Mặc dù không biết sự thống khổ này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, nhưng Tiêu Viêm tưởng tượng ra được những lợi ích cực kỳ lớn mà nó đem lại, sự thống khổ đó đâu có nhằm nhò gì? Có thể có được Ma tộc huyết mạch, dù có khó khăn như thế nào thì vẫn không có ai mà lại cự tuyệt thứ mê người này cả, thứ này không chỉ có thể giúp tăng tốc độ tu luyện, còn có thể tiến hóa Bát Cực Thiên Quyết, mấu chốt nhất, chỉ có nó, mới có khả năng đột phá Đấu Đế, tăng khả năng trở lại Đấu Khí đại lục cùng thân nhân của mình đoàn tụ. Suy nghĩ rất lâu sau đó, Tiêu Viêm hạ quyết tâm, hắn biết, dung luyện tinh huyết nhất định sẽ là một quá trình cực kì thống khổ, nhưng là nam nhi nào lại có thể đầu hàng trước khó khăn, chỉ có nỗ lực mới có thể thu được hồi báo.
Tiêu Viêm gật đầu, biểu thị đồng ý, Trạm lão biết Tiêu Viêm sẽ đáp ứng, nhưng lão vẫn rất khẩn trương, chờ đến khi Tiêu Viêm gật đầu thì Trạm lão mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm.
“Nghĩ thông suốt chưa? Ngươi phải biết một khi quyết định liền không thể quay đầu, ngươi xác định?” Trạm lão lần nữa hướng Tiêu Viêm hỏi.
Dung luyện tinh huyết một khi bắt đầu, liền không cách nào quay đầu. “Ta đã nghĩ thông suốt, chỉ có sức mạnh mới có hết thảy” Tiêu Viêm nói chắc như đinh đóng cột. Trên khuôn mặt già nua của Trạm lão, rốt cuộc cũng nở rộ ra một nụ cười vui mừng, gật đầu, “Liền bắt đầu đi, lúc đầu lực lượng còn thấp, nhưng sau này sẽ càng ngày càng mạnh, người nhất định phải kiên trì lên.”
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, cầm quần áo vứt đi, không có chút nào do dự, trực tiếp bước vào huyết trì, bên trong không ngừng bốc lên bọng máu. Tiêu Viêm một bước tiến vào huyết trì, ao nước màu huyết sắc đập vào thân thể Tiêu Viêm, phát ra thanh âm thiêu đốt nhè nhẹ, một loại thiêu đốt đau đớn mãnh liệt đánh tới, trên trán Tiêu Viêm lập tức liền toát ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu nhỏ.
Rất nhanh, toàn bộ trong ao lấy Tiêu Viêm làm trung tâm, tạo thành một vòng xoáy máu màu đỏ, đem thân thể Tiêu Viêm quấn lấy không thể động đậy, đồng thời như con quay xoay tròn.
Một tia tinh huyết theo Tiêu Viêm xoay tròn bị rút ra khỏi thân thể hắn, lực lượng cũng bắt đầu chậm rãi chảy ra, chỉ mấy phút về sau, từ thực lực Nhị tinh Đấu Đế trung kỳ đã xuống Nhị tinh Đấu Đế sơ kỳ. Tiêu Viêm sắc mặt trắng bệch không một giọt máu, trên trán nổi gân xanh, từng giọt mồ hôi hột lớn chừng như hạt đậu bừng lên. “Phốc..."
Tiêu Viêm phun ra một ngụm tinh huyết, dung nhập vào bên trong huyết trì. Bị tinh huyết từ Nhân loại huyết mạch dung nhập, toàn bộ năng lượng huyết trì nhất thời càng thêm thịnh vượng. Tiêu Viêm cắn chặt môi, máu tươi từ khóe miệng không ngừng tuôn ra, rơi xuống huyết trì, sau đó bị huyết thủy bên trong thôn phệ, lặp đi lặp lại.
Không biết có phải do tinh huyết của Nhân loại rót vào, hay không mà toàn bộ ao nước bắt đầu tản ra màu hồng quang nhàn nhạt."Tiểu tử, ngươi phải sống ."
Đứng tại huyết trì, trên mặt Trạm lão ẩn ẩn một vệt lo lắng.
Nỗi thống khổ càn quét toàn bộ thân thể, lúc này Tiêu Viêm cảm giác chính mình như đang ở trong hỏa lò thiêu đốt, xương cốt toàn thân liền giống như bị con kiến cắn xé, nhịn không được muốn dùng tay đi bắt, nhưng lại hoàn toàn không cách nào động đậy, nỗi thống khổ ở đây chính là sự khó chịu mà không có cách nào dừng lại, theo thời gian chậm rãi trôi qua thì cảm giác thống khổ đó sẽ còn từng bước tăng cường.