Khố Lợi Tê dường như nhận ra sự thay đổi của ánh mắt Cơ Huyền, nhưng nhắn không nghĩ nhiều, hắn không tin ba kẻ được hắn cứu kia có thể gây ra sóng gió gì to nhớn. Hắn nhìn về Vân Vận và Xuân Nhi ánh mắt vô cùng tham lam, hắn nói:
- Rất tốt, rất tốt! Vậy thì đừng trách bản Thiếu gia không khách khí! Động thủ! Chém chết tên kia cho lão tử, con đàn bà thì bắt sống! Đợi khi lão tử chơi chán thì các ngươi đều có phần!
Điều kiện mà Khố Lợi Tê đưa ra rõ ràng là đã làm những hộ vệ kia rất động lòng,vừa dứt lời, mười mấy hộ vệ nhận lệnh, trường kiếm trong tay ánh lên sắc lạnh, đấu khí phừng phừng, lao tới tấn công.
Lưỡi kiếm từ bốn phía lao đến, Cơ Huyền không hề lùi lại mà tay phải khẽ đưa lên, chưa kịp động thủ thì sau lưng vài đợt phong nhận lướt qua Cơ Huyền chém lên thân thể mười tên hộ vệ kia.
- Phập.
Tiếng động nhỏ vang lên, trước khi đám người đó hiểu có việc gì xảy ra thì khải giáp trên thân bọn chúng đứt làm đôi rồi rơi xuống. Sau đó giữa người bọn chúng hiện lên một vết cắt thực sự rất mịn, đến vài tíc tắc sau thì vết chém mới hiện rõ ra.
Máu tươi lúc này mới ứa ra, hai nửa của bọn chúng giống như không còn nối với nhau, hai nửa bọn chúng cứ thể tách ra mà đổ xuống. Sau đó tiếng đổ rạp liên tục vang lên. Mười kẻ tấn công lúc này thân thể bị bổ làm hai nửa, bên trong nội tạng mơ hồ cũng chậm rãi rơi ra.
Cơ Huyền đương nhiên biết là ai ra tay. Vân Vận chỉ vung nhẹ cánh tay tản ra phong nhận đem mười tên hộ vệ chưa kịp phản kháng thì bị các đạo phong nhận chém trúng, khải giáp trên người bọn chúng như tờ giấy mỏng bị phong nhận dễ dàng cắt qua thân thể. Không khí tràn ngập tinh huyết.
Khố Lợi Tê lúc này như bị điểm huyệt vậy không hề cử động gì. Trong phút chốc mà mười tên hộ vệ của mình bị cắt làm hai nửa một cách kì dị. Cơn sốc này khiến hắn tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ.
Mộ tổng binh lúc này cũng nhận ra nguy hiểm từ hai người Cơ Huyền Vân Vận, lão chân dẫm mạnh xuống đất, thân hình to lớn như thiểm điện lao tới phía Khố Lợi Tê.
- Dừng lại.
Giọng nói của Cơ Huyền lạnh lùng vang lên, khí tức của cậu trong khoảng khắc bao trùm lấy nơi này. Uy áp của Cơ Huyền áp xuống, Mộ tổng binh vốn đang lao về phía Khố Lợi Tê lập tức như bị núi thái sơn áp lên lưng, Mộ tổng binh lập tức bị ép tới mức nằm dưới đất, đến một ngón tay cũng không thể cử động được. Cảm nhận được uy thế của Cơ Huyền phát ra lão chợt hiểu lần này họ chọc phải tổ kiến lửa rồi.
Mộ tổng binh điên cuồng vận chuyển đấu khí cố hết sức chống lại khí tức chèn ép mình. Lão tuy đặt một chân vào Đấu Vương, nhưng chung quy vẫn không phải Đấu Vương. Lão hẳn đã nhận ra được thực lực hiện tại của Cơ Huyền và Vân Vận, đồng thời mời hoàn toàn hiểu rõ, chênh lệch giữa Đấu Linh và Đấu Vương khổng lồ tới mức nào.
Vô thượng uy thế từ Cơ Huyền dấy lên, trừ Vân Vận và Xuân Nhi, Hàn Đan thì mọi người tại trường cơ hồ không khống chế được thân ảnh, quỳ sụp xuống không, trong đầu có chút ý niệm phản kháng.
