Đầu Quả Tim

Chương 28: Ghen tị với thứ không thuộc về mình




Trần Thư Di nhìn thấy anh như vậy lại… Để nói sau vậy.

“Anh ngủ đi. Em ở đây, không đi đâu cả.”

Cảnh Phong dù khó chịu vẫn cười niết nhẹ ngón tay cô.

“Em định để anh mặc như vậy ngủ à.”

“Hả?”

Lúc này, cô mới nhớ ra anh chỉ quấn chiếc khăn tắm.

Cô cười cười rõ ràng là đang xấu hổ.

“Để em lấy quần áo cho anh.”

Cô muốn đứng dậy lại bị anh ghì xuống.

Cả người cô ngã lên anh.

“A…”

Trần Thư Di giật mình chóng tay lên ngực anh.

Cảnh Phong khẽ nhíu mày.

Trần Thư Di liền buông tay ra xoa lên mặt anh.

“Anh có sao không?”

Cảnh Phong liền ôm chặt lấy cô vào lòng.

“Ôm anh!”

Trần Thư Di khẽ cười vòng tay ôm lấy anh. Đúng là cảm giác rất khác biệt.

[…]

Cảm nhận được nhịp thở đều đều của anh. Trần Thư Di khẽ mở mắt ra, tay chạm nhẹ vào hình xăm trên xương quai xanh. Cô không có quyền xen vào chuyện quá khứ của anh nhưng… Cô cũng là phụ nữ, làm sao chấp nhận chồng mình có người con gái khác trong lòng.

Giờ nhớ lại khoảng thời gian trước kia khi gặp anh. Lần nào gặp nhau, anh cũng hỏi chúng ta từng quen biết và cái tên của cô… Mục đích của anh khi tiếp cận cô chỉ vì giống với tên cô gái đó. Nghĩ đến thôi, tim cô lại nhói lên một cách không rõ ràng. Hạnh phúc cô đang có cũng là của người khác hay sao?

[…]

Cô gái ngồi bên cạnh của số gần con suối nhỏ chính là Lâm Tuệ. Cô ta cũng là bạn học với Cảnh Phong một thời gian khá dài mở nước S.

Cô ta vẫn không thể nào chấp nhận khi nghe anh nói mình đã có vợ. Nếu mang ra so sánh, cô ta có gì thua kém cô gái đó.

Lúc này, ánh mắt ghen tị loé lên khi thấy thân ảnh vừa xuất hiện trong tầm mắt.

Cô ta đứng dậy, bước ra ngoài.



[…]

Trần Thư Di tâm trạng thật sự không tốt, cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.

Tay cởi đưa ra đón lấy những cánh hoa rơi xuống. Từ vị trí của cô có thể nhìn xuống dòng thác đổ xuống nhưng có chút sợ vì độ cao này.

Cô lùi lại một chút.

Tiếng bước chân vang lên phía sau khiến cô giật mình quay lại.

Là cô gái bám lấy anh ở bãi đỗ xe.

Lân Tuệ khoanh tay trước ngực, chiếc váy xẻ sâu lộ ra đôi chân trắng trẻo vô cùng quyến rũ.

“Cô tìm tôi sao?”

Trần Thư Di nhíu mày.

“Cảnh Phong thật sự là chồng cô sao?”

Cô ta không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Liên quan gì đến cô.”

Lâm Tuệ nhíu mày. đôi mắt trở nên giận dữ.

“Tôi thích Cảnh Phong đã nhiều năm như vậy. Làm sao có thể để anh ấy kết hôn với người như cô. Cô làm sao xứng đáng với anh ấy. Chỉ có tôi mới có thể làm vợ anh ấy thôi.”

Trần Thư Di càng nghe càng nực cười.

“Xin lỗi cô! Người nhận thích Cảnh Phong rất nhiều nhưng Cảnh phu nhân chỉ có một. Chiếc nhẫn này, chính tay anh ấy đã đeo cho tôi. Tất cả mọi người đều biết.”

Càng nghe cô ta càng tức giận. Chiếc nhẫn trên tay Trần Thư Di trên thế giới chỉ có một chiếc. Nghe thôi cũng đủ biết giá trị của nó thế nào rồi.

“Miệng lưỡi cũng lợi hại thật. Xem ra vẻ ngoài này của cô chỉ đi dụ dỗ đàn ông thôi.”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi.

Trần Thư Di chuyện gì cũng có thể nhịn nhưng Cảnh Phong là chồng cô. Tuyệt đối không muốn ai khác xen vào.

“Dụ dỗ đàn ông thì tôi không thể so sánh với vị tiểu thư đây. Đủ dùng cho một người là đủ.”

“Cô…”

Cô ta không ngờ, một cô gái tầm thường như Trần Thư Di miệng mồm cũng không đơn giản. Tay cô ta siết chặt lại, ánh mắt hướng về thác nước. Miệng cô ta khẽ nhếch lên.

Trần Thư Di không muốn đôi co với cô ta nữa. Cô phải trở về phòng xem Cảnh Phong thế nào đã.

Nhưng vừa đi được vài bước.

Một lực đẩy mạnh khiến cô ngã về sau.

“A…”



Trần Thư Di ngã xuống.

“Thư Di!”

Cô ta cười khuẩy nhưng chưa kịp vui mừng.

Một bóng người đã lao xuống.

“…” Lâm Tuệ đứng im như trời trồng. Nụ cười biến mất sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cô ta vội vàng đến cạnh thác nước gọi theo.

“Cảnh Phong! Cảnh Phong!”

[…]

Trần Thư Di cả người đều chìm sâu dưới dòng nước. Cả người cô không còn chút sức lực nào cả. Ánh mắt mơ màng, cô nhìn thấy Cảnh Phong… Có phải mình sắp chết rồi đúng không.

Cảnh Phong ôm lấy cô, áp lên môi để tiếp thêm dưỡng khí cho cô

Lúc này, anh mới ôm cô ngoi lên khỏi mặt nước.

“Thư Di! Thư Di! Đừng làm anh sợ mà. Tỉnh lại đi em.”

Anh cúi xuống hô hấp cho cô.

Sau một lúc, Trần Thư Di mới phun ra ngụm nước nhỏ.

“Khụ! Khụ!”

Cô mơ màng mở mắt ra.

Cảnh Phong ôm chặt cô vào lòng.

“Không sao rồi. Không sao rồi.”

Trần Thư Di lúc này mới biết không phải mình mơ mà thật sự là anh.

“Cảnh Phong! Em rất sợ. Sợ mình không thể gặp anh được nữa. Cảm giác đó rất khó chịu.”

Trần Thư Di khóc thúc thít. Giờ cô không quan tâm đến người anh thích là ai. Thế thân cũng được, chỉ cần được ở cạnh anh thôi.

[…]

Lâm Tuệ hốt hoảng chạy xuống, thấy anh vẫn bình an mới thở phào.

“Cảnh Phong! Anh có bị thương không?”

Cảnh Phong ánh mắt híp lại, giọng nói đầy lạnh lẽo.

“Cô muốn biết không?”