"Tiêu Viêm, nơi này chính là Dược Tộc!"
Nhìn thấy Dược Vạn Quy đang liều mạng giãy dụa trong tay Tiêu Viêm, lão giả tóc đỏ cũng chỉ có thể trợn mắt trừng trừng, nghiêm nghị quát.
"Vị trưởng lão này! Hiện tại đến Dược tộc, ta cũng không muốn gây chuyện, chỉ có điều, nếu có người dám khi dễ hai sư đồ chúng ta thì ta sẽ không để yên đâu!" Trước phần đông những ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Viêm lạnh lùng nhìn thoáng qua Dược Vạn Quy đang hoảng sợ, rồi âm trầm nói.
Ngay khi Tiêu Viêm vừa dứt lời thì Tiểu Y từ trên không chung cũng nhanh chóng bay vút xuống, đứng trên bờ vai hắn. Tịnh Liên Yêu Hỏa lượn lờ xung quanh thân nó, một loại nhiệt độ kinh khủng lặng lẽ tỏa ra tràn ngập, khiến cho sắc mặt không ít người trở nên kinh hãi. Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến thứ dị hỏa thần kì như thế. Nguồn: https://thegioitruyen.com
Khi Tiểu Y lướt xuống thì hắc ảnh có chút to con kia cũng bước lên một bước, vừa vặn ngăn chặn lão giả tóc đỏ lại. Lão giả đó có thực lực siêu quần, Lục tinh Đấu Thánh hàng thật giá thật, bởi vậy, ở chỗ này cũng chỉ có Bắc Vương là có thể ngăn cản được lão.
Nhìn thấy đội hình như vậy ở bên cạnh Tiêu Viêm, khóe mắt của Vạn Hỏa trưởng lão không khỏi hơi co giật, đặc biệt là khi lão nhìn về phía Bắc Vương có khuôn mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng thì trong mắt lão càng hiện lên vẻ kiêng kị. Vừa rồi, trong lúc giao thủ, lão cũng phát hiện, bản thân mình chưa từng chiếm được một chút thượng phong nào cả.
"Tiêu Viêm này quả nhiên là danh bất hư truyền, tuổi tác không nhiều lắm mà đã có thực lực như vậy, hơn nữa, bên cạnh còn có rất nhiều cường giả mạnh mẽ. Bậc kinh tài tuyệt diễm như thế vậy mà lại xuất hiện ở một Tiêu tộc đã xuống dốc, quả thật là đáng để cho người ta hâm mộ."
Vạn Hỏa trưởng lão chậm rãi thu liễm cơn thịnh nộ, rồi liếc nhìn Tiêu Viêm một cái thật sâu. Thành tựu của kẻ này cho dù có so sánh với mấy lão quái như bọn họ thì cũng không thua kém chút nào. Phóng nhãn khắp lứa thanh niên trên toàn bộ đại lục, chỉ sợ không có ai vượt trội hơn hắn.
"Tiêu Viêm, hôm nay là ngày trọng đại của Dược tộc chúng ta. Nếu Dược Vạn Quy có chỗ nào đắc tội thì coi như là nể mặt mũi của Dược tộc ta mà tha cho hắn một lần…! Ngươi thấy thế nào?"
Mọi người ở xung quanh nghe thấy ngữ khí của Vạn Hỏa trưởng lão đột nhiên dịu bớt đi rất nhiều thì ai nấy cũng đều cảm thấy hơi kinh hãi, ánh mắt đầy kì dị nhìn về phía Tiêu Viêm. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ rằng, ngay cả cường giả Lục tinh Đấu Thánh cũng không thể chế phục được Tiêu Viêm.
"Vạn Hỏa trưởng lão!"
