Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 53: Vân Vận, Chữ Thương (2)




Sau khi " dạy dỗ " nàng xong Cơ Huyền nói:



- Giúp ngươi thì có thể, bất quá ta phải nói trước, xong việc rồi ngươi tốt nhất đừng cấp ta mấy chuyện ngu ngốc như cái gì mà nhìn thấy thân thể ngươi nên phải móc mắt bồi mệnh a.



Bị Cơ Huyền chọc tức một hồi, Vân Vận lấy lại bình tĩnh chầm chậm nói:



- Ta cũng không có cổ hủ như vậy, chỉ cần ngươi có thể quản tốt tay ngươi cùng cái miệng, ta tự nhiên sẽ không làm cái chuyện lấy oán trả ân.



Cơ Huyền ho khan một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng xé mở một đoạn y phục trên bộ ngực nữ nhân.



Kéo đám y phục trắng thuần ra, chỉ thấy này phía dưới lại còn có một kiện nội giáp màu lam nhạt, trên nội giáp lưu quang lưu chuyển như sóng gợn, hiển nhiên không phải là vật bình thường. Trên bề mặt giáp có năm đạo trảo ấn khá sâu, máu tươi từ trong trảo ấn nhè nhẹ chảy ra.



Nhìn vết thương trên người Vân Vận rồi thân thể nàng mềm mại được nội giáp bao bọc bên trong, Cơ Huyền lạnh nhạt nói:



- Viết thương này của ngươi ẩn ở dưới nội giáp, muốn cầm máu thì đành phải cởi nội giáp ra. Được chứ?



Nghe lời nói của Cơ Huyền hai má đã thoáng ửng đỏ, xấu hổ thân thể có chút rung rẩy. Hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, lông mi thon dài run rẩy rất nhẹ, thanh âm lại có chút bình thản:



- Cởi đi, phiền toái.



- Sảng khoái.



Nhìn thấy đối phương dứt khoát như vậy Cơ Huyền nhìn nàng thán phục. Nhưng bản thân Cơ Huyền lại có chút không tự nhiên nga.



Áp chế mọi cảm xúc trong lòng Cơ Huyền nâng nữ tử từ trên giường đá dậy, ngồi xếp bằng quay lưng về phía cậu.



Nhìn những đường cong mê người phía sau nàng, Cơ Huyền bàn tay thoáng có chút run rẩy, trong lòng thầm nhẩm:



Pi = 3,14159265359......



Chậm rãi tháo gỡ áo xuống, di động trên y sam, ngón tay ngẫu nhiên chạm vào da thịt nàng, lúc này cậu cảm giác được thân thể đối phương chợt căng lên. Chậm rãi tháo mở y phục đến chỗ cái eo nhỏ nhắn của nàng, Cơ Huyền lúc này mới mơ hồ chạm đến khuy kim loại của nội giáp, nhẹ nhàng đem tháo ra.



Cởi đến cái khuy cuối cùng, Cơ Huyền vô cùng cẩn thận đem nội giáp thoát ly khỏi cơ thể nữ tử, bất quá dù hắn đã rất cẩn thận nhưng khi nội giáp rời khỏi người, kim loại vuốt qua vết thương vẫn làm cho nàng phải hít vài ngụm lương khí.



- Xuỳ, đau thì la lên ở đây cần gì phải giữ mấy cái thể diện ba xu đó.



Lời đó của Cơ Huyền thực sự rất thiếu đòn rồi, Vân Vận nghe xong cảm giác đau đớn cũng bị át mất. Cơ Huyền đúng là có bản lĩnh, mồm miệng lúc nào cũng chọc tức người khác mà. Vân Vận thầm nghĩ nửa đời mình cộng lại cũng không bị chọc tức nhiều như hôm nay.



Cơ Huyền chọc nàng cũng là để phân tinh thần nàng ra khỏi vết thương.



Sau khi đem nổi giáp giải trừ, nửa thân trên của nữ tử cơ hồ xích loã hiện ra trước mặt Cơ Huyền, đương nhiên chỉ vẻn vẹn là mặt sau, về phần mặt trước... Nếu có cơ hội cũng phải liếc qua, hừm, Cơ Huyền thầm nghĩ trong lòng nhưng cậu lại là kẻ có tặc tâm không có tặc đảm.



Da thịt trắng như tuyết của nữ cường giả cấp bậc đấu hoàng từ từ nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy rất nhỏ. Lúc này nàng lại phát ra một tiếng cảnh báo.



- Quản cho tốt tay ngươi cùng con mắt!



