Chương 317: Thiên Thượng Đấu Giá hội
Cơ Huyền cảm thấy khá đau đầu, giờ tung tích của người mà hắn muốn tìm lại phải thông qua một quý phi. Còn đối phương là quý phi độc nhất trong hoàng thành nữa. Nếu hoàng đế triệu gọi hắn vào trong cung thì có cơ hội xin gặp mặt không nhỉ? Chắc trong trường hợp bản thân muốn tìm c·hết.
Thở dài một hơi, Cơ Huyền cảm thấy sắp nắm được tới ước nguyện rồi thì ước nguyện lại bay đi xa hơn.
- Chàng không cần phải quá buồn, thực ra không phải không có cơ hội gặp Hoa quý phi kia. Thiên thời và địa lợi đã có đủ, còn xem nhân hòa có giúp đỡ chàng không thôi.
Nhã Phi thấy Cơ Huyền suy tư, liền an ủi.
- Ý nàng là gì?
Cơ Huyền hỏi.
Nhã Phi cười lấy ra một quyển trục, trong đó có chứa rất nhiều hình vẽ đi kèm với cái tên và công dụng. Đây là các món đồ sắp được đấu giá đã được thẩm định kĩ càng. Nàng chỉ vào hai kiện bảo vật trên đó nói:
- Sắp tới đây ta sẽ tổ chức một đại hội đấu giá lớn nhất Lạc Nhạn quốc từ trước đến nay gọi là Thiên Thượng đấu giá. Điều này cũng nhờ chàng gây ra náo động lớn mới để ta bội thu như vậy. Ta đã gửi thông tin các kiện vật phẩm đấu giá cho một thế lực lớn trong Lạc Nhạn quốc ở Đế Đô rồi. Tin tưởng rằng người của hoàng thất và Kim Nhạn tông sẽ tới, vì đấu giá có hai kiện đồ vật mà bọn họ muốn thu lại.
Nhìn theo tay Nhã Phi, Cơ Huyền nhìn thấy một thanh kiếm vô cùng quen mắt và một cái mũ loan phượng toàn thân kim quang, toát ra vẻ ưu nhã quý phái không thể hình dung, nói:
- Đây không phải thanh quỷ kiếm của Khố Lợi gia tộc luyện ra hay sao? Nhưng dáng vẻ nó lại khác khác vậy.
Nhã Phi chậm rãi giải thích:
- Đây là Địa Hàn Minh Kiếm, một kiện bảo vật của Kim Nhạn tông, người có đấu khí băng hệ mà sử dụng không khác gì hổ thêm cách. Có thể đánh vượt hai tinh với cường giả cùng cấp. Có lẽ Kim Nhạn tông đã giao cho Khố Lợi gia tộc rồi bị Khố Lợi gia tộc luyện thành thanh kiếm tà dị mà chàng thấy. Bật mí cho chàng, chính là hoàng thất cố ý đem nó tới cho Huyền Thiên thương hội để đấu giá. Có vẻ như muốn trêu đùa Kim Nhạn tông.
- Còn món đồ còn lại thì hoàng thất nhất định phải tham gia, nó chính là Loan Kinh Thiên Phượng Quan. Nói thẳng ra kiện đồ vậy này không có khả năng công kích hay phòng thủ đáng vượt trội, nhưng nó có đậm tính chất lịch sử của dòng tộc họ Lạc. Nó còn là món đồ cuối cùng hoàng hậu đeo trước khi mất. Nên chắc chắn hoàng thất sẽ phái người tới lấy, về phần ai tới lấy lại thì xem nhân hòa có phù hộ cho chàng không thôi.
Cơ Huyền thấy hai kiện này trong lòng gợn sóng, vì hắn có thể tiếp xúc trực tiếp với hai đầu mối tìm người. Hắn vội vàng hỏi:
- Bao giờ thì đợt đấu giá này bắt đầu.
- Sau ba ngày nữa.
Nhã Phi trả lời.
- Được, vây thì ta sẽ đưa nàng thêm một số đồ vật để khiến cho Hoa quý phi này bắt buộc phải ra mặt.
Nói xong Cơ Huyền lấy ra hai quyển trục trống không, theo kí ức viết ra Diễm Ảnh Thủ trong đầu của hắn. Diễm Ảnh Thủ là đấu kĩ kì diệu có thể tăng được sát xuất ngưng đan thành công, bất kì luyện dược sư nào cũng muốn có được nó trong tay.