Cơ Huyền thong thả tiến tới phía Khố Lợi Tê vẫn còn đang ngẩn người kia châm chọc:
- Khố Lợi Tê thiếu gia. Có ngạc nhiên không.
Bị tiếng nói của Cơ Huyền đánh tỉnh, Khố Lợi Tê cảm nhận được uy áp đè lên thân thể của mình, hắn biết Cơ Huyền giả heo ăn thịt hổ trong lòng dâng lên sợ hãi. Nhưng miệng thì không chịu thua chút nào, lên tiếng đe dọa:
- Cứ cho là ngươi lợi hại hơn nữa, nhưng người đừng quên người của ta vẫn còn đang gần nơi này, chỉ cần bản thiếu gia hộ một tiếng là chúng sẽ đến bất cứ lúc nào!
- Vậy sao?
Sắc mặt Cơ Huyền lạnh lùng, bỗng nhiên bước lên một bước, khí tức khủng bố của cường giả Đấu Vương trực tiếp tuôn ra. Dưới khí tức khủng bố đó, đầu gối Khố Lợi Tê đột nhiên cong lại, xương cốt toàn thân hắn kêu lên canh cách, dường như phải chịu một áp lực quá lớn. Thân hình không tự chủ được quỳ xuống trước mặt Cơ Huyền.
Cười nhẹ một cái, Cơ Huyền tiếp tục hỏi:
- Khố Lợi Tê thiếu gia…. giờ ngươi đã hối hận chưa?
- Hối hận?... Từ điển của bản thiếu gia…. không có hai chữ đó! Tiểu tử!.... Trừ phi ngươi giết ta ngay….. bây giờ….. nếu không sau này ta sẽ nhất định sẽ khiến ngươi sống… không…. bằng chết!
Từ cổ họng Khố Lợi Tê phát ra tiếng kêu la tắc nghẹn, rồi máu tươi bắn tung tóe. Trước nay hắn luôn tự đánh giá mình rất cao, những năm gần đây mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, rất ít khi gặp trắc trở, lúc này bị hạ nhục như vậy hắn đã giận dữ đến tột đỉnh.
Mộ tổng binh vốn đang chật vật với khí tức của Cơ Huyền nghe lời của Khố Lợi Tê trong lòng gằn một tiếng ngu xuẩn. Hắn không biết tình hình hiện tại của mình là như nào sao…. Kẻ hắn đang đối đầu chính là Đấu Vương, cho dù trong cả Khố Lợi gia tộc cũng chỉ có hai Đấu Vương. Vậy mà hắn còn dám khiêu kích.
- Ngươi yên tâm, ta đã nói rồi hôm nay ngươi không còn mạng mà ra khỏi đây đâu….. Từ lúc ngươi dùng cái miệng thối kia phát ra lời ô ế với nữ nhân của ta thì tử cục ngươi đã định rồi.
Cơ Huyền đá một cước thật mạnh vào lồng ngực của Khố Lợi Tê, một cước của cậu đem Khố Lợi Tê lập tức bị bắn ra đâm sầm vào một bức tường máu tươi bắn ra tung tóe, bức tường bỗng vỡ vụn ra thành từng mảng...
Khố Lợi Tê lúc này vô cùng thảm thương, xương cốt toàn thân của hắn có lẽ vỡ đã nát hết, vẻ mặt rất dữ tợn, dường như hắn muốn cầu xin, nhưng với tính cách của hắn thì không thể nào lại mở mồm nói ra điều đó!
Trên tay Cơ Huyền không biết từ bao giờ ngưng tụ ra một ngọn hỏa diễm hoàng ngọc xinh đẹp.
Cảm nhận được uy lực không tầm thường của ngọn hỏa diễm kia Mộ tổng binh, đang bị uy áp kinh khủng của Cơ Huyền đè nén cũng miễn cường lên tiếng:
- Xin thủ hạ lưu tình.
Cơ Huyền ánh mắt vô cảm nhìn tới Mộ tổng binh, giọng nói vô cùng khó hiểu nói:
- Tại sao ta phải hạ thủ lưu tình? Đây là do thiếu gia của các ngươi tự nạp mạng chẳng trách được ai!