Cơ Huyền đối với cảnh cáo của nàng ném cho nàng một cái ánh mắt cười nhạo. Cơ Huyền cởi chiềc mặt nạ xuống đeo lên trên mặt nàng:





- Hiện giờ cô chỉ là con cá nằm trên thớt thôi đừng quá cậy mạnh. Đeo chiếc mặt nạ này lên không có một nguồn năng lượng đặc biệt thì cô sẽ không thấy gì đâu. Cứ coi như bị tai trộm chuông đi.



Mặt nạ này Cơ Huyền và hệ thống đã cài tạo qua có thể phân tách, nhưng tốn chút điểm hệ thống. Chủ yếu là ánh mắt của nàng nên Cơ Huyền làm vậy ngăn bản thân thấy ánh mắt nàng và ngăn nàng nhìn bản thân



Vân Vận đeo mặt nạ này lên mà không có điểm hệ thống thì hoàn toàn coi như chìm vào bóng tối.



Sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một mảnh vải lớn phủ lên Vân Vận, sau đó bế nàng tiến lên giường đá.



- Ta bắt đầu đây.



Nhắc nhở một tiếng, Cơ Huyền chậm rãi kéo hạ mảnh vải, thẳng đến khi vết thương đã hoàn toàn lộ ra, độ cao này, Cơ Huyền đã có thể nhìn thấy non nửa kiều nhũ trắng như tuyết...



Tà hoả trỗi dậy, Cơ Huyền vận chuyển Hỗn Nguyên thôn thiên quyết vội vàng áp chế.



Hít một hơi thật sâu Cơ Huyền lấy ra một ít vải bông sạch từ trong giới chỉ, từng trong một cái bình ngọc đổ ra một ít chất lỏng màu lục nhạt, sau đó chậm rãi lau máu xung quanh vết thương.



Theo những lần lau nhẹ nhàng, Vân Vận dưới lớp mặt nạ lông mi run rẩy không ngừng, búi tóc phượng hoàng cao quý trên đỉnh đầu cũng lặng lẽ tán lạc một chút, nhìn qua đã bớt đi mấy phần ung dung, nhiều hơn vài phần biếng nhác của nữ nhân.



Sau khi cẩn thận thanh tẩy vết thương, Cơ Huyền lại từ trong một bình ngọc vẩy nhẹ lên một ít bột phấn màu trắng. Bị bột phấn kích thích, nữ nhân lông mày đen cau lại, mũi thon phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp ẩn chứa đau đơn.



- Đau thì cứ kêu ra.



Cơ Huyền đem bột phấn rải đều lên miệng vết thương, sau đó lại lấy ra một ít vải bông dùng để cầm máu cẩn thận đem vết thương của nàng bao lại.



Đương nhiên trong lúc bao vết thương, đương nhiên trong lúc băng bó vẫn có một vài " cảnh đẹp nhân gian " đập vào mắt, bản thân Cơ Huyền không muốn thấy nhưng nó cứ chủ động tiến tới nên cậu cũng không chối từ. Bất quá cũng may mặt nạ che đi tầm nhìn của nàng, nếu không khó mà bảo toàn nàng sẽ trở mặt đem một chưởng vỗ chết Cơ Huyền.



- Tốt lắm, miệng vết thương đã xử lý xong, còn lại một ít nội thương phải dựa vào bản thân ngươi, còn....



Cơ Huyền băng bó xong cho Vân Vận bản thân cũng thở phào một hơi nhìn nàng nói.



- Còn phong ấn của cô nếu muốn ta cũng có thể xem thử qua.



- Ngươi có thể giá giải phong ấn.



Vân Vận sau thấy Cơ Huyền bảo xem qua phong ấn liền ngạc nhiên, giọng nói có chút thất thố.



- Cơ hội không quá cao, khoảng ba phần. Nhưng so với việc tự bản thân phá đi phong ấn cũng đỡ hơn đúng không.



Cơ Huyền nhàn nhạt trả lời câu hỏi của Vân Vận.



Vân Vận có thất vọng chỉ có ba phần, sau đó nàng lấy lại tinh thần, cảm thấy Cơ Huyền nói đúng, không do dự nàng nói:



- Vậy ngươi thử đi.



- Vậy ta làm đây. Việc động chạm là khó tránh khỏi nên hãy chuẩn bị tâm lý.




Miệng nói vậy nhưng Cơ Huyền không cho nàng thời gian chuẩn bị tâm lí, bàn tay khẽ chạm lên vùng bụng bằng phẳng được bao bọc bởi làng da tuyệt mĩ của nàng vận chuyển đấu khí.