Viết xong Cơ Huyền đưa lại cho Nhã Phi hai quyển dặn dò:
- Vậy nàng hãy bổ sung thông tin, rằng có một đấu khí có thể áp dụng khi luyện đan thăng tỉ lệ thành công lên. Ta viết ra hai quyển, trong đó quyển trục màu xanh này là tàn khuyết, còn quyển màu đỏ là đầy đủ. Sắp tới có lẽ sẽ có dược sư công hội tới xem, không thể để nàng đắc tội với bọn họ được vì thế cố gắng để họ mua được quyển tàn, dù sau đó nàng ra quyển đầy đủ lại rơi vào tay hoàng thất thì bọn họ cũng không nói được gì.
- Ngoài ra ta còn đan dược ngũ phẩm Long Lực đan ta sẽ luyện thêm một ít ngũ phẩm nữa. Phải rồi vài kiện đồ vật thu được từ Thanh Mang trại không biết có đồ vật hữu dụng gì có thể đem đấu giá. Tốt nhất làm càng lớn càng tốt, thu hút nhiều người là tốt nhất.
Cầm các món đồ này, Nhã Phi cảm thấy buồn cười. Rõ ràng bản thân đang sốt ruột c·hết đi được, vậy mà vẫn tính toán để cho Huyền Thiên thương hội không bị thiệt thòi gì. Đúng là một nam nhân ngốc nghếch c·hết đi được.
- Được, làm theo ý của chàng.
….
Ba ngày sau.
Lạc Nhạn đế quốc, tại một khu vực sau tiếp núi trước tựa sông một tòa khiến trúc được bố trí bắt mắt ngay giữa thiên nhiên tĩnh lặng. Ở bên ngoài ghi hai chữ Thiên Thượng.
Nhiều người có phần tò mò về sự kiện này này của Huyền Thiên thương hội liền theo tới nơi này. Dù sao Huyền Thiên thương hội cũng là nơi kinh doanh to lớn bậc nhất của Kim Nhạn quốc, những người không đủ khả năng được tham gia cũng phải đến hóng hớt cho vui.
Tất cả thấy khung cảnh xung quanh liền thì thầm bàn tán:
- Thiên Thượng đấu giá hội này lại kì quái, không được bố trí ở nơi đông đú phồn hoa của đế đô mà lại được tổ chức ở sơn thủy này, có phần hưu quạnh yên tĩnh. Khác với các đấu giá hội bình thường.
- Huyền Thiên thương hội lần này hành động có phần khó hiểu, không biết có bao nhiêu người chịu lặn lội tới đây để tham gia đấu giá.
Mấy người này đang bàn tán, liền có không ít cỗ xe ngựa đi tới. Từng cỗ đều phát ra ánh kim, ngựa kéo cũng là một đầu Long Mã tam giai, tứ giai hiếm có. Những người này xuống khỏi xe ngựa đều phải đưa ra mai phiến trị giá năm vạn kim tệ phí vào cửa.
Mất tới năm vạn kim tệ chỉ để vào bên trong đủ chứng minh lần Thiên Thượng đấu giá hội này có nhiều bảo vật tới mức độ nào.
Tiếp đến lại có thêm không ít cỗ xe ngựa tới, từng người không là nhân vật có máu mặt tại đế đô cũng là những sự tồn tại cao đẳng nhất.
Điều này đủ khiến đám đông kinh ngạc tới há hốc cả mồm.
Những quyền quý đi vào bên trong liền thấp giọng thảo luận:
- Ngươi có nhận được danh sát các vật đấu giá không?
- Đương nhiên có, ta chính là ngắm tới mấy khỏa đan dược ngũ phẩm. Tùy tiện một khỏa Long Lực đan đã là một món bảo mệnh không tồi rồi.
Dù có là Đấu Vương cường giả nghe tới cũng phải vội vàng chạy tới.
- Nghe đồn không chỉ có ngũ phẩm đan dược, còn nhiều món bảo vật tốt khác tỷ như công pháp và đấu kĩ không tầm thường. Nghe đồn là có thể là địa giai.
- Địa giai! Đó là loại đồ vật truyền thuyết không biết trên đời còn sót lại bao nhiêu món mà nơi này có thể lấy ra được sao? Vậy chính là Thiên Thượng rồi còn gì.
Mọi người tiến vào trong nghị luận sôi nổi.
Khí trách bọn họ sôi nổi thế, công pháp hay vũ kĩ Địa giai căn bản là hiếm như phượng mao lân giác. Bọn họ sống ở đế đô phồn hoa còn chưa được thấy món Địa giai nào hoàn chỉnh bao giờ, cảm tưởng rằng nó còn không tồn tại thật sự.
