Đấu Phá Thương Khung

Chương 1255: Hài cốt của Đấu Thánh




Tiêu Viêm đột nhiên biến sắc khiến cho Tiểu Y Tiên chú ý, lập tức ai nấy đều ngẩn người cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiêu Viêm hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn thấy Trích Tinh lão quỷ càng lúc càng đến gần chỗ những thứ kia, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác không ổn, ngay lập tức đến bên cạnh Tử Nghiên cùng Thanh Lân, trầm giọng nói: "Mau lui lại".

"Ách?"

Hành động kỳ lạ của Tiêu Viêm khiến cho Tiểu Y Tiên khó hiểu, nhưng mọi người luôn có lòng tin với Tiêu Viêm. Bởi vậy, tuy khó hiểu với hành động của hắn nhưng đều lập tức làm theo

Lúc thân hình Tiêu Viêm nhanh chóng lui lại thì đoàn người Trích Tinh lão quỷ cũng đã đến cạnh thềm đá, đôi mắt rực lửa nhìn vào bộ hài cốt đang ngồi xếp bằng. Đấu thánh, đẳng cấp này đối với với bọn họ mà nói là một cám dỗ khó chống cự, đấu tôn cường giả có thể xưng là cường giả đứng đầu đại lục nhưng nếu so sánh với nhau thì vẫn kém quá xa.

Đấu tôn và đấu thánh chính là một bước nhảy vọt về chất, chênh lệch của hai cấp độ, hầu như không thể dùng bất cứ cái gì để có thể bù đắp.

"Đó là hài cốt của cường giả đấu thánh sao..."

Ánh mắt của Trích tinh lão quỷ cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào hài cốt tỏa sáng như bạch ngọc trước mặt, không nhịn được phải liếm liếm miệng, chân bước nhanh tới trước hai bước, bàn tay trực tiếp đưa về phía hài cốt.

"Xuy"

Ngay khi bàn tay của Trích Tinh lão quỷ chạm vào hài cốt thì không gian ở đó đột nhiên xuất hiện luồng dao động rất nhỏ, biến thành vô số mũi nhọn cực kỳ sắc bén đâm vào tay của Trích Tinh lão quỷ.

Bàn tay truyền đến một cơn đau làm cho Trích Tinh lão quỷ ngẩn ra, vội vàng rút tay lại. Khi hắn nhìn lại thì phát hiện lòng bàn tay chảy ra không ít máu, mà trong đó vài giọt nhẹ nhàng rơi xuống chỗ hài cốt đang ngồi xếp bằng.

Nhìn vào chỗ tiên huyết trên hài cốt kia, một cỗ bất an dâng lên trong lòng Trích Tiinh lão quỷ.

"Trích Tinh thiên tôn, làm sao vậy?"

Những người ở bên cạnh thấy cường giả từ Hồn Điện Trích Tinh lão quỷ bỗng nhiên sửng sốt thì ai nấy đều ngẩn ra mở miệng hỏi, giọng đầy nghi hoặc.

Đối với lời nói của bọn họ, Trích Tinh lão quỷ dường như không nghe thấy. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ tiên huyết trên hài cốt. Lúc này những giọt tiên huyết đó đang chuyển động, giống như nước gặp phải bông lặng lẽ thấm vào trong hài cốt.

Khi tiên huyết thẩm thấu hết vào trong hài cốt, mắt của Trích Tinh lão quỷ co rút lại. Lúc này bỗng nhiên hắn cảm giác được bộ hài cốt không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng trước mặt lại lần nữa xuất hiện dấu hiệu sống dậy.

"Nhanh, mau lui lại"

Trích Tinh lão quỷ coi như cũng phản ứng nhanh. Ngay khi cảm ứng được sinh cơ từ hài cốt thì lão đã rít lên một tiếng, bàn chân lão đạp xuống đất, thân hình lui về sau nhanh như tia chớp.

Hắn phản ứng nhanh nhưng những tên cường giả khác của Hồn Điện lại chậm hơn một chút. Bởi vậy, sau khi ngẩn người một lúc mới bắt đầu thi triển thân pháp cấp tốc lui lại phía sau, nhưng rất tiếc lúc này đã chậm.

Ngay khi bọn họ vừa muốn lui lại thì thạch tọa phía dưới bạch ngọc hài cốt nhẹ nhàng run lên, sau đó giữa đầu của bộ hài cốt có hai luồng ánh sáng màu huyết hồng vụt lên.

"A!"