Đám trưởng lão của Dược tộc khi nghe thấy vậy thì sắc mặt đều biến đổi, không nhịn được mà đồng thanh hô. Bọn họ nhận định, nếu Vạn Hỏa trưởng lão xuất thủ thì việc bắt giữ Tiêu Viêm kia sẽ vô cùng dễ dàng, qua đó để cho những khách nhân hiểu rõ, uy thế của Dược tộc không cho phép người khác xâm phạm. Thế nhưng mà…
"Câm miệng, lão phu tự có chừng mực!" Nhìn thấy đám gia hỏa này xen mồm vào, sắc mặt của Vạn Hỏa trưởng lão trầm hẳn xuống, nổi giận quát. Người khác có thể không nhận ra, nhưng lão lại biết rõ, cho dù hôm nay lão có tự mình xuất thủ thì chỉ sợ cũng rất khó chiếm được chỗ tốt từ thân ảnh lạnh lùng bên cạnh Tiêu Viêm kia, hơn nữa, bên cạnh hắn còn có một hỏa anh nắm giữ Tịnh Liên Yêu Hỏa trong tay đang nhìn chằm chằm vào lão nữa chứ.
Nghe được tiếng quát chói tai của Vạn Hỏa trưởng lão, đám trưởng lão kia tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể ngậm miệng lại. Ngoại trừ tộc trưởng ra thì địa vị của Vạn Hỏa trưởng lão ở trong tộc e rằng không có ai bằng.
Tiêu Viêm đồng dạng cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên là do vị trưởng lão có địa vị không thấp trong Dược tộc dám nói ra những lời dĩ hòa vi quí kia. Bởi vậy, sắc mặt của Tiêu Viêm cũng thoáng có chút hòa hoãn.
"Tiêu Viêm, các ngươi tới Dược Tộc cũng không phải chỉ muốn gây phiền phức cho Dược Vạn Quy thôi chứ?" Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Viêm đã hòa hoãn, Vạn Hỏa trưởng lão mới tiếp tục lên tiếng.
"Lão sư?" Tiêu Viêm khẽ gật đầu nhưng mà ánh mắt hắn lại nhìn về phía Dược Lão, hiển nhiên là muốn nghe ý tứ của người thầy.
Thấy vậy, mọi người ở xung quanh cũng chuyển dời ánh mắt theo, cuối cùng đều dừng ở trên người của Dược Lão, người mà từ đầu tới cuối chưa từng nói một lời nào.
"Vạn Hỏa trưởng lão đã tự mình ra mặt như vậy, nếu lại cứ cố chấp thì thành ra chúng ta không biết phân biệt nặng nhẹ rồi!"
Trước vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Dược Lão vẫn thong dong, cười nhạt một tiếng, nói. Lão biết rõ, hiện tại không thể nào giết chết Dược Vạn Quy được nữa, bởi dù sao, nếu làm như vậy mà nói… Dược tộc tất nhiên sẽ không khoanh tay mặc kệ. Mà tình huống đó, lão cũng không muốn nhìn thấy nhất. Thế nên, nếu vị Vạn Hỏa trưởng lão này chủ động đưa thang tới thì hai thầy trò bọn lão cũng vui vẻ hạ đài, dù sao hiệu quả chấn nhiếp đã đạt được rồi.
Nghe vậy, Vạn Hỏa trưởng lão cũng thở dài một hơi, ánh mắt có chút phức tạp nhìn thoáng qua Dược Lão. Lão chưa bao giờ nghĩ đến, người tộc nhân năm đó được cho là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hôm nay lại đạt được những thành tựu như thế. Bản thân hắn không chỉ đã bước vào cấp bậc Đấu Thánh, mà hơn nữa còn đào tạo được một vị đệ tử xuất sắc đến nhường này.
Đứng trước vị đệ tử này của hắn thì bất kì thiên tài nào của Dược tộc cũng đều trở nên ảm đạm vô quang.
"Năm đó nếu chú ý hơn một chút thì có lẽ hôm nay sẽ xuất hiện một cục diện khác!" Vạn Hỏa trưởng lão khẽ thở dài một tiếng trong lòng, nếu hồi xưa bộ tộc chú ý đến Dược Lão nhiều hơn một chút… thì người sau còn có chút kỉ niệm đối với Dược tộc, như vậy, quan hệ giữa Thiên Phủ liên minh và Dược tộc vào hiện tại cũng sẽ tương đối tốt. Nhưng đáng tiếc…
Nghe thấy ý tứ của Dược Lão, Tiêu Viêm cũng khẽ gật đầu, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Dược Vạn Quy đang bị nắm chặt trong tay mình, rồi sau đó, hắn liền tiện tay ném lão về phía đám trưởng lão của Dược tộc. Thấy vậy, lập tức cả đám liền vội vàng đỡ lấy Dược Vạn Quy một cách chật vật.