Về phần Thiên giai chính là truyền thuyết lưu truyền, có thể có có thể không có khó mà xác định được sự thật.
Trền bầu trời xuất hiện ba người khí thế không tầm thường phi hành tới, nhìn thấy hai chữ Thiên Thượng cả ba liền chậm rãi đáp xuống. Ba người này chính là Kiếm Hoàng cùng con trai Minh Dương và U Nguyệt.
Minh Dương nhìn xung quanh hữu tình lên tiếng khen ngợi:
- Không ngờ nơi này lại được tổ chức ở nơi đẹp thế này, Huyền Thiên thương hội đúng là không chỉ tài lực dồi dào mà khả năng tìm kiếm cũng tốt thật đấy.
- Ta cũng không nghĩ tới bản thân lại được nhận thiệp mời của Huyền Thiên thương hội.
Kiếm Hoàng cũng không nghĩ tới bản thân lại được Huyền Thiên thương hội tham gia Thiên Thượng đấu giá hội. Phải biết nguyên cả cái Thiết Huyết dong binh tuy lớn, nhưng dòng tiền không có nhiều. Còn phải chi cho các dong binh b·ị t·hương, trường hợp dong binh t·ử v·ong còn phải chu cấp cho gia đình những người đó. Có thể nói so với đám gia tộc đế quốc Kiếm Hoàng khá là… nghèo.
Ít nhất là sau khi hợp tác với Lạc Phá Thiên thì Kiếm Hoàng khá khẩm hơn một chút.
Ba người tiến vào bên trong, Kiếm Hoàng đưa ra thiệp mời, người canh giữ lối vào.
Người này kiểm ra nội dung bên trong, sắc mặt lạnh lùng ngay lập tức đổi lại là cung kính, nói:
- Thì ra là Kiếm Hoàng đại nhân, ngài cứ tiến vào bên trong sẽ có thị nữ dẫn đường ngài cùng hai vị tới chỗ ngồi.
Kiếm Hoàng gật đầu biểu thị đã biết, đang tính bước vào liền cảm thấy xung quanh sao động tiếng gió phát ra vù vù.
Trên bầu trời có một cỗ xe ngựa đang bay trên không, con vậy kéo xe chính là Ngự Phong Mã thực lực ngũ giai. Có thể đều động phong đấu khí để đều khiển cả cỗ xe ngựa khổng lồ.
Nhiều người chứng kiến được cỗ xe ngựa bất phàm này liền chủ động tránh ra.
Những người có thể sở hữu tọa kị cấp bậc này đều không phải nhân vật đơn giản, đều không phải nhân bật đơn giản. Không phải hoàng tộc thì cũng là tứ đại gia tộc.
Từ trên không chung, một người thân hình béo tròn từ từ hạ xuống. Người này bề ngoài có chút khó nhìn, nhưng thực lực không tầm thường.
Kiếm Hoàng nhìn người này không khỏi nhếch miệng cười lạnh:
- Tưởng ai khí thế đùng đùng thế, hóa ra là tên Qua Bố nhà ngươi. Không phải đổi chủ để được hưởng giàu sang hả, giờ thì làm một tên đánh xe ngựa cho kẻ khác. Đúng là thích hợp với loại người như ngươi đấy.
- Minh lão quỷ bớt châm trọc lại đi. Lão tử là phụng mệnh hoàng đế mà tới, ngươi có ý kiến gì với lão tử không.
Đao Hoàng hừ lạnh mắng lại.
Nói ra thì xích mích của Kiếm Hoàng với Đao Hoàng cũng chẳng có gì, chủ yếu Đao Hoàng trước đây từng hỗ trợ cho Lạc Phá Thiên. Không ngờ sau này lão tinh ranh tới mức độ có thể khiến hoàng đế phá lệ phong lão làm tướng quân trong triều.
Sự tình này khiến người khá ngay thẳng giống Kiếm Hoàng không ưa nổi, thành ra hai bên cứ gặp nhau là châm chọc qua lại mà thôi.
- Nhị vị, hôm nay này ngày quan trọng của Huyền Thiên thương hội, mong nhị vị nể mặt ta đây đừng động thủ được không.
Trong khi không khí căng như dây đàn giống như hai vị Đấu Hoàng chuẩn bị lao tới so tài, thì một âm thanh phiêu đãng truyền tới. Đích thân hội trưởng Huyền Thiên thương hội tới đây.