- Hãy coi như trả lại chúng ta ân tình đưa các vị vào trong Vân thành được không… Đừng lấy mạng của hắn.
Nghe thấy câu nói của Mộ tổng binh Cơ Huyền không nhịn được nở nụ cười, nụ cười như khinh miệt Mộ tổng binh.
- Đầu tiên người tốt bụng muốn giúp chúng ta là Hàn Đan tiền bối, không phải các ngươi…. Các ngươi, một kẻ còn muốn hạ nhục chúng ta, đám còn lại thì thông đồng tấn công, hoặc giả mù không thấy. Nên nói xem tại sao ta phải tha cho các ngươi?
Sắc mặt Một tổng trở nên hơi chút khó coi, không thể đáp lại Cơ Huyền. Nhớ lại hành động vừa rồi của mình thầm hối hận, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Mộ tổng binh trong lòng cười khổ:
- Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi! Bọn họ trẻ tuổi như vậy, mà bình yên đi ra trong Dạ Mạc cốc như vậy mà không có chút thương tích, đáng lẽ phải đoán được không phải bình thường... Có thể ra được loại đấu khí này thì phải từ Đấu Vương trở lên mới...
- Phụt
Thấy Cơ Huyền muốn động thủ với Khố Lợi Tê, Mộ tổng binh liều mạng thúc dục đấu khí nên phun ngụm máu tươi. Nhưng lão mặc kể có nội thương cũng phải ngăn được Cơ Huyền. Lão biết rõ vị thiếu gia này là người lão gia yêu quý nhất, sao có thể đề hắn xảy ra chuyện trước mặt mình!
Trong thoáng Mộ tổng binh cảm nhận trong nội thể có biến hóa vi diệu, đấu khí đột nhiên trở nên căng đầy, cảm tri của lão đột nhiên nhận ra thứ trước kia mình không cảm nhận được. Một tổng binh vừa….
- Đột phá Đấu Vương sao!
Cơ Huyền đương nhiên cũng nhận ra dị trạng của Mộ tổng binh. Không nghĩ tới trong tình trạng này Mộ tổng binh lại đột phá được Đấu Vương. Dưới sự đè nén áp lực của Cơ Huyền và trạng thái liên tục áp xúc năng lượng của Mộ tổng binh, với tích lũy khi ở Đấu Linh đỉnh phong nhiều năm, đây đúng là cơ hội kiến lão đột phá.. Quả nhiên là may nắm.
Mộ tổng binh đột phá Đấu Vương, thì uy áp của Cơ Huyền trong thoáng chốc như mất đi tác dụng. Nắm lấy cơ hội đó lão vội vàng lao tới ngăn cản Cơ Huyền.
- Phanh!
Nhưng Mộ tổng binh còn chưa lao tới nơi thì một đạo lục sắc đấu khí đã hất lão ngã ra đất. Vân Vận ở phía đối diện thì thong thả thu hồi ngọc chỉ. Nàng không ra tay quá nặng, dù gì Mộ tổng binh cũng đã nói giúp ba người. Nếu không thì với thực lực Đấu Hoàng cường giả của mình, e là chiêu này của nàng khiến Một tổng binh chết rồi!
- Không! Xin đừng!
Một tổng binh hét lên mặc cho mình đang thồ huyết vô số.
Nhưng Cơ Huyền dường như không nghe thấy gì, chỉ cười lạnh lùng, búng ngọn hỏa diễm trên tay vào thân thể của Khố Lợi Tê.
- A! Cầu xin ngươi….
Đau đớn khiến Khố Lợi Tê nước mắt chan hòa, co rút cầu xin. Một thoáng sau Khố Lợi Tê không còn thành hình người,sức để oán hận cũng không còn nữa, cơ thể hắn rũ rượi dưới đất, dường như đến ngón tay cũng không nhấc lên nổi nữa. Rồi đoạn tức mà chết.
Cơ Huyền cảm thấy nếu dị hỏa không dùng để luyện đan hay chiến đấu thì để tra tấn thì thuộc hàng đỉnh nhọn, không võ giả nào chịu nổi.
Đem Khối Lợi Tê giết đi, Cơ Huyền quay lạnh nhạt nhìn Mộ tổng binh và đám thuộc hạ còn lại.