"Vạn Hỏa trưởng lão, lần này chúng ta đến Dược tộc là đại diện cho Thiên Phủ liên minh, lão sư của ta là minh chủ của liên minh, cũng không phải là đến với thân phận nào khác. Vì thế, mong rằng những trưởng lão có địa vị cao quí ở trong tộc hãy thu liễm tâm tính đôi chút. Thiên Phủ liên minh chúng ta tuy thành lập chưa lâu, nhưng cũng không cho phép người khác tùy ý khoa chân múa tay ở trước mặt đâu!" Tiêu Viêm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Vạn Hỏa trưởng lão, trầm giọng nói.
Đối với vị trưởng lão có thực lực Lục tinh Đấu Thánh này, hắn cũng không có chút kính sợ nào cả. Luận về thực lực, đối phương cũng không nhất định có thể dễ dàng đánh bại được Bắc Vương, hơn nữa, nếu thật sự muốn chiến đấu sinh tử thì Tiêu Viêm cũng nắm chắc khả năng lấy được mạng lão. Bởi vì vậy, trong lúc nói chuyện, hắn cũng không có quá nhiều khách khí, mọi việc đều do thực lực quyết định.
Tình huống hiện tại của song phương, Vạn Hỏa trưởng lão hiểu rất rõ trong lòng, cho nên cũng không vì những lời nói của Tiêu Viêm mà lão có mâu thuẫn quá lớn. Luận về thực lực tổng thể, Thiên Phủ liên minh của Tiêu Viêm cũng không kém gì Dược tộc, đồng thời, luận về phía đội ngũ cường giả đỉnh phong, phía liên minh có Đan Tháp lão tổ, Tiêu Thần, Tiêu Viêm cùng với Bắc Vương thì cũng không ít hơn so với đội ngũ cường giả của Dược tộc. Nhìn vào thực tế đó, song phương cũng không phân chia ra được cao thấp, mà về điểm này thì có không ít trưởng lão của Dược tộc đều rõ ràng, chẳng qua trong lòng bọn họ không muốn thừa nhận mà thôi.
"Vạn Quy trưởng lão tính tình lỗ mãng, đôi lúc khó tránh khỏi việc ăn nói quá lời. Sau lần này, lão phu sẽ khiển trách hắn! Có câu: "ai tới cũng đều là khách", bất luận hai vị đến dự với tư cách cá nhân hay đại diện cho Thiên Phủ liên minh, Dược tộc chúng ta đều tận lực tiếp đón!"
Khí độ của Vạn Hỏa trưởng lão so với Dược Vạn Quy thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, tràng diện căng thẳng sau vài câu nói đã được hạ nhiệt, thật khiến người khác phải gật đầu. Những lời như vậy mới là phong phạm của một đại tộc.
Khuôn mặt của Dược Vạn Quy hơi đỏ lên, nhưng lão cũng không dám nói thêm điều gì. Lúc trước, nếu Vạn Hỏa trưởng lão không chạy đến kịp thời thì mặc dù hôm nay hắn có thể bảo toàn được cái mạng già này nhưng cũng sẽ mất mặt trước đông đảo mọi người.
Vạn Hỏa trưởng lão cũng không để ý đến Dược Vạn Quy, tay áo vung lên, bắn ra từng đạo ánh sáng vào cơ thể của những tộc nhân bị Tiêu Viêm đánh cho nằm xụi lơ trên mặt đất kia, Sau đó thản nhiên nói: "Có thái độ bất kính khi tiếp đón khách nhân, giáng chức, trục xuất ra khỏi Dược sơn trong mười năm! Thiết vệ đâu, giải bọn chúng đi!"
