Đại lục tên là Đấu Khí đại lục, trên đại lục không có các loại ma pháp thần kỳ như trong tiểu thuyết, hay các thành tựu khoa học kĩ thuật cao đẳng chói mắt. Mà đấu khí mới là chủ nhân duy nhất của đại lục!
Tại đại lục này, tu luyện đấu khí, tầm quan trọng của đấu khí trong đại lục này là không gì có thể thể thay thế.
Thực lực tu luyện của phiến đại lục này phân thành các cảnh giới: Đấu khí, Đấu giả, Đấu sư, Đại Đấu sư, Đấu linh, Đấu vương, Đấu hoàng, Đấu Tông, Đấu Tôn Đấu thánh, Đấu đế; mỗi cảnh giới có chín tiểu cảnh giới.
Đấu khí công pháp chia ra các cấp bậc từ thấp đến cao, chia làm bốn giai mười hai cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng!
Mà mỗi đẳng cấp lại phân làm sơ, trung, cao - ba cấp.
Ô Thản Thành
Trong đêm tối ở một con hẻm nhỏ bỗng vang lên tiếng khóc oa oa của trẻ con. Một đứa bé mũm mĩm được quấn một lớp khăn mỏng quang người để trong giỏ tre được đặt trong con hẻm tối tăm, dù bây giờ là thời tiết tháng 3 đầu xuân nhưng khi đêm xuống vẫn thực sự rất lạnh, đứa bé sơ sinh căn bản không thể chịu được đến ngày hôm sau.
Cơ Huyền tỉnh lại thấy mình ở một nơi tối tăm, gió lạnh tạt vào người hắn khiến hắn đánh rùng mình một cái.
- Không nhẽ mình xuống địa ngục rồi sao!!! Không phải vậy chứ???? Ông trời ngài đùa tôi sao, khi còn sống cũng đâu làm điều gì thương thiên hại lí như giết người phóng hoả đâu, cùng lắm là xem jav nhiều một chút, chăm ăn mà lười làm một chút, thỉnh thoảng nói dối tí thôi mà đâu đến nỗi đầy tôi xuống địa ngục như vậy. Trước khi chết tôi còn cứu được một chị gái xinh đẹp và một bé gái đáng yêu mà, cứu một mạng người bằng xây bảy tháp chùa mà đây tôi còn cứu tận hai người tuy không phải công đức vô lượng nhưng có thể gửi tôi vào luân hồi thay vì địa ngục mà.
Cơ Huyền muốn khóc cũng không có nước mắt.
Nhớ lại kiếp trước Cơ Huyền càng muốn khóc hơn. Sau bao cố gắng cũng xin được vào một công ty lớn có tiếng, khi nhận được thông báo trúng tuyển liền hẹn crush đi đến một nơi cực kì lãng mạn để tỏ tình và crush đã đồng ý, tương lai tươi sáng hạnh phúc đang mở ra trang mới thì biến cố xảy ra, một thanh niên phởn nào đó vì quá vui nên một phút làm “anh hùng cứu mỹ nhân” liên được xe tải tặng cho một vé đến thế giới khác.
Cơ Huyền nhìn lên vầng trăng lưỡi liềm đang treo trên bầu trời đêm than thở:
- Haizzz, hoá ra địa ngục cũng có mặt trăng à, thật không có khoa học gì cả, mà đến việc chết rồi xuống địa ngục cũng đâu có khoa học.
Đang định than thở tiếp thì Cơ Huyền nhận ra dị trang của bản thân.
- Cái quái gì thế nàyyyyy!!!!!! Sao tay mình bé thế????
Cơ Huyền nhìn đôi bàn tay bé nhỏ của mình, đôi tay bé nhỏ của đứa trẻ sơ sinh, trắng nõn mũm mĩm. Thấy điều lạ hắn dùng đôi tay đó sờ khắp toàn thân, hắn phát hiện ra mình đã trở thành đứa bé.
Cơ Huyền xoay người, nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện ra nơi này tuy lạ lẫm nhưng cũng không có chảo dầu, atula hay ngưu đầu mã diện.... gì cả.
- Vậy là xuyên việt rồi!!! Mình không có xuống địa ngục mà được xuyên việt, ta biết mà người tốt như ta sao mà lại xuống địa ngục được, hừm hừm, đúng vậy.
Phát hiện mình được xuyên việt Cơ Huyền cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
- Không đúng, nếu mình không ở địa ngục mà xuyên việt vào đứa bé thì không ổn, cực kì không ổn.
Cơ Huyền bỗng nhận ra nguy cơ, một đứa bé chưa đầy một tuổi bị bỏ lại giữa đêm khuya thế này thì có thể chịu được bao lâu chứ có qua được đêm nay không còn là ẩn số.
- Oa oa oa oaaaaaa.
Dùng hết sức bú sữa Cơ Huyền muốn kiêu cứu mạng nhưng một đứa bé răng cửa còn chưa mọc sao có thể nói được chứ. Nhưng Cơ Huyền vẫn không bỏ cuộc, dù không thể nói nhưng vẫn có khả năng tạo ra tiếng động, chỉ cần có người để ý là có sơ hội sống xót.
