Chương 54: Hư Vô Thôn Viêm
Hồn giới, ở một đỉnh núi cao có mây mù che phủ, nơi đây chính là cấm địa của Hồn Tộc.
Trong một vùng không gian nhỏ tách biệt với ngoại giới, một người trung niên áo đen đang ngồi đả tọa tu luyện bỗng một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“ Hư Vô, xem ra ngươi đã gần đạt đến Đế Cảnh Linh hồn rồi”
Hồn Thiên Đế mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống một bồ đoàn đối diện với Hư Vô Thôn Viêm.
“ Ha ha … còn kém một chút, cũng nhờ quý tộc cung cấp đủ bản nguyên linh hồn mà ta mới có thành tựu như bây giờ … hôm nay Tộc trưởng đến đây không biết có việc gì ?” Hư Vô Thôn Viêm mở ra đôi mắt yêu dị, mỉm cười nói.
Hồn Thiên Đế nhoẻn miệng cười, lắc đầu nói.
“ Hư Vô, ngươi lại chê cười ta, không ít lần ta được nghe tộc nhân nói rằng ngươi rất bất mãn về việc bản nguyên linh hồn bị giao chậm”
“ Có chuyện đó sao ? chắc lúc đó do ta quá gấp rút lên cấp, cũng đừng trách, ta dạo này cũng hơi đãng trí à … ha ha ha” Hư Vô Thôn Viêm thân hình như huyễn như ảo, cười lên sang sảng.
Hồn Thiên Đế gương mặt tựa tiếu phi tiếu, tiếp tục nói. “Nhớ năm đó, cũng nhờ ngươi thôn phệ tên tộc trưởng Thôn Linh tộc mà huyết mạch Đế tộc của chúng ta mới được kéo dài … ta còn phải đa tạ ngươi”
“ Tộc trưởng, chúng ta là minh hữu cùng trên một chiếc thuyền, ngươi cũng đừng nói mấy lời khách sáo đó” Hư Vô Thôn Viêm phất tay nói.
“ Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa … ngươi gần đây có nghe nói về một người tên Trần Lâm không ? Ta đến đây cũng vì nhân vật mới nổi này” Hồn Thiên Đế bỗng nhiên trầm giọng nói.
Hư Vô Thôn Viêm gật đầu nói. “ Ta đương nhiên biết, tên Trần Lâm đó tự xưng là Tộc trưởng của Trần Tộc một trong các Đế Tộc thời viễn cổ, thực lực hư hư thực thực đạt đến Bán Đế Đỉnh phong, hắn đã đánh bại Cổ Nguyên chỉ với một đòn”
“ Phải … Ngươi đánh giá người này thế nào ?” Hồn Thiên Đế ánh mắt sáng rực, ra vẻ hứng thú nói.
“ Tộc trưởng, ngươi tuy mạnh hơn Cổ Nguyên một chút, nhưng thành thực mà nói, ta nghĩ cũng không chịu nổi tên đó quá trăm chiêu … ta e là trình độ của hắn cũng giống như tên Tiêu Huyền hồi ngàn năm trước vậy” Hư Vô Thôn Viêm trầm tư bình luận
“ Tiêu Huyền … Tiêu Huyền” Hồn Thiên Đế lẩm lẩm nói như chìm sâu vào trong hồi ức.
Hư Vô Thôn Viêm nói tiếp.
“ Năm đó, Tiêu Huyền đánh sâu vào Đấu Đế, thực lực cũng đã đạt đến Bán Đế Vô địch, hắn quả thật không hổ danh Đấu Khí Đại Lục đệ nhất nhân, thực lực cường hãn, vô cùng khí phách … nhưng đáng tiếc hắn đã thất bại, bởi vì, đơn giản là trên đời đã không còn có nguyên khí để tấn cấp Đấu Đế nữa”
“ Lúc xưa, lão già Đà Xá Cổ Đế trước khi phi thăng đã lấy hết tất cả nguyên khí còn xót lại phong ấn rồi. Hiện giờ, cho dù tên Trần Lâm đó có tài hoa cỡ nào đi nữa, nếu không vào được Đà Xá Cổ Đế động phủ thì sẽ không có biện pháp nào để lên cấp Đấu Đế”
Thấy Hồn Thiên Đế vẫn không lên tiếng, Hư Vô Thôn Viêm nghi hoặc nói.