Tuy đột phá Đấu Vương, nhưng trước ánh mắt của Cơ Huyền, Mộ tổng binh vẫn như cũ cảm thấy lạnh sống lưng. Khố Lợi Tê bị giết ngay trước mắt mình, nhưng lần này Một tổng binh không còn lao bừa lên nữa. Đột phá đến Đấu Vương rồi nhưng lão vẫn không thể nhìn thấu được thực lực của Cơ Huyền và Vân Vận, chứng tỏ bọn họ còn mạnh mẽ hơn lão nhiều.
Khố Lợi Tê bị giết, tuy hắn về có lẽ sẽ bị trách phạt. Nhưng hiện tại lão đã tấn thăng Đấu Vương cảnh giới, trong gia tộc cũng là cường giả hàng đầu. Về đến gia tộc gia chủ có trách phạt cũng không quá nặng, vì thực lực hiện tại của lão có ích với bọn hắn. Nghĩ thông suốt Mộ tổng binh từ từ bình tĩnh lại.
Sự biến hóa đó bị Cơ Huyền nắm được, cậu thu hồi toàn bộ khí tức vào trong cơ thể, cười nói với Mộ tổng binh:
- Mộ tổng binh thiên phú trác tuyệt nga, đã tấn thăng vào Đấu Vương cảnh. Hiện tại ngài muốn trả thù cho Khố Lợi Tê thiếu gia thì là cơ hội tốt nhất đó. Nếu ngài bây giờ ra tay, ở đây tuyệt không ai là đối thủ của ngài.
Mổ tông binh nhìn dáng vẻ mèo khóc chuột của Cơ Huyền tức tới nghiến răng, tin ngươi mới gặp quỷ. Đột phá Đấu Vương nhưng bị Vân Vận hất bay trong một đòn thì hiểu khoảng cách thực lực ra sao. Lão áp chế cảm xúc miễn cưỡng đứng cung tay cười như khóc nói:
- Không dám không dám, Khố Lợi Tê tự làm tự chịu không thể trách ai được. Đám các ngươi nghe rõ chưa.
Bị Mộ tổng binh quát, cả đám người rối rít gật đầu. Nói đùa, Mộ tổng binh còn bị hất bay như cẩu, bọn chúng còn lên cũng là đám kiến cỏ tùy ý bị dẫm nát.
- Ta biết là ta giết mất thiếu gia của ngài khiến ngài khó ăn nói với gia tộc, nên ta nghĩ sẵn cho ngài một lí do rồi…. Khố Lợi Tê thiếu gia khi đến Vân thành thì liền cùng huynh đệ tiến vào thanh lâu uống rượu ca múa, sau đó nhất kiến chung tình một nữ tử phong trần muốn chuộc thân cho nàng. Ai ngờ bị tranh đoạt, cuối cùng hai người động thủ với nhau vì tình nhân trong mộng. Khố Lợi Tê anh dũng vô song lập tức đánh bại được tên đó, nhưng trong một khoảng khắc lơ đãng, Khố Lợi Tê thiếu gia bị tên đó tập kích vào chỗ yếu, không thể cứu được mà tử vong tại chỗ.
- Sau khi biết tin ngài phẫn nộ và đau lòng cho thiếu gia anh minh thần võ, thiên tài của gia tộc, trụ cột của nước nhà, tương lai tươi sáng không thể đong đếm được lại ngã xuống nơi Vân thành này, trong phút chốc hai luồng cảm xúc mãnh liệt đó đã giúp ngài đột phá Đấu Vương. Cuối cùng ngài tiến tới gia tộc kẻ đó, đem bọn chúng diệt sạch trả thù cho Khố Lợi Tê thiếu gia……
Cơ Huyền cười cười, chắp tay từng bước tiến tới Mộ tổng binh, giọng vẫn nói tiếp:
- Lý do này, ngài có hài lòng không?
- Nhưng…. “ tên hung thủ ” đó thuộc gia tộc nào.
- Hắc, là ta suy nghĩ không chu toàn rồi….. Vậy thì đệ nhất thiếu gia của Vạn gia Vân thành thế nào? Ổn đúng không.