- Ngươi làm gì vậyyyy!!!



Vân Vận cảm thấy có một bàn tay có chút lạnh chạm vào bụng nàng khiến nàng giật mình, thân thể run rẩy dữ dội như kháng cự. Giọng nói run rẩy chứa sự phẫn nộ



- Nằm yên. Cô làm như vậy là đang gây khó khăn cho ta trong việc xác định phong ấn và tiến hành phá nó đó.



Cơ Huyền thấy Vân Vận liên tục kháng cực làm đấu khí của cậu không thể tiến sâu vào được liền trầm giọng mắng.



Bất ngờ thay sau khi Cơ Huyền mắng Vân Vận liền dừng kháng cự và cảm thấy một nguồn năng lượng đang tiến vào trong cơ thể nàng dò xét. Mặt ngọc khẽ đỏ lên, nàng biết nàng hiểu nhầm cậu muốn nói xin lỗi.



- Đừng làm ta mất tập trung nữa, nếu không phong ấn này tự cô phá đi.



Cơ Huyền thực sự tức giận rồi, vừa phải áp chế tà hoả, lại phải khéo léo vận chuyển đấu khí len lỏi, lại phải vận chuyển công pháp.... Vậy mà cứ làm công việc của cậu khó khăn hơn.



Vân Vận khẽ bũi môi trong lớp mặt nạ, mặt có chút phụng phịu không vui. Là đấu hoàng, từ lâu đã không có ai nặng lời với nàng đừng nói là rống nàng nay lại bị một thiếu niên hết chọc tức nàng rồi mắng nàng. Dù nàng sai thật nhưng có chút uỷ khuất.



Trong lúc đó Cơ Huyền đã cảm nhận được phong ấn, phong ấn giống như ngọn lửa màu tím chằng chịt kết thành một mạng nhện phong toả hết đấu khí trong cơ thể Vân Vận. Cơ Huyền nhíu mày hỏi hệ thống:



- Muốn phá phong ấn này phải làm sao?



- Tinh. Với thực lực của kí chủ hiện tại không có khả năng phá phong ấn này. Nhưng kí chủ có thể sử dụng Hỗn Nguyên Thôn Thiên quyết đánh thủng một phần phong ấn.



Hệ thống phân tích qua, và đưa ra câu trả lời cho Cơ Huyền.



Bản thân Cơ Huyền cũng không nghĩ sẽ phá được phong ấn của ma thú cấp bậc đấu hoàng, câu trả lời của hệ thống nằm trong dự đoán của Cơ Huyền.



Cơ Huyền vận chuyển Hỗn Nguyên thôn thiên quyết, đấu khí mà Cơ Huyền đưa vào trong cơ thể Vân Vận hợp lại hoá thành một đầu hắc động va chạm với phong ấn, ma diệt đi lực lượng phong ấn.




Mỗi lần hắc động va chạm với mạng nhện tử hoả liền bị tử hoả đánh tan, nhưng rất nhanh đầu hắc động lại kết lại tiếp tục va chạm.



Một lần.... Mười lần..... Một trăm lần.... Cuối cùng sau vô số lần va chạm mạng lưới của tử hoả bị hắc động đánh thủ một lỗ. Đấu khí màu lam liên tục tràn quan nơi bị nứt vỡ đó.



Bên ngoài...



Cơ Huyền trán vã mồ hôi, cả người như vô lực thở dồn dập. Tay bỏ khỏi bụng đẹp của Vân Vận tiến tới mặt nạ đang bị Vân Vận đeo lấy lại. Sau đó vô lực nằm ngay xuống đất.



Thấy bàn tay của Cơ Huyền rời khỏi cơ thể mình Vân Vận cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Mặt nạ được bỏ ra làm Vân Vận có thể nhìn thấy ánh sáng, ánh mắt liếc tới thiếu niên đang đeo mặt nạ nằm dưới đất thở dốc.



Vân Vận ngồi dậy tay giữ chặt tấm vải. Nhìn thấy cái mặt nạ mình vừa đeo lại bị thiếu niên đó trực tiếp đeo lên mặt, nghĩ tới việc đó mặt nàng bất giác có chút đỏ ửng.



Mà đúng như nàng nghĩ Cơ Huyền sau khi đeo mặt nạ lên liền hít lấy hít để. Cũng không phải do cậu biến thái mà bản thân mệt quá lại đeo thêm chiếc mặt nạ gây khó khăn cho hô hấp.



- Đúng là còn chút ấm áp và mùi hương thoang thoảng.




