Bên trong đại điện, mọi người đưa mắt nhìn Tào Dĩnh dẫn người của Tào gia đi ra cửa điện, đều liếc nhau âm thầm thở dài. Không ai có thể nghĩ đến, năm nay trong Ngũ đại gia tộc tự nhiên xông ra một chú ngựa ô mà ngay cả Tào Dĩnh cũng không áp chế được…
Khảo hạch kết thúc, những người muốn lưu lại cũng không nhiều, vì thế liên tục xoay người rời đi. Một số thế lực trước có giao tình cùng Diệp gia giờ phút này cũng bắt đầu bắt chuyện hàn huyên với Diệp Trọng. Diệp gia tuy đã suy kiệt, nhưng dù sao vẫn là một trong Ngũ đại gia tộc, sau này cũng sẽ có một người làm trưởng lão ở Đan Tháp, tuy địa vị có lẽ còn kém hơn so với Tào gia nhưng các thế lực bình thường khó có thể sánh được.
Đối với sự niềm nở của những người này, Diệp Trọng cũng tươi cười đáp lễ. Tuy bây giờ Diệp gia xuống dốc, nhưng bọn họ cũng không quá kiêu ngạo mà lên mặt. Trải qua thời gian xuống dốc không phanh, Diệp Trọng biết rõ phải làm thế nào để có lợi cho tương lai Diệp gia.
Tiêu Viêm tùy ý thay một bộ quần áo khác, lúc này mới chậm rãi đi về ghế của Diệp gia, hướng về phía đám người Diệp Trọng cười cười.
- Tiêu Viêm đại ca, huynh không sao chứ?
Thấy Tiêu Viêm đi tới, Hân Lam liền vội vàng hỏi.
Tiêu Viêm cười khoát tay áo, vừa muốn nói chuyện thì ánh mắt lại chuyển, chỉ thấy đoàn người Đan gia đang ở bên dưới dẫn người đi tới
- Diệp Trọng trưởng lão…!!!
Đan Hiên trước chắp tay với Diệp Trọng sau đó ánh mắt chuyển về phía Tiêu Viêm mỉm cười nói:
- Ha ha, Tiêu Viêm tiên sinh quả nhiên là làm cho người ta kinh ngạc không thôi! Không nghĩ tới ngay cả Tào Dĩnh cũng không thắng được ngươi…
Đối với Đan Hiên, Tiêu Viêm vẫn có một chút hảo cảm. Nàng giống như Tào Hưu, đều thuộc loại thua cũng không oán người, lại càng không giống như Bạch Ưng. Bởi vậy nhìn thấy nàng chủ động đến chúc mừng, Tiêu Viêm cũng cười nói:
- Khiến cô chê cười rồi! Nàng ta cũng chưa xuất ra toàn lực, nếu không ta cũng không biết đối phó thế nào!?
Đang nói chuyện, Tiêu Viêm nhịn không được chuyển mắt đến thiếu nữ phía sau kia. Lúc này, cô bé ấy cũng tò mò nhìn lại hắn. Thấy ánh mắt hắn lướt qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hồng lên, giống như chim non rụt cổ về, tránh phía sau Đan Hiên.
- Ha ha đây là biểu muội của ta là Đan Thần, nàng xưa nay không thích gặp người lạ…
Đan Hiên có chút áy náy nói.
Tiêu Viêm cười lắc đầu. Hắn đã cùng thiếu nữ này tiếp xúc qua, biết nàng có một bí mật quỷ dị. Hơn nữa, lúc trước Tào Dĩnh cũng coi trọng trình độ của nàng, rõ ràng cô bé này thâm tàng bất lộ. Chẳng qua làm cho hắn kinh ngạc là hắn mặc nhiên không cảm thấy một chút dao động linh hồn nào của Đan Thần…
- Tiêu Viêm tiên sinh, ngày sau có rảnh rỗi có thể tới Thánh Đan thành trong nội vực Đan viện! Đến lúc đó sẽ chè chén một phen!
Giờ phút này đại điện giống một mảng hỗn độn, Đan Hiên cũng không nán lại, nói chuyện phiếm cùng Tiêu Viêm vài câu liền chắp tay cáo từ mà đi.
Tiêu Viêm đưa mắt nhìn đoàn người Đan Hiên rời khỏi, lúc này mới quay đầu về phía đám người Trọng Diệp nhún vai. Đây là chỗ tốt của thực lực dễ được người khác coi trọng.
- Nếu khảo hạch xong rồi chúng ta cũng đi thôi…
Uể oải duỗi lưng, Tiêu Viêm cười nói.
