẩm bẩm khinh thường.

"Ăn mặc như vậy biết ngay là không có tiền rồi."

Phòng mười một.

Trần Thư Di mở cửa bước vào liền chạy đến ôm lấy bà.

"Mẹ! Tại sao mẹ không khỏe lại không gọi cho con. Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

Bà nở nụ cười vuốt ve mái tóc con gái.

"Được rồi. Con cứ ôm như vậy mẹ thở không nổi đây."

Trần Thư Di vội vàng buông tay ra, nước mắt cũng nhoè đi.

"Con xin lỗi mẹ. Do con không tốt."

"Con gái ngốc. Mẹ không sao. Chỉ nắng nóng quá nên mẹ không được khỏe. Còn con phải vất vả ở ngoài đường. Là mẹ không tốt mới đúng."

"Mẹ! Mẹ đừng nói vậy. Chỉ cần mẹ ở cạnh con là đủ lắm rồi."

Hai mẹ con lại ôm nhau xụt xịt khóc.

Lúc này, y tá mở cửa bước vào.

"Cô ra làm thủ tục và đóng viện phí. Mẹ cô cần ở lại bệnh viện kiểm tra."

"Vâng!"

Phan Liễu liền níu tay cô lại.

"Mẹ khỏe rồi. Mẹ không muốn ngửi mùi thuốc sát trùng ở đây đâu. Nó chỉ khiến mẹ không khỏe hơn thôi."

"Nhưng..."

"Mẹ uốn thuốc sẽ ổn thôi. Nghe mẹ có được không, mẹ tự biết sức khỏe của mình."

Trần Thư Di biết mẹ sợ cô tốn kém nên mới như vậy. Vì ngày hôm qua, cô đã đóng tiền điện nước, và tiền thuê căn hộ. Rõ ràng trong túi không còn bao nhiêu tiền.

"Con xin lỗi."

[...]

Hai mẹ con cùng nhau trở về nhà trên chiếc xe điện cũ của mình.

Vừa đưa bà vào đến nhà, Trần Thư Di nhớ ra một vấn đề. Cô bắt đầu lo lắng nhưng vẫn cố gắng như không có chuyện gì.

"Mẹ vào nhà nghỉ ngơi. Con đi mua ít đồ."

"Thư..."



Bà chưa gọi hết câu cô đã chạy nhanh xuống bậc thang. Đành thở dài đóng cửa lại.

[...]

Giờ đã tám giờ tối. Cô biết không có hy vọng gì nhưng vẫn cố chấp đến nơi.

Nhìn những túi hàng hóa không cánh mà bay thì cô biết kết quả thế nào rồi.

Cô ngồi sụp xuống, cắn răng để không khóc.

Ánh đèn xe rọi vào người cô.

Trần Thư Di khẽ lau nước mắt, tránh sang một bên.

Không ngờ lại là người cô không muốn gặp nhất Tần Vĩ Khang.

Cô xoay người định bỏ đi liền bị anh ta giữ tay lại.

"Em đứng lại đó. Nói rõ ràng hơn cho tôi. Em đừng suốt ngày nghĩ mình còn là thiên kim tiểu thư để người khác chiều chuộng. Là em cố ý ghép ảnh để chọc tức anh đúng không?"

Mùi rượu nồng nặc trên người anh ta khiến cô vô cùng khó chịu. Cô cố giãy dụa để tránh khỏi anh ta.

"Thả ra. Giữa tôi và anh đã kết thúc rồi. Tôi quen ai, kết hôn với ai cũng không đến lượt anh quản."

"Haha... Cô nghĩ tôi tin à. Vậy chồng cô đâu? Tại sao lại để cô một mình ngồi ở đây khóc lóc vì..."

Anh ta nhếch mép.

"Là anh làm sao?"

Trần Thư Di không thể tin được. Một người có học thức như anh ta lại làm chuyện bỉ ổi như vậy để trả thù cô.

"Anh thật đê tiện."

"Haha... Tôi sẽ cho cô biết cái giá khi dám làm tôi xấu mặt."

Anh ta ôm lấy cô mà hôn loạng xạ.

"Thả ra. Có ai không cứu tôi với. Cứu tôi."

Trần Thư Di cố né tránh, cô với được chiếc nón bảo hộ trên đầu mình xuống đánh mạnh vào mặt anh ta.

"A... Con khốn này."

Vì đau mà anh ta nới lỏng tay, ôm mặt mình.

Trần Thư Di mắt đỏ ngầu, tay vẫn siết chặt chiếc nón.

Mũi anh ta chảy máu, khiến lửa giận trong lòng càng tăng lên. Anh ấy ta cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Trần Thư Di lùi lại, xoay người bỏ chạy.

[...]