Đầu Quả Tim

Chương 45: Hạnh phúc đến bất ngờ




Tên đang giữ chặt Trần Thư Di bị xách lên và một cú đấm như trời giáng khiến hắn ta ngã nhoài.

“A… Là…”

Lời vừa thốt lên liền im bặt. Miệng mấp máy môi cố gắng lùi lại khi nhìn thấy người xuất hiện là ai.

Tên còn lại cũng hốt hoảng xoay người.

Nhưng cũng chậm mất một nhịp.

Cả người co quắp khi bị đá một cú vào hạ bộ.

“A… Đau quá. Chết tôi rồi.”

Cảnh Phong cúi xuống phủ áo lên người cô.

“Đừng! Đừng qua đây.”

Trần Thư Di vẫn còn hoảng sợ thét lên.

Cảnh Phong ôm chặt lấy cô.

“Là anh. Ngoan không sao rồi.”

Trần Thư Di lúc này mới thả lỏng một chút, ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.

“Cảnh, Phong hức… Em sợ lắm.”

“Không sao rồi. Anh ở đây.”

Tên vừa rồi cố gắng bò dậy đỡ lấy tên còn lại.

“Nhanh lên, chạy thôi.”

Cảnh Phong híp mắt.

“Ngoan đợi anh.”

“Cảnh Phong!”

Cảnh Phong sờ lên má cô trấn an, đứng dậy tiến về phía hai tên vừa rồi.

“Cảnh thiếu! Chúng tôi sai rồi. Chúng tôi sai rồi. Cầu xin ngài…”

Bọn họ cố gắng cầu xin, cứ lùi lại.

Ánh mắt đó chẳng khác nào muốn lấy mạng họ vậy.

“Hôm nay, tôi sẽ cho các người cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong là thế nào.”

Hai người họ nhìn nhau là ý gì.

Giờ họ cũng hết cách rồi cứ làm liều vậy. Dù sao họ cũng hai người mà.

Nghĩ làm liều.

Một tên với lấy khúc gỗ dưới đất lên đánh tới.

Anh tránh sang một bên thuận tay lấy khúc gỗ trong tay tên vừa rồi. Đôi môi bạc mỏng khẽ nhếch lên.

Khúc gỗ cứ thế đánh vào chân, tay khiến cả hai nằm ôm đầu chịu trận. Nhưng vị trí đánh toàn những yếu điểm. Dù không chết cũng tàn phế mà thôi.

Âm thanh rên rỉ mỗi lúc một nhỏ dần, cả người chỉ biết co quắp lại.

Trần Thư Di cũng hốt hoảng. Một Cảnh Phong luôn dịu dàng bên cô vậy mà… Nhưng tại sao bụng cô lại đau như vậy.

“Cảnh Phong! Bụng em… Đau quá.”

Giọng cô yếu ớt.

Lúc này, Lê Phúc và vài người nữa cũng đến nơi.

“Cảnh gia! Chúng tôi…”

Lời muốn nói liền im bặt khi nhìn thấy hai tên vật vã nằm trên nền đất. Khắp người chẳng còn chỗ nào lành lặng cả.

Cảnh Phong ném khúc gỗ xuống.

“Mang cho chó ăn đi.”

“…” Lê Phúc.

Anh xoay người lại đi đến chỗ cô. Bế lên.

“Anh đưa em đến bệnh viện. Không sao đâu.”

“Em…”

“Đừng sợ.”

Anh bế cô bước vào chiếc xe chuyên dụng đến bệnh viện ngay lập tức.

Trần Thư Di cả người lạnh toát rút trong lồng anh.

Cảnh Phong nhíu mày khi chạm vào mạch ở cổ tay cô. Vòng tay anh càng siết chặt hơn.

“Đừng sợ, sẽ không sao đâu.”

Anh cố gắng trấn an cô.

[…]

Bệnh viện quốc tế Thiên Châu.

Cảnh Phong đứng trước phòng cấp cứu rõ ràng là rất lo lắng.

“Thư Di, em đừng xảy ra chuyện gì.”