Cơ Huyền cảm nhận chiếc mặt nạ thầm nghĩ. Được rồi tên Cơ Huyền này đúng là có chút... Nhưng đó là phản ứng bình thường của nam nhân thôi.



Sau một hồi nghỉ ngơi Cơ Huyền nghểnh cổ lên nói:



- Phong ấn của cô ta đã phá ra một lỗ thủng rồi, chắc cô cảm nhận được đấu khí trong cơ thể đã vận chuyển một chút rồi.



Vân Vận nhắm mắt cảm nhận, quả thực hiện giờ nàng có thể vận chuyển một chút đấu khí. Như vậy thì phá phong ấn có thể dễ dàng hơn một chút.



Vân Vận đang tính nói lời cảm ơn thì Cơ Huyền nói tiếp:



- Mà nơi nay hiện tại không chỉ có ta với cô đâu, ngoài kia còn một người khác. Ta đã nói ta với cô là tỷ - đệ để thuận tiện chữa thương hi vọng tí nữa cô không đê lộ sơ hở. Trước tiên tên cô?



- Vân Chi.



Vân Vận khẽ đáp. Nàng không tính nói thật với Cơ Huyền.



- Được, từ giờ tên ta là Vân Huyền, phối hợp tốt với nhau nhé tỷ tỷ.



Cơ Huyền nghe thấy tên nàng liền nhếch môi thầm nghĩ " Quả nhiên ". Sau đó đáp lại Vân Vận, lục khắp người cuối cùng tìm được một giới chỉ khác xoá đi ấn huyết ném cho Vân Vận.



- Trong này có quần áo cho phái nữ, tìm đại một món đồ thích hợp để mặc đi.... Tình trạng này của cô e rằng gặp người khác không được.



Vân Vận nhận lấy lướt qua món đồ bên trong, nào là các loại váy kín đáo - lộ liễu - hở hang - quyến rũ - tình thú, thậm cả nội y phụ nữ cũng có. Ánh mắt nhìn Cơ Huyền như tên đại dâm tặc, tay chỉ tới cậu lắp bắp, trong lòng thầm nhớ lại lúc nãy bị Cơ Huyền....



- Ngươi..... ngươi.....



- Không phải, đừng tầm bậy, đó là chỉ là ta cướp được thôi không phải của ta. Ta bị ngu ngốc sao mà đưa món đồ chứng minh ta là dâm tặc cho người khác.



Cơ Huyền biết nàng hiểu nhầm liền nhanh miệng nói, nếu không nàng nhanh tay vả xuống thì chết luôn Cơ Huyền.



Vân Vận nghĩ lại cũng đúng, nàng chọn một món đồ kín đáo nhất để mặc. Một bộ đồ màu lam nhẹ nhàng nhưng khổ nỗi đôi gò bồng bị bộ váy gò bó ép lại trở nên càng ngạo nhân, vòng eo quyến rũ lại cũng được bộ váy làm cho mảnh mai và mềm mại hơn, cặp kiều đồn được đoạn váy phủ lên như ẩn như hiện mê hoặc chúng sinh.



Bộ váy mà Vân Vận chọn như tôn lên hết vẻ đẹp của nàng, chứ S hoàn mĩ hút hồn thêm vẻ lạnh lùng cao quý của nàng như bông hoa kiêu ngạo trên núi kích thích ham muốn tiến tới hái của nam nhân.



Cơ Huyền nhìn tới mắt muốn lồi ra ngoài, mắt cứ thao láo liếc ngang liếc dọc khắp người nàng. Lúc nãy vì chữa thương không dám nhìn, bây giờ nàng mặc tử tế rồi dại gì không nhìn.



Thấy ánh mắt to gan tham lam liếc khắp người mình Vân Vận có chút bất đắc dĩ. Nói kẻ này là sắc lang không đúng, lúc nãy chữa thương và phá phong ấn cho nàng thì rất chuyên tâm, tuy nàng không thấy gì nhưng cơ thể nàng thì nàng cảm nhận rõ nhất. Nhưng nếu nói không phải thì ánh mắt hiện giờ của cậu.....



Mặt Vân Vận đỏ ửng trước ánh mắt của Cơ Huyền. Trong lòng thầm nghĩ nhìn thì cứ nhìn thôi dù sao cũng không mất gì, đành để mặc ánh mắt củ Cơ Huyền.



Nhìn đến thoải mái cuối cùng Cơ Huyền cũng thu lại ánh mắt. Ngồi dậy phủi quần áo đỡ Vân Vận, hướng tới phía ngoài nói:



- Ta đã giúp tỷ tỷ chữa thương xong rồi. Xin lỗi vì sự chậm trễ.