Tia máu vừa hiện lên, hài cốt đấu thánh chậm rãi ngẩng đầu lên, từ trong miệng của nó phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa giống như sấm sét trong trời đêm!

Trong nháy mắt tiếng gầm thét khủng bố lại hóa thành thực thể sóng âm, giống như một cơn lốc lấy thạch tọa làm trung tâm lan ra nhanh chóng.

"Rẹt rẹt…"

Chịu ảnh hướng của đợt sóng âm đầu tiên tự nhiên là những tên cường giả Hồn Điện phản ứng chậm. Trong nháy mắt, sóng âm đã đuổi đến chỗ bọn họ, thân thể giống như đống cát bị đạn pháo bắn trúng. "Uỳnh…", vừa chớp mắt thì tất cả đều nổ tung hóa thành huyết vụ đáng sợ.

"Rào..!"

Mặc dù vẫn chưa chạy thoát khỏi phạm vi công kích của sóng âm nhưng do thực lực của Trích Tinh lão quỷ mạnh mẽ, hơn nữa phản ứng lại rất nhanh nên không bị biến thành huyết vụ như những tên xui xẻo kia. Dù vậy khi bị sóng âm đánh đến thì trong cơ thể hắn cũng xuất hiện cảm giác nhộn nhạo, một tiếng kêu rên phát ra từ trong cổ họng, khóe môi tràn máu, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Ngay cả Trích Tinh lão quỷ có thực lực như thế cũng chịu không nổi một kích sóng âm của hài cốt đấu thánh, cho nên với đa số mọi người trong đại điện thì sóng âm này giống như lưỡi đao của tử thần vậy.

Lúc này trong đại điện có không ít cường giả vẫn đang tìm kiếm các quyển trục. Khi sóng âm khuếch tán ra nhanh như thiểm điện thì vô số bóng người ở giữa không trung đột nhiên khựng lại. "Uỳnh..", tiếng nổ lớn vang lên, tất cả đều tan xác, cơn mưa huyết vụ tanh nồng bao phủ cả đại điện.

Bỗng nhiên xuất hiện một màn máu tanh dẫn đến những người đang bị thiên giai đấu kỹ mê hoặc tỉnh táo lại, khuôn mặt trở nên kinh hãi, đấu khí trong cơ thể trào ra không hề lưu lại. Lúc này rất nhiều thân ảnh chật vật giống như chó nhà có tang rời xa trung tâm đại điện.

Sóng âm khuếch tán làm cho mọi người kinh hãi. Khi mọi người đã bình tĩnh trở lại, nhìn lên giữa không trung thì huyết vụ đang từ từ phiêu tán. Trong lòng ai nấy đều nổi lên cảm giác run sợ, bỏ mình dưới sóng âm ít nhất cũng có hơn trăm người, trong đó cường giả đấu tôn có hai vị.

"Đấu tôn cũng bị sóng âm giết chết."

Vừa chạy thoát được một kiếp máu tanh này, tất cả mọi người lúc này đều khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh đã chảy ướt hắc bào của mấy vị cường giả Thiên Yêu Hoàng tộc.

"Trích Tinh lão quỷ, ngươi vừa làm cái gì thế hả?"

Vừa khôi phục lại tinh thần sau biến cố, Đường Chấn liền quay sang nhìn trừng trừng vào kẻ sống sót duy nhất Trích Tinh Lão Quỷ, quát lên đầy tức giận.

Thấy sự tức giận của Đường Chấn, mọi người đều nhìn về phía Trích Tinh lão quỷ, bọn họ bây giờ đều rõ ràng, mọi việc đều do lão quỷ này gây ra.

Bị nhiều cường giả trợn mắt nhìn như vậy, khóe miệng Trích Tinh lão quỷ co quắp lại. Hắn thật sự không ngờ tới, sự tình đột nhiên trở thành như thế, rõ ràng là một hài cốt vô dụng, bỗng nhiên lại bộc phát một lực lượng kinh khủng như vậy.

Đoàn người Tiêu Viêm bởi vì đã thối lui từ sớm nên cũng không có tổn thương gì. Nhưng mà nhìn thấy chỉ trong một khoảnh khắc nhân số trong đại điện giảm đi một nửa, da đầu cũng không khỏi tê dại. Bộ hài cốt này cũng thật đáng sợ a.

"Lão phu cũng không biết vì sao bộ hài cốt vô cùng cổ xưa này lại đột nhiên bạo phát. Mấy cường giả Hồn Điện phe ta cũng bỏ mình." Trích Tinh lão quỷ hít sâu một hơi, trầm giọng nói, muốn rũ bỏ hết trách nhiệm của mình. Đối chọi với đông đảo cường giả ở đây, lấy thực lực một mình hắn thật sự không dám đắc tội toàn bộ.