Nhã Phi vừa xuất hiện đã thành tâm điểm của vô số ánh mắt nam nhân. U Nguyệt cũng là một mỹ nhân hiếm có, nhưng sau khi Nhã Phi xuất hiện liền khiến nàng ta lu mờ. Nhiều người nhìn tới ngây dại, yếu hầu không ngừng di chuyển trân xuống, ánh mắt bốc lên tia nóng bỏng.
Thậm chí có người còn khó kiềm chế nổi dục vọng xấu xa, những người thế có không ít.
- Đao Hoàng.
Cỗ xe ngựa trên hư không, màn che khẽ lật. Một âm phảng phất giống như suối mát rót vào trong linh hồn của người nghe.
Không gian vốn còn xáo động vì sự xuất hiện của Nhã Phi liền im lặng lạ thường.
Đao Hoàng chứng kiến Nhã Phi xuất hiện, nhãn thần cũng lập tức sáng lên thấy rõ, mà khi nghe tới âm thanh kia liền thức tỉnh. Trong lòng vuốt ngực sợ hãi, mỹ nữ hội trưởng này thật tà dị, chỉ vừa xuất hiện cái liền để hắn ta thất thần rồi. Nếu thật sự chiến đấu sợ rằng không thể toàn lực ứng phó.
Kiếm Hoàng từng gặp qua Nhã Phi biết người này phong tình vạn chủng, nên đã có sự đề phòng không để bị thất thố quá nhiều. Còn về âm thanh kia bản thân cũng đoán ra được vài phần, lại không tiện tiết lộ.
Hai vị Đấu Hoàng hiển nhiên đều hiểu việc Nhã Phi có thể đột ngột xuất hiện ở đây chứng minh cảnh giới đối phương không thấp, hoàn toàn không phải nữ tử tầm thường dựa vào thừa kế mà đạt được những cái hiện này.
Kiếm Hoàng lập tức ôm quyền nói:
- Cơ hội trưởng nói chí phải, là ta đã quá thất lễ rồi quả thực làm phiền hội trưởng xuất hiện.
- Không có gì, ta chỉ tiện đường đi qua thôi. Nếu không còn gì nhị vị thong thả.
Nhã Phi uyển chuyển nói, ánh mắt nhìn lên trên bầu trời vào cái kiệu đang ở trên hư không kia nở nụ cười kín đáo.
- Xem ra nhân hòa của chàng thực sự tới rồi.
Nhìn Nhã Phi quay người rời đi, mấy nam nhân không hẹn mà cùng nhau thở dài.
- Minh Vương, ngươi thở dài cái gì hả? Luyến tiếc nàng ta thì đuổi theo đi, không ai cản ngươi.
- U Nguyệt, nàng hiểu nhầm rồi ta không có thở dài, ta không có luyến tiếc.
Thì ra Minh Vương cũng bị Nhã Phi làm cho thần hồn điên đảo bị U Nguyệt bắt được, giọng nói chứa đầy ghen tị xoay người đi trước. Minh Vương biết bản thân đuối lý nên mau chóng đuổi theo sau nịnh nọt. Kiếm Hoàng bất đắc dĩ đi sau cùng.
Đao Hoàng đưa thiệp mời cho người canh giữ cửa rồi bay lên trên cỗ xe ngựa kia mà bay thẳng vào, người thần bí có vẻ không thích lộ mặt lắm.
Cơ Huyền ở sẵn trong một gian phòng khách quý chữ Địa đứng đầu không ngừng quan sát người ra người vào. Nơi này mỗi gian phòng được bố trí một loại vật phẩm đặc biệt nhằm tránh những người tới dò xét lẫn nhau. Vì vậy Phong Hoa ở bên cạnh theo dặn dò của Nhã Phi không ngừng đọc thông tin của những người đã tới cho Cơ Huyền.
- Hoàng thất cũng đã phái người tới, là một nữ tử. Có lẽ tám phần mười là Hoa phu nhân.
Phong Hoa nhận thông tin liền báo lại với Cơ Huyền.
- Ta biết rồi, đa tạ.
Nghe vậy Cơ Huyền gật đầu, tay biểu thị Phong Hoa có thể rời đi.
- Vậy tiểu nữ xin phép rời đi.
Phong Hoa rời đi để lại căn phòng yên tĩnh.
Cơ Huyền trầm ngâm khoanh tay, lẩm bẩm:
- Mong rằng thật sự nhân hòa đứng về phía ta.