Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh

Chương 139: Chương 139




“Tiêu Kỳ, chúng ta cần đi ngay nếu không sẽ bị phát hiện" Tiêu Viêm đi về hướng Tiêu Kỳ, nhìn Tiêu Kỳ vẫn đang ngồi xếp bằng tu luyện. Tiêu Kỳ lúc này đã sớm thu hồi Thiên hỏa, mở mắt, linh hồn chi lực tỏa ra, con mắt rất nhanh liền trở nên hồng nhuận.

"Gia gia... bọn hắn đâu? Bọn hắn đều chết hết rồi sao?", linh hồn chi lực của nàng không có cảm giác được khí tức của Tiêu Lập cùng Tiêu Long.

Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm vừa rồi vận dụng linh hồn chi lực dò xét một chút, khí tức của Tiêu Lập cùng Tiêu Long đích thật là đã biến mất, nhưng Tiêu Viêm cẩn thận dò xét, phát hiện bên ngoài không gian, còn có một tia khí tức nhỏ.

"Yên tâm đi, các gia gia đều còn sống, có thể là bị thương, chúng ta nhất định sẽ cứu được các gia gia!" Con mắt hồng nhuận của Tiêu Kỳ cùng với khuôn mặt tinh xảo, nhìn qua khiến người ta thích cực kì. Nhưng hai người đã không biết rằng chính bởi vì linh hồn chi lực của Tiêu Kỳ đã làm cho bọn hắn bị bại lộ.

Tiêu Viêm vừa mới nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, Tiêu Viêm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía cửa đá.

"Xem ra, so với dự đoán thì chúng ta đã bị phát hiện nhanh hơn rồi. Không còn kịp nữa, Tiêu Kỳ, mau lấy ra la bàn Tiêu Long tiên tổ đưa cho ngươi, đem linh hồn chi lực thăm dò vào bên trong! Nhanh!" Tiêu Viêm ánh mắt ngưng lại, đối với Tiêu Kỳ cấp tốc nói, trong tay quang mang chấn động, một thanh màu vàng đậm như là cự thước xuất hiện trong tay Tiêu Viêm.



Sau khi Tiêu Viêm triệt để dung hợp Hỗn Độn Thánh Diễm rồi hấp thu, Dị hỏa Hằng Cổ xích cũng đã đồng thời thăng cấp thành Thiên hỏa Hằng Cổ Xích. Tiêu Viêm ánh mắt không ngừng nhìn về phía cổ thước trong tay, toàn bộ cổ thước phát ra khí tức kinh biến đến mức so với Dị hỏa Hằng Cổ Xích trước đó hoàn toàn khác biệt, khí tức cổ xưa cường hãn tràn ngập toàn bộ thân thể Tiêu Viêm. "Ngươi tìm xong tọa độ, liền đi đến dãy núi có tọa độ tốt nhất, ta đi trước kéo dài..." Tiêu Viêm sau khi nói xong, nhấn mũi chân xuống, lướt qua một vệt quang mang, toàn bộ thân thể thuấn di biến mất tại trước mặt Tiêu Kỳ.

"Oanh -- " Toàn bộ cửa đá bị đánh nát, mấy đạo bóng đen xuất hiện tại cửa ra vào. "Nóng quá! A? Nơi này dường như có khí tức của Thiên hỏa! Gia tộc này không ngờ còn có bảo bối này. Một người áo đen dẫn đầu bước vào, nhìn vào trong di tích cổ, cười lạnh.

Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trên không, một thân ảnh nhanh chóng đánh tới, sóng nhiệt ngập trời che khuất diện mạo của đạo thân ảnh này, một cái bóng cự đại nháy mắt ngưng kết, sau đó đối với người áo đen hung hăng đập xuống. Cái bóng to lớn rơi xuống, sóng nhiệt xung quanh tựa hồ cũng bị cái cự ảnh này xé rách.

Người áo đen chấn động, cánh tay có chút nâng lên, một cỗ lực lượng khổng lồ đổ ập xuống đánh hạ, người áo đen hoàn toàn không có phòng bị, toàn bộ thân hình lại nhịn không được lui về sau một bước.

"Đi!" Không gian bên trong có một tia chớp hiện lên, mang theo một sợi quang mang.

Người áo đen đứng vững lại, tập trung nhìn về phía trước thì thấy hoàn toàn trống rỗng không có bất kỳ một vật nào. "Chạy?! Đuổi theo cho ta! Bọn hắn hẳn là chạy không xa, trở về bẩm báo, để trong tộc phải thêm người toàn lực lục soát!" Người trung niên áo đen mạnh nhất hất tay áo lên, phẫn nộ quát. Hắn căn bản không nghĩ tới, vậy mà lại để Tiêu Viêm chạy thoát ngay dưới mắt của bọn hắn.