Đầu Quả Tim

Chương 32: Tự chuốc lấy nhục nhã




Lê Phúc từ thang máy bước ra, vẫn nhìn thấy ông nội Cảnh và Phương Ngọc Ái đứng ở ngoài cửa liền khó hiểu.

“Boss không có bên trong sao?”

Ông nội Cảnh sắc mặt càng khó chịu.

“Cậu nói nó không ra ngoài. Sao để lão già này đợi cả buổi thế hả?”

Lê Phúc gãi gãi đầu. Thật sự là không có ra ngoài mà.

“Ông nội đừng tức giận. Để cháu liên lạc với boss xem sao.”

Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra ấn gọi.

Cũng không biết bao nhiêu cuộc được gọi đi nhưng đáp lại chỉ là âm thanh tút tút.

[…]

Bên trong phòng.

Trần Thư Di thật sự là không thể nào chịu nổi nữa.

“Cảnh Phong, điện thoại. Anh, ưm… Dừng lại đi.”

“Cứ để họ gọi.”

“Nhưng… Lỡ họ xong vào đây thì sao.”

Cảnh Phong hôn lên môi cô.

“Vào thì sao. Cũng không thể vào đây.”

Đơn giản vì đây là phòng riêng để anh nghỉ ngơi. Chỉ anh mới có thể vào đây thôi.

[…]

Ông nội Cảnh liếc mắt nhìn Lê Phúc. Ông chống gậy đi về phía cửa đập mạnh.

“Ông nội cẩn thận.”

Phương Ngọc Ái lo lắng đỡ lấy ông.

Lê Phúc miệng giật giật.

Cánh cửa mở ra.

Trên bàn là hộp giữ nhiệt vẫn chưa động đến. Mà đều đáng chú ý hơn hết chính là thắt lưng của boss nằm trên ghế sofa. Còn người thì…

Ông nội Cảnh nhíu mày.

“Ai mang cơm đến đây?”

“Là, là một cô gái. Cháu không biết cô ấy là ai.”

Phương Ngọc Ái rõ ràng cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình. Cảnh Phong sao lại dễ dàng tiếp nhận một người xa lạ. Còn cô ta đã bám theo anh ngần ấy năm mà vẫn không nhận được sự dịu dàng nào.

“Ông nội! Hay là chúng ta về đi.”

Mắt cô ta ngấn nước, tủi thân tay vẫn giữ chặt hộp giữ nhiệt.

“Ngoan! Ông nội biết cháu phải chịu nhiều uất ức rồi.”

Ông nội Cảnh vỗ vỗ lên tay cô ta. Ánh mắt nhìn về phía cánh cửa bên cạnh.

Lê Phúc nuốt nước bọt, vội vàng đi đến đỡ lấy ông.

“Ông à! Chắc là boss đang nghỉ ngơi. Chúng ta ra ngoài một chút. Mới vừa họp xong nên…”

“Im miệng! Chuyện này cũng không liên quan đến cậu.”

“…” Lê Phúc làm động tác khoá kéo miệng mình. Đúng là tôi đã cố gắng hết sức rồi. Anh ta cũng liếc mắt về phía cửa phòng. Đúng là tuổi trẻ còn rất sung sức nhỉ. Ủa cũng không đúng, boss từ trước giờ có gần gũi với cô gái nào. Càng nghĩ càng có vẻ phức tạp. Hay là boss muốn dùng cách này để… Anh ta lại dời mắt về phía Phương Ngọc Ái. Nhìn cũng rất xinh đẹp, sang trọng, dịu dàng vậy mà boss lại không hài lòng. Boss Cảnh khẩu vị khá mặn à nha.

Âm thanh cánh cửa bị gõ lớn bởi tiếng chiếc gậy khiến anh ta giật mình.

“Cảnh Phong! Ông biết cháu đang ở bên trong. Ra đây cho ông. Cảnh Phong!”

Phương Ngọc Ái vội vàng giữ ông nội Cảnh lại.

“Ông nội! Đừng mà. Chúng ta về đi. Đừng làm phiền anh ấy nghỉ ngơi.”

“Cháu ở yên đó cho ông.”

Ông nội Cảnh lại gõ chiếc gậy lên cánh cửa.

[…]

Đúng là gọi đến khàn cả giọng, cánh cửa mới mở ra.

