Trần Thư Di nhìn dàn siêu xe đặt dưới hầm kể cả con Roll Royce mà anh đã tặng cho mình đến hoa cả mắt. Còn bên cạnh là những chiếc moto phân khối lớn.
Cô nhìn anh.
“Anh lại muốn gì?”
“Dạy em lái xe thôi.”
“Em…”
Cô ngập ngừng, cúi đầu xuống. Sợ mình quá ngốc khiến anh không vui.
Cảnh Phong nắm lấy tay cô, hướng mắt về chiếc xe
“Con đó.”
Cô nhìn con Ferrari màu đen.
“Thật sự phải học sao?”
Cảnh Phong gật đầu.
[…]
Anh lái xe đưa cô ra vùng ngoại ô. Nơi đó ít xe qua lại sẽ rất tiện để cô thỏa sức. Anh biết tính cô nếu tập ở nhà sẽ không bao giờ dám bức phá.
Trần Thư Di bắt đắc dĩ ngồi vào ghế lái. Cô đưa mắt nhìn sang anh.
“Anh không sợ thật sao?”
Cô vẫn cố chấp hy vọng anh sẽ thay đổi ý định. Có phải anh chê mạng mình quá dài hoặc nhiều tiền quá hay không. Tay cô đặt lên vô lăng mà rung lên.
Cảnh Phong đặt tay lên tay cô.
“Tôi dám giao mạng mình cho em. Chẳng lẽ, em không dám tin tưởng vào chính mình.”
Trần Thư Di nghe anh nói như vậy lại cảm giác rất ấm áp. Anh luôn tin tưởng vào cô như vậy. Cô gật đầu thật mạnh.
Quả thật, cô đã cố gắng nhưng hồi hộp vẫn không hề giảm.
Làm theo lời anh, khởi động đạp ga nhưng lại quá nhanh. Vội vàng đến nỗi cô đạp phanh gấp đến nỗi nhoài về phía trước.
Cảnh Phong giữ lại vô lăng.
“Không tồi. Rất kích thích.”
Trần Thư Di đôi mắt mở to ra mắt nhìn anh. Cảnh Phong này thật sự không biết sợ là gì à.
Nhưng với sự cố chấp của anh, cô vẫn phải khởi động lại lần nữa.
Lần này, quả thật tiến bộ hơn nhưng vẫn sợ là thật.
Cảnh Phong thật sự rất nhẫn nại với cô. Cuối cùng, cô cũng có thể tự mình thuần thục mọi thứ. Mặc dù, chưa thể gọi là hoàn hảo.
Đến giữa trưa, anh đưa cô đến một nhà hàng ở ngoại ô. Không gian rất yên tĩnh và thoải mái. Nhà hàng này có lối kiến trúc rất đẹp như hoa mình vào thiên nhiên. Xung quanh còn có những tán hoa lớn từ sườn núi rơi xuống. Còn cả tiếng suối róc rách vô cùng êm ái.
Những nấc thang cũng được tạo từ đá xanh lớn được tỉ mỉ sắp xếp.
Càng lên cao, càng có cảm giác bước vào một thế giới khác vậy.
“Nơi này đẹp quá.”
“Thích vậy à.”
Anh bước phía sau cô.
“Tất nhiên là thích rồi.”
Tay cô đưa ra đón lấy cánh hoa màu hồng nhạt rơi xuống.
“Mời hai vị! Chúc ngon miệng.”
Chủ nhà hàng nơi này là một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ. Ánh mắt của những người đàn ông đều dán chặt vào cô ta.
Nhìn cách ăn mặc khá mát mẻ ấy lại khiến Trần Thư Di ngại ngùng. Nhưng trực giác của người phụ nữ cho cô biết được… Ánh mắt ấy đầy say mê khi nhìn Cảnh Phong.
Anh cắt thức ăn thành miếng vừa ăn rồi đẩy sang cho cô.
Hành động này đã kéo cô trở về.
“Anh…”
“Nếu nhìn tôi khiến em no thì cứ tự nhiên.”
Anh đẩy nhẹ gọng kính, nụ cười vẫn còn giữ trên môi.
Rất ít khi cô nhìn thấy anh cười như vậy. Nụ cười này có sức hấp dẫn chí mạng không thể đùa được.
Cô cúi đầu xuống không dám tiếp tục nhìn anh.
“Anh cười rất đẹp.”
“Nếu em thích.”
Trần Thư Di nhiều lúc không hiểu ý anh. Nói chuyện có cần một nửa rồi bỏ một nửa không. Mình cũng không thông minh đến như vậy để đoán được hàm ý trong câu nói của anh.
“Thích cái gì chứ?”
“Ở lại đây một đêm. Tôi sẽ nói cho em biết.”
“Hả? Hai chúng ta sao?”
Trần Thư Di sắc mặt đỏ bừng lên như cà chua chín.
Cảnh Phong càng nhìn càng thấy yêu cái dáng vẻ này của cô. Thật sự muốn đè ra mà khi dễ ngay lập tức.
“Chỉ hai chúng ta.”
Ngược lại, anh còn cố ý nhấn mạnh.
“…” Trần Thư Di.
Sau khi ăn uống xong, anh đã thuê lại một phòng ở tầng trên.
Ở vị trí này, ban đêm có thể ngắm toàn bộ cảnh đẹp xung quanh.
Trần Thư Di chạy đến bên cửa sổ, đưa tay ra đón lấy làn nước chảy ra từ vách đá.
Cảnh Phong vòng tay qua eo cô giữ lại.
“Cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp cùng cái ôm ấm áp.
Trần Thư Di khựng lại, tay dừng giữa không trung rồi từ từ đặt lên tay anh.
Nhưng lời nói chẳng ăn nhập vào hoàn cảnh lúc này một chút nào.
“Chúng ta không mang theo quần áo. Hay là về thôi.”
“Không cần! Trong xe có.”
“Hả?”
Trần Thư Di ngẩn ra. Sao có cảm giác anh đã có tính toán từ trước vậy.
“Vậy để em đi lấy.”
“Được rồi, không ai ép buộc em cả.”
Cảnh Phong nới lỏng tay ra hôn nhẹ lên trán cô.
Lúc này, anh mới đứng thẳng người dậy mở cửa bước ra ngoài.
Trần Thư Di thở phào một hơi. Tay đặt lên ngực mình.
“May quá! Nhưng đêm nay thì sao?”
Mặc dù, cô đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghĩ đến lại xấu hổ.
Tay cô xoa xoa lên gương mặt nóng bừng.
[…]
Cảnh Phong ở bãi đỗ xe vừa xoay người lại đã nhìn thấy người phụ nữ tựa lưng vào chiếc ôtô đối diện, chiếc váy xẻ sâu lộ ra đôi chân trắng trẻo, tay khoanh trước ngực nhìn anh.
“Đúng là nhìn không ra, chỉ vài năm cậu lại thay đổi nhiều như vậy.”
Cô ta đứng thẳng người dậy tiến về phía anh.
Cảnh Phong chẳng quan tâm, bước qua người cô ta.
Cô ta vương tay ra muốn giữ anh lại.
Cảnh Phong dịch người.
“Tôi không muốn ám bởi mùi nước hoa trên người cô. Vợ tôi sẽ không vui.”
Bàn tay cô ta dừng giữa không trung.