- Đợi một chút…
Tiêu Viêm vừa dứt lời, một giọng nói đã vang lên sau lưng hắn. Hắn có chút nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Thịnh trưởng lão nở nụ cười bước nhanh đến.
- Thịnh trưởng lão, có chuyện gì sao?
Đối với Thịnh trưởng lão Tiêu Viêm không dám chậm trễ, lập tức cười nói.
Thịnh trưởng lão cười vuốt nhẹ chòm râu, nhìn về phía Diệp Trọng thở dài:
- Diệp Trọng, trước tiên chúc mừng ngươi! Cuối cùng cũng bảo tồn được danh tiếng một trong Ngũ đại gia tộc…
- Điều này cũng là một phần đại ân của Thịnh trưởng lão, Diệp gia sẽ nhớ kỹ trong lòng!
Diệp Trọng cười khổ rồi đáp.
Thịnh trưởng lão phất tay áo, nhìn Tiêu Viêm cười nói:
- Nhưng mà lần này Diệp gia cũng tìm được người giúp đỡ rất giỏi…Ngươi gọi là Tiêu Viêm?
Tiêu Viêm cười gật đầu.
- Ta cũng nghe nói qua chuyện của ngươi ở Băng Hà Cốc. Dược Trần là sư phụ của ngươi sao?
Thịnh trưởng lão mỉm cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm ánh mắt hơi run, còn không đợi hắn nói, Thịnh trưởng lão liền phất tay nói:
- Không cẩn khẩn trương. Lão phu năm đó cũng được Dược Trần tiên sinh chỉ điểm ít nhiều…
Trong lòng được buông lỏng, Tiêu Viêm chần chờ một lúc cũng không giấu diếm nữa chậm rãi gật đầu.
- Ai, lão gia thật là có mắt nhìn người, thật là làm cho người ta hâm mộ…!!!
Thịnh trưởng lão thở dài một tiếng, trong lời nói không che dấu được sự hâm mộ.
Đối với lời này,Tiêu Viêm cũng chỉ có thể cười.
- Ngươi lần này tới Đan vực cũng là do Đan hội mà đến hả?
Thịnh trưởng lão đột nhiên nói. Đối với việc này, Tiêu Viêm cũng không có gì muốn che dấu, liền gật đầu.
- Thời gian đến Đan hội cũng không nhiều à. Nhưng mà trước hết, ta nghĩ ngươi nên theo ta đến Đan Tháp một lần, có lẽ sẽ có một chút trợ giúp với ngươi!
Thịnh trưởng lão vuốt vuốt chòm râu nói.
Nghe vậy,Tiêu Viêm ngẩn ra, có chút chần chờ hỏi lại:
- Đến Đan Tháp sao?
Đối với Đan Tháp,Tiêu Viêm luôn mang một sự kiêng kị lẫn kính sợ mơ hồ. Nơi này có thể nổi danh cùng Hồn Điện thì chắc chắn thực lực cũng cực kỳ khủng bố.
- Ta nghĩ Hội trưởng có thể có hứng thú với ngươi! Gặp bọn họ đối với ngươi không có chỗ nào bất lợi. Nguồn: https://thegioitruyen.com
Nhìn thấy Tiêu Viêm ngần ngại, Thịnh trưởng lão trịnh trọng nói.
- Hội trưởng?
Trong lòng Tiêu Viêm chợt động.
"Có thể làm cho một trong Bát đại trưởng lão của Đan Tháp xưng hô như vậy, ngoại trừ ba vị Thần Long thấy đầu không thấy đuôi ở Đan Tháp kia còn có thể là ai?"
- Ta xem ngươi tựa hồ có hứng thú với Hồn Thủ Ấn của Tào Dĩnh?! Hồn Thủ Ấn của nàng là luyện được ở Đan Tháp.
Thịnh trưởng lão cười nói, trong giọng nói mang đầy dụ hoặc.
Lão dụ dỗ không phải là không có hiệu quả. Tiêu Viêm trước tiên là nhìn Thịnh trưởng lão, trầm ngâm một lát rốt cục chậm rãi gật đầu. Lấy thực lực và địa vị của Đan Tháp nếu muốn gây bất lợi với hắn cũng không cần dùng thủ đoạn gì, bởi vậy đáp ứng cũng không sao.
- Ha ha, việc này đã định rồi, mấy ngày nữa ta sẽ đích thân đến đón ngươi đi Đan Tháp!
Thấy thế Thịnh trưởng lão vừa cười vừa nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng gật đầu cười, tiếp tục tán gẫu cùng Thịnh trưởng lão một hồi rồi mới cùng đám người Diệp Trọng rời khỏi đại điện.
Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm đi xa, nụ cười trên mặt Thịnh trưởng lão chậm rãi thu liễm lẩm bẩm nói:
- Nghe nói lần này Hồn Điện cũng phái người tham gia Đan hội. Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa không thể rơi vào tay bọn họ, chỉ có thể tận lực tìm kiếm người có thể tin tưởng và có thực lực hơn họ để cùng tranh đoạt vậy…!!!
Khảo hạch của Ngũ đại gia tộc tại Thánh Đan thành là sự kiện không nhỏ, thế lực khắp nơi đều chú ý. Bởi vậy khảo hạch qua không lâu, đủ mọi loại tin tức trong đại điện giống như mọc cánh bay đi khắp nơi…
Diệp gia đạt được danh ngạch đứng đầu khảo hạch, tin tức này đối với một số người và các thế lực xem Diệp gia làm trò cười không nghi ngờ là một quả bom hạng nặng. Hiện giờ có rất nhiều người đoán Diệp gia không còn tư cách bảo trụ một vị trí trong Ngũ đại gia tộc nhưng chỉ trong chốc lát khi tin tức truyền ra, liền giống như bị tát mật cái thật đau. Thật khiến người ta khó tin nổi.
Mà theo tin tức lan ra dần sáng tỏ, một số người đã hiểu rõ nguyên nhân. Duyên cớ tất cả chuyện này đều là bởi vì một gã trẻ tuổi gọi là Tiêu Viêm!
Vì thế trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Tiêu Viêm liền trở thành đề tài "nóng bỏng" tại Thánh Đan thành. Đối với việc một hắc mã như hắn lại có thể so sánh với Tào Dĩnh khiến mọi người cảm thấy hứng thú.
Thế giới bên ngoài ồn ào huyên náo còn Tiêu Viêm ở Diệp viện im lặng nghiên cứu, tập luyện hồn Thủ Ấn học trộm của Tào Dĩnh. Thời gian tu luyện chậm rãi trôi qua.
Thời gian trôi qua, ngày Đan hội bắt đầu càng ngày càng đến gần, mà số người tới Đan Thành càng khủng bố. Hầu như chỗ nào cũng có người, một số khách điếm trong Thánh Đan thành đều chật ních. Thánh Đan thành trở thành địa phương được vô số ánh mắt ở Trung Châu nhìn về.
Sâu trong Diệp viện, trong một căn phòng u tĩnh, Tiêu Viêm hai mắt khép hờ ngồi xếp bằng trên ghế đá, hai tay thong thả kết lên từng thủ ấn huyền dị. Nếu nhìn cẩn thận sẽ nhận ra đó là thủ ấn học trộm của Tào Dĩnh - Hồn Thủ Ấn.
Hiện giờ Tiêu Viêm thi triển Thủ Ấn đã thong dong hơn không còn cảm giác trúc trắc như trước. Nương theo việc thay đổi vị trí Thủ Ấn lực lượng linh hồn ở mi tâm căn bản không cần khống chế, liền tự động tràn ngập ra, theo quỹ tích lượn lờ phía trên thủ ấn.
Thủ Ấn biến hóa kéo dài ước chừng hơn mười phút mới chậm rãi tạm dừng, hai mắt Tiêu Viêm cũng từ từ mở, một ngụm trọc khí từ miệng nhẹ nhàng phụt ra.
Trọc khí ly thể, Tiêu Viêm chậm dãi đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm vào hư không thản nhiên nói:
- Nếu người đã đến thì cần gì phải ẩn núp?
- Không hổ là đệ tử của lão gia hỏa Dược Trần, cảm giác không tệ!
Tiêu Viêm vừa dứt lời, chỗ hư không nhất thời dao động, một bóng người toàn thân bao bọc hắc bào, chậm rãi xuất hiện ở chỗ không gian vặn vẹo.
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm người khách không mời, từ trên người đối phương hắn cảm giác có mùi quen thuộc.
- Ngươi là người của Hồn điện?
Tiêu Viêm ngữ khí lạnh như băng, điềm nhiên nói.
- Ha ha, nghe nói Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược Trần ở trên người ngươi cho nên ta mới tới mượn!
Nhân ảnh hắc bào nhẹ giọng nói. Mà theo thanh âm hạ xuống một luồng hỏa diễm màu xanh đậm đột nhiên từ trong cở thể bốc ra. Tiêu Viêm nhìn cỗ lam sắc hỏa diễm thì đồng tử đột nhiên co rút lại.
"Hải Tâm Diễm?"