Chiếc gậy trong tay ông dừng giữa không trung.

Cảnh Phong tựa lưng vào thanh chắn, chỉnh lại cổ áo.

“Ông nội đến đây tìm cháu có việc gì à.”

Ông nội Cảnh liếc mắt vào trong nhưng không thể nhìn thấy được gì.

Cảnh Phong khép cửa lại, đi đến ghế ngồi xuống vắt chéo chân.

“Phương tiểu thư đây rất rảnh rỗi nhỉ.”

“Em… Em có nấu cơm trưa mang đến cho anh.”

“Không cần. Tôi nghĩ mắt Phương tiểu thư phải tốt hơn tôi.”

Lời anh nói quá rõ ràng. Khiến cô ta xấu hổ để mức không dám ngẩng mặt lên.

“Cháu thật là… Ngọc Ái là cô gái tốt. Cháu đừng cư xử như một người vô học như vậy.”

Cảnh Phong nhếch môi.

“Ông nội nói rất đúng.”

Ông nội Cảnh chưa kịp vui mừng vì nghĩ anh đã nghe lọt vào tai lời mình vừa nói. Nhưng câu sau lại làm ông tức đến mức muốn ngất xỉu.

“Đúng là cháu thất học thật.”

“…” Lê Phúc. Thất học dữ chưa.

“Khụ! Khụ! Cháu…”

Phương Ngọc Ái đỡ lấy ông.

“Ông nội đừng giận. Anh Phong chỉ là…”

“Nơi này người không có quyền lên tiếng chính là cô. Sau này, đừng bao giờ xuất hiện ở Viễn Phong. Nếu không đừng trách tôi.”

“…” Phương Ngọc Ái.

“…” Lê Phúc miệng giật giật. Boss có tuyệt tình quá không. Người ta dù sao cũng là con gái mà.

“Cháu…”

Cánh cửa mở ra.

“Cảnh Phong, áo em…”

Trần Thư Di không ngờ ông nội Cảnh vẫn còn ở đây.

Tay cô che mặt lại. Giờ cô chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống trốn thôi.

Cảnh Phong đứng dậy đi về phía cô.

“Sao vậy?”

“Em… Em không tìm được…”

Cảnh Phong nhíu mày nhìn đôi chân trần của cô.

Anh trực tiếp vác lên đi vào trong.

“…” Cả ba người đều cùng một biểu cảm.

Một lúc sau.

Anh mới bước ra.

“Cháu có biết đây là phòng làm việc không. Sao cháu có thể để cô ta ở lại đây. Cháu có biết…”

“Ai quy định.”

Câu này khiến cho ông nghẹn lại lời muốn nói.

Phương Ngọc Ái níu nhẹ góc áo ông nội Cảnh.

Ông hít sâu một hơi, ông cố gắng hoà hoãn.

“Không nói chuyện này nữa. Cuối tuần này, nhớ về nhà ăn bữa cơm.”

Cảnh Phong gật đầu.

“Cháu có hẹn rồi. Không tiễn.”

“…” Lê Phúc.

“Chúng ta về đi ông nội. Đừng làm phiền anh ấy.”

“Cháu… Được rồi. Chúng ta về.”

Ông nội Cảnh đứng dậy.

Hai người đi đến gần cửa lại nghe anh lên tiếng.

“Khoang đã.”

Phương Ngọc Ái chưa kịp vui mừng đã bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

“Mang cơm cô về đi. Tôi không có diễm phúc đó.”

“Cảnh Phong! Cháu quá đáng vừa thôi. Ông…”

“Được rồi ông nội.”

Cô ta lắc đầu. Xoay người lại đi về phía anh.

Nhưng chưa đi được mấy bước Lê Phúc đã mang đến trước mặt.

“Phương tiểu thư của cô.”

“…” Phương Ngọc Ái. Hít sâu một hơi, cô ta nhận lấy.

Đúng là quá mất mặt, nhục nhã mà.

Cô ta đỡ ông nội Cảnh ra ngoài.

Lê Phúc chưa kịp nói gì đã bị bị đuổi ra ngoài.

“Huỷ tất cả lịch hẹn chiều nay. Nếu không có chuyện gì đừng đến đây làm phiền tôi.”

“Vâng!”

Anh ta gật đầu lia lịa bước nhanh ra ngoài không dám nhìn lại.