"Nếu không phải tiên huyết của ngươi rơi lên hài cốt thì sao nó có thể tỉnh dậy? Sự tình rõ ràng như vậy, người còn muốn chối phải không?" Nghe vậy, Tiêu Viêm cười lạnh nói.

Nghe được lời nói của Tiêu Viêm, Trích Tinh lão quỷ biến sắc, nhưng sau khi cảm giác được càng lúc càng nhiều ánh mắt phẫn nộ xung quanh thì đành phải chắp tay nói: "Việc lần này là do lão phu lỗ mãng, nhưng việc cấp bách bây giờ không phải là truy cứu trách nhiệm thuộc về ai. Nếu lão phu đoán không lầm thì hài cốt đấu thánh kia chỉ còn sót lại một tia ý niệm, cũng không khó để đối phó, chỉ cần chúng ta liên thủ, tuyệt đối có thể áp chế được".

"Một tia ý niệm kia cũng kinh khủng như vậy, nếu thêm một cái sóng âm như lúc trước nữa, sợ rằng mọi người ở đây sống sót cũng không nhiều." Đường Chấn cau mày gằn giọng. Cường giả của Phần Viêm cốc cũng có vài người bị sóng âm đánh chết, nếu giờ còn không phải là lúc thích hợp thì hắn cũng đã ra tay với Trích Tinh lão quỷ rồi.

"Nếu quyển trục đã tới tay thì đều bỏ đi thôi, thứ này quá kinh khủng a". Trong đám đông có người thấp giọng nói, thanh âm không che giấu được sự sợ hãi, lực lượng khủng bố như thế này thật sự quá mức đáng sợ.

"Đi được sao?! Ý niệm này đã thể hiện ra tất cả những người xông vào di tích đều phải bị tiêu diệt, nếu chạy trốn sợ rằng một người cũng không thể sống mà đi ra ngoài đâu". Trích Tinh lão quỷ trầm giọng nói.(cái hài cốt này có nói đâu nhể?)

Tiêu Viêm híp đôi mắt lại. Hắn cảm giác lão quỷ này muốn giải quyết đấu thánh hài cốt a, đối với người có tính cách cẩn thận như hắn thì không có khả năng vô duyên vô cớ liều mạng như vậy.

Lời nói của Trích Tinh lão quỷ khiến cho xung quanh hỗn loạn cả lên, một ít người có thực lực hơi kém không giấu được sự sợ hãi trên mặt, nhưng lại không có người nào đủ cam đảm bỏ chạy.

"Lộp cộp…lộp cộp…"

Lúc mọi người đang hỗn loạn thì huyết vụ tràn ngập trong đại điện đột nhiên vặn vẹo rồi truyền đến một tiếng vang. Khi âm thanh đó phát ra thì tất cả mọi người lập tức lạnh xương sống, ánh mắt từng người lộ vẻ kinh hãi, nhìn về phía màn sương huyết vụ ở trung tâm đại điện. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

"Giết….giết."

Âm thanh của bộ xương va chạm với mặt đất vang lên. Tuy nó phát ra không lớn nhưng dường như đều dẫm mạnh lên trái tim của mọi người, làm ai nấy đều cảm thấy áp lực to lớn.

"Cẩn thận... không đứng quá xa nhau."

Sắc mặt Tiêu Viêm ngưng trọng, khẽ quay đầu nhắc nhở đám người Tiểu Y Tiên ở sau lưng. Cục diện này nằm ngoài dự đoán của hắn, hài cốt đấu thánh sống lại thật sự quá mức đáng sợ.

Tiểu Y Tiên cũng gật đầu. Lần này nếu làm không tốt thì sợ rằng mọi người ở đây đều phải chôn theo. Cái loại sóng âm kia quá cường hãn, không chắc ai có đủ khả năng chống đỡ được.

Trong đại điện, huyết vụ dưới ánh mắt của vô số người đang nhìn chậm rãi dao động. Một bộ xương màu huyết hồng từ từ bước ra khỏi huyết vụ, xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.

"Xông vào di tích, chết!"

Bộ xương màu huyết hồng bước đến cách mọi người trăm mét, chậm rãnh ngẩng đầu lên, bên trong hốc mắt có một tia máu lóe ra, một giọng nói khàn khàn cổ xưa, nhẹ nhàng vang vọng trong đại điện.