Vạn Hỏa trưởng lão vừa dứt lời thì có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng lướt vào, sau đó cường hoành bắt lấy mấy gã tộc nhân mặt đang trắng bệch tựa như chó chết kia, rồi lôi ra ngoài.
"Ha ha, Dược minh chủ, Tiêu Viêm tiểu hữu…! Không biết lão phu xử phạt như vậy có khiến hai vị vừa lòng hay không?" Vạn Hỏa trưởng lão nhìn về phía hai người Tiêu Viêm, cười nhạt.
"Vạn Hỏa trưởng lão chí công vô tư, Tiêu Viêm khâm phục!" Trên mặt Tiêu Viêm cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười, khách khí chắp tay với Vạn Hỏa trưởng lão. Hắn làm sao lại không rõ ý tứ của đối phương cơ chứ, muốn mượn mấy loại tép riu đó để làm cho hắn nguôi giận. Chỉ có điều, bởi vì vậy mà hắn không có biện pháp tiếp tục truy cứu sai lầm của Dược Vạn Quy nữa, dù sao thì đối phương cũng đã bày ra sự trừng phạt với tộc nhân ở trước mặt nhiều người như thế.
"Hiện tại cũng không còn sớm nữa, nếu các vị có ý định quan sát Dược Điển của bổn tộc thì mời đi theo lão phu tiến về phía trước để lấy chỗ nghỉ ngơi! Ha ha, nghe nói Tiêu Viêm tiểu hữu đã từng giành được ngôi quán quân đan hội của Đan Tháp, chắc hẳn về thuật luyện dược cũng có tạo nghệ cực cao, chỉ có điều, so với đan hội của Đan Tháp thì điều kiện qui định của Dược Điển còn cao hơn nhiều lắm. Mỗi một lần đại điển diễn ra cũng đều hội tụ những luyện dược sư cao cấp nhất trên toàn bộ Đấu Khí đại lục, nếu Tiêu Viêm tiểu hữu có thể trổ hết tài năng ở Dược Điển thì e rằng danh hiệu đệ nhất luyện dược sư của đại lục sẽ phải đổi chủ rồi!"
Vạn Hỏa trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, trong lời nói có một phần tự ngạo. So về đấu khí chiến đấu, Tiêu Viêm coi như ngang cơ với lão, nhưng nếu so về thuật luyện dược mà nói… phần ngạo khí trong lòng lão bất giác không tự chủ mà phát tán ra. Dù sao Dược tộc khởi nghiệp chính là bằng nghề luyện dược!
Đối với phần tự ngạo của Vạn Hỏa trưởng lão, Tiêu Viêm cũng chỉ cười cười, rồi tùy ý nói: "Thuật luyện dược của ta đều học từ chỗ lão sư, thế nhưng ta cũng rất hiếu kỳ với những vị luyện dược tông sư cao cấp nhất trên Đấu Khí đại lục này. Nếu có thể tranh tài cao thấp một phen thì thật sự là cầu còn không được!"
"Ha ha, nhất định sẽ có cơ hội đó đấy! Chỉ cần thật sự có năng lực thì bất cứ ai cũng có thể tham gia Dược Điển!" Vạn Hỏa trưởng lão cười to một tiếng, sau đó cũng không nhiều lời, thân hình khẽ động liền bay lên không trung, hướng về phía đỉnh núi mà bay vút đi. Phía sau lão, phần đông những trưởng lão của Dược tộc cũng vội vàng bám theo.
Nhìn bóng lưng của đám trưởng lão Dược tộc, khóe miệng của Tiêu Viêm hơi nhấc lên. Muốn nhờ vào thuật luyện dược để gỡ lại chút thể diện ư? Chỉ có điều, hình như đại điển kia cũng không đơn giản cho lắm.
"Lão sư, chúng ta cũng đi quan sát sự chuẩn bị của cái gọi là luyện dược tông sư đỉnh cấp nhất trên đại lục xem sao!"
Tiêu Viêm cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Dược lão, người sau cũng liền gật đầu cười, rồi sau đó thân hình hai người đồng thời bay lên không, bám theo đám trưởng lão Dược tộc đang ở phía xa xa.