- Oa oa oaaaaaaaaa.......
- Oa oa oaaaaaaaa.........
Một phút trôi qua.... Năm phút trôi qua..... Mười phút trôi qua....... Gần hai mươi phút kêu Cơ Huyền đã mệt đến không thể kiêu được nữa.
- Chả nhẽ vừa được xuyên không lại chết tiếp, không biết còn lần sau còn được xuyên không hay là sẽ biến mất luôn.
Cơ Huyền cười khổ nghĩ, vào lúc này Cơ Huyền thực hi vọng có thiên đàng hay địa ngục, cảm giác chết đi rồi được sống không phải bản thân cảm nhận khó thấu hiểu.
Nốt lần cuối, nếu lần này không được thì liền mặc ý trời.
- Oa oaa oaaaaaaa........ ( Có ai không, để ý tới tôi đi)
Không ai để ý đến tiếng kêu của mình, Cơ Huyền cười khổ, hi vọng cuối cùng đã đập tắt liền phó cho trời vậy.
Cái đói và cái mệt bao trùm Cơ Huyền rơi vào mệt mỏi và tâm trạng lạc lõng thì một thân ảnh tiến vào trong con hẻm, thân ảnh bước tới nơi Cơ Huyền đặt.
Cái bóng của người đó bao trùm lên Cơ Huyền làm Cơ Huyền giật mình, lúc bấy giờ tự dưng nghĩ tới một điều tiếng kêu của cậu có thể giúp cậu làm người khác để ý nhưng cũng có thể làm kẻ xấu để ý. Vừa kinh hỉ lại lo sợ các cảm xúc phức tạp đan xen nhau.
- Di, ai lại bỏ mặc một đứa trẻ ở đây thế này, không biết làm thế rất nguy hiểm cho đứa trẻ sao. Bé con đừng sợ đừng sợ.
Thân ảnh nhìn Cơ Huyền vừa nói vừa bế cậu lên đi ra khỏi con hẻm.
Ra khỏi bóng tối của con hẻm cuối cùng nhờ ánh sáng của những chiếc đèn treo quan con đường Cơ Huyền cũng nhìn rõ thân ảnh đó. Một lão nhân trung niên ngũ quan hiền từ tự như ông nội kiếp trước của Cơ Huyền.
Lão nhân cảm nhận thấy ánh mắt liền chú ý tới cái sinh vật nhỏ đang được lão bế trên tay. Đôi mắt nhỏ, đen láy trong suốt của trẻ con làm tâm lão mềm đi.
- Bé con à, cha mẹ con đã bỏ rơi con rồi, con nói xem làm thế nào đây hả bé con.
Lão nhân hiền từ nhìn Cơ Huyền nói nhẹ, ngón tay miết má Cơ Huyền
Cơ Huyền rất ngạc nhiên vì bản thân nghe có thể hiểu lời lão, tuy có vài từ khác biệt với kiếp trước nhưng Cơ Huyền vẫn hiểu được đại khái.
Bây giờ lão nhân là đường sống cuối cùng của Cơ Huyền vì thế cậu phải bám lấy lão.
- Khanh Khách, khanh khách ( tiếng cười của đứa chưa có răng)
Vừa nắm chặt ngón tay lão nhân, vừa cười ngây thơ là đòn đánh chí mạng gợi lòng trắc ẩn mà Cơ Huyền học từ quyển tiểu thiết nào đó và bây giờ cậu đang áp dụng trong công cuộc sống còn.
Thấy đứa bé vừa nắm chắt ngón tay mình vừa cười làm lão nhân ngạc nhiên, giống như đứa bé này muốn lão nhân giữ lại nó vậy.
- Hay con theo ta nhé, gặp nhau là duyên ta cũng không có con cái gì nên cũng cô đơn, bây giờ nhận con tuổi già cũng có người bầu bạn.
Tuy không hiểu hết câu nói của lão nhân nhưng Cơ Huyền vẫn hiểu lão nhân muốn nhận cậu, kinh hỉ cậu giữ chặt ngón tay của lão nhân cười khanh khach như muốn nói đồng ý.
Lão nhân thấy vậy cũng cười hiền từ, chọn tư thế thoải mãi để bế cậu.
- Đúng là đứa trẻ thông minh, vậy thì hai chúng ta đi thôi. Ta họ Tiêu,khi lớn cứ gọi ta là Tiêu lão hay Tiêu gia gia được rồi. Còn trên khăn con có một chữ Huyền liền kêu là Tiêu Huyền đi được không.
Trên đường, một lão nhân bế theo một tiểu hài tử vừa đi vừa nói truyện. Người lớn thì cứ nói đứa trẻ thì cứ bi ba bi bo.
Lão đi đến nơi liền dừng lại trước cửa của một biệt phủ to lớn, trên bảng có ghi Tiêu gia.