Mộ tổng binh nhìn con mắt giảo hoạt của Cơ Huyền thì thở dài, lão hỏi ra câu Cơ Huyền muốn lão hỏi. Cái hố này lão phải nhảy chắc rồi. Mộ tổng binh nhìn về đám lính giọng nói lành lạnh:
- Các ngươi có nhớ vì sao mà Khố Lợi Tê thiếu gia chết không!
- Là bị Vạn Thành, con trai cả của Vạn gia mưu sát.
Đám lính nào dám chậm trễ, đồng thanh gầm lên.
- Mổ tổng binh yên tâm Khố Lợi Tê thiếu gia với ta gặp nhau gắn ngủi nhưng thân như huynh đệ ruột thịt, tài hoa của thiếu gia khiến ta ngưỡng mộ không thôi. Thiếu gia lại ơn với ta, cưu mang chúng ta lúc họa nạn.
Cơ Huyền nét mặt đầy đau thương nói:
- Nay thiếu gia bị kẻ gian hãm hại đến mất mạng, lòng ta đau như cắt, thương tiếc vô cùng. Ta nguyện ý góp một phần sức nhỏ để trả thủ cho Khố Lợi Tê thiếu gia. Việc của Vạn gia ngài cứ giao cho ta, ngài chỉ cần về báo cáo lại kết quả là được rồi, coi như ơn báo đáp.
Chứng kiến Cơ Huyền thân đầy chính khí, vẻ mặt đau đớn tiếc thương như chính hắn mất đi người huynh đệ thân thiết vậy. Khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng, sử dụng ngọn hỏa diễm kì lạ kia tra tấn Khố Lợi Tê tới thân thể biến dạng vừa nãy. Người khác nhìn vào dáng vẻ này có lẽ sẽ tin sái cổ.
Vân Vận đã quen với việc Cơ Huyền trở mặt nhanh hơn lật sách rồi nên khá bình thản. Ngược lại là Xuân Nhi thì trợn mắt há mồm kinh ngạc, khi thấy dáng vẻ đau lòng của cậu Xuân Nhi chỉ muốn cười lớn.
- Vậy… thì…. Đa tạ tiểu huynh đệ trước.
Mổ tổng binh mặt đắng như nuốt trái khổ qua nhưng vẫn phải cung tay đa tạ Cơ Huyền. Lão cùng toàn binh xám xịt rời đi. Trước khi tời đi còn bị Cơ Huyền cảnh cáo:
- Nếu cái chết của Khố Lợi Tê thiếu gia bị người nào ác tâm truyền đạt sai thì Cơ Huyền ta sức nhỏ cũng sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết…..
Tiếng nói của Cơ Huyền vang lên, đám người Khố Lợi gia tộc đột nhiên cảm thấy như có ngọn hỏa diễm thiêu đốt lục phủ ngũ tạng. Đấu khí trong người không thể đập tắt được. Cảm giác đau đớn chỉ là thoáng qua rồi biến mất. Nhưng đám Khố Lợi gia tộc hiểu đây là lời cảnh cáo, lúc này họ chỉ nghĩ tới “ cấm chế ”, không biết từ lúc nào họ bị hạ cấm chế. Nếu không làm theo lời cậu, thì họ sẽ phải lót đáy cho Khố Lợi Tê.
Không ai dám nhiều lời trong lòng thầm hiểu vội vã tháo chạy.
Đạt được kết qủa mong muốn, Cơ Huyền không để ý tới bọn chúng nữa. Cậu hướng tới Hàn Đan nói:
- Đa tạ Hàn Đan trưởng lão chiếu cố. Bọn tại hạ hiện tại có việc rời đi….
- Thiếu hiệp yên tâm, lão hủ già rồi cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.
Hàn Đan là người thông minh không cần Cơ Huyền nói lời còn lại liền cười khà khà, lắc dầu than thở dáng vẻ không biết gì.
- Vân Huyền thiếu hiệp nếu khi nào có rẽ tới đế đô hãy tới Huyền Thiên đấu giá hội, lão hủ sẽ tận lực tiếp đón.
- Có cơ hội ta sẽ tới bái kiến Hàn tiền bối….Vậy thì bọn tại hạ xin cáo từ Hàn tiền bối tại đây.
Cung tay từ biệt Hàn Đan, Cơ Huyền và Vân Vận đưa Xuân Nhi rời khỏi nơi này.
......