Lúc này, bác sĩ mới mở cửa bước ra.

“Cảnh tổng! Hiện tại, sức khỏe phu nhân đã ổn định. Chúng ta vào phòng nói chuyện một chút.”

Cảnh Phong nhìn cánh cửa đóng chặt gật đầu.

Vào trong phòng làm việc.

Lúc này, bác sĩ mới lên tiếng.

“Phu nhân của hiện tượng động thai. Tôi e…”

Cảnh Phong vừa nghe đến câu này đã không thể bình tĩnh được nữa. Anh tóm lấy cổ áo ông ta.

“Tôi không muốn nghe vấn đề đó. Tôi chỉ muốn biết, sức khỏe cô ấy thế nào.”

Vị bác sĩ nuốt nước bọt.

“Tôi, tôi chỉ nói tình trạng xấu nhất thôi. Có gì bình tĩnh, ngài nên bình tĩnh lại.”

Cảnh Phong hít sâu một hơi.

“Xin lỗi!”

“Hiện tại, phu nhân cần ở lại bệnh viện để theo dõi và nghỉ ngơi nhiều. Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ tuyệt đối không nói với phu nhân.”

Thấy anh bình tĩnh hơn một chút, vị bác sĩ liền nói.

“Tôi biết rồi.”

Cảnh Phong bước ra ngoài. Giờ anh chỉ muốn nhìn thấy cô mà thôi. Chỉ trách anh không tốt.

Vị bác sĩ nhìn theo mà thở dài.

[…]

Cảnh Phong mở cửa bước vào.

Trần Thư Di nằm trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt. Trên tay vẫn là chiếc kim truyền dịch.

Anh nhẹ nhàng bước đến, ngồi xuống bên cạnh. Anh nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn rồi lại áp lên mặt mình.

Tay còn lại vén nhẹ mái tóc cô ra sau.

Chỉ cần Thư Di của anh bình an. Tất cả những thứ khác anh đều không quan tâm đến.

Ngón tay nhỏ khẽ chuyển động.

“Cảnh, Phong.”

“Anh đây. Ngoan đừng cử động. Sức khỏe em vẫn còn rất yếu cần nghỉ ngơi thêm.”

Trần Thư Di cũng không nghĩ ngợi gì gật đầu. Chắc là do cô vẫn còn ám ảnh bởi chuyện đó nên mới sinh ra cảm giác khó chịu. Sau vài hôm rồi sẽ ổn thôi.

Nhưng cảm giác ê ẩm vẫn còn là sao? Chẳng lẽ, mình bệnh gì rồi.

“Anh rót nước cho em.”

Trần Thư Di giữ tay anh lại.

“Cảnh Phong! Em bị bệnh gì đó đúng không?”

Cảnh Phong có chút bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc cô. Cô có quyền được biết sự tồn tại của đứa bé.

“Em muốn biết không?”

Trần Thư Di gật đầu chắc chắn.

Anh khụy xuống, đưa tay lên bụng nhỏ phẳng lì.

“Bảo bối à. Sao này phải ngoan không được hành mẹ hiểu không.”

Trần Thư Di sững sờ nhìn anh đến phát ngốc luôn rồi.

“Em, em…”

“Ngốc! Em đang mang thai. Không bệnh gì cả.”

“Em, sắp làm mẹ sao. Em…”

Cô muốn ngồi dậy lại bị anh giữ lại.

“Nghe lời anh. Hiện tại, sức khỏe em vẫn chưa ổn định nên phải nằm yên nghỉ ngơi. Em cũng muốn con chào đời khỏe mạnh mà.”

Trần Thư Di nghe anh nói như vậy liền nằm im.

“Đói rồi đúng không. Giờ anh đi mua cháo cho em. Không được tự ý xuống giường.”

Trần Thư Di gật đầu.

“Em biết rồi.”

Hạnh phúc này có phải đến quá nhanh không. Tay cô đặt lên bụng mỉm cười một cách ngây ngô. Sợi dây liên kết giữa hai người… Bảo bối à! Con phải chào đời một cách khỏe mạnh.