“ Hay là Tộc trưởng ngươi muốn lập lại việc đánh g·iết Tiêu Huyền trước đây với tên Trần Lâm của Trần Tộc ?”
Hồn Thiên Đế nghe vậy thì mỉm cười nói. “ Không cần gấp, nếu quả thật ra tay với hắn sẽ không thiếu phần của ngươi … ngươi chắc cũng biết trên người của tên Trần Lâm đó có không ít dị hỏa đứng thứ hạng cao, thôn phệ tất cả chúng, ta nghĩ thực lực của ngươi cũng tăng không ít”
“ Ha ha ha … Tộc trưởng ngươi cũng quá xem thường ta, ngoài Tịnh Liên Yêu hỏa và Kim Đế Phần Thiên Viêm ra thì mấy loại dị hỏa nhãi nhép khác ta không để vào mắt” Hư Vô Thôn Viêm phất tay nói.
“ Được rồi … Trước mắt chúng ta sẽ không đụng đến Trần Lâm và Trần tộc của hắn, kế hoạch ngàn năm của chúng ta đã sắp gần kề, ta không muốn vì đó mà làm ảnh hưởng … sau khi lặng lẽ tiêu diệt xong Linh Tộc, Thạch Tộc, Dược Tộc, Lôi Tộc, Viêm Tộc … chúng ta sẽ có 6 miếng Đà Xá Cổ Đế Ngọc, chỉ còn 1 miếng của Cổ Tộc và 1 miếng đang do Trần Tộc nắm giữ … đến lúc đó, cả Đấu Khí đại lục chỉ còn có 3 thế lực cạnh tranh vào động phủ Đà Xá Cổ Đế mà thôi” Hồn Thiên Đế trầm giọng nói.
Hư Vô Thôn Viêm nghe vậy thì mỉm cười nói.
“ Tộc trưởng yên tâm, ta sẽ hiệp lực với ngài tiêu diệt hết các Đế tộc còn lại, giúp ngài tiến vào Đà Xá Cổ Đế động phủ thành công”
“ Vậy rất tốt, ngươi cứ ở đây tấn thăng đến Đế Cảnh linh hồn, không cần đi tìm tên Trần Lâm phiền phức, ta nghe nói hắn có công pháp có thể hấp thu nhiều loại dị hỏa vào trong cơ thể … ngươi lại đứng thứ hai trong dị hỏa bảng, hắn thấy được ngươi sẽ vô cùng đỏ mắt … ngươi nếu có yêu cầu gì cứ việc nói với tộc nhân của ta” Hồn Thiên Đế mỉm cười nói, sau đó thân thể hắn trực tiếp lặn sâu vào trong không gian rồi biến mất.
Hồn Thiên Đế vừa đi rồi không lâu, Hư Vô Thôn Viêm trên mặt tươi cười đã hoàn toàn không thấy, thay vào đó là ánh mắt đầy nham hiểm.
Hư Vô Thôn Viêm sở dĩ nghe lời Hồn Thiên Đế cũng vì e ngại thực lực của Tộc trưởng Hồn Tộc, Hư Vô Thôn Viêm biết rằng bản thân hắn tuyệt đối không có phần thắng nếu đối đầu trực tiếp với Hồn Thiên Đế, nếu không cẩn thận còn bị luyện hóa đến mất đi linh trí.
Cho nên, mấy ngàn năm nay, hắn đều lá mặt lá trái với Hồn Thiên Đế, chỉ cần đợi đến khi thực lực của hắn mạnh hơn Hồn Thiên Đế thì đến lúc đó ai là chủ nhân ai là thuôc hạ còn chưa biết được.
Ba tháng sau.
Ở Trần Giới phía Đông Nam, một tòa tháp cao một trăm tầng đã được xây dựng hoàn tất, tòa tháp này nằm ở quảng trường vô cùng rộng lớn, có diện tích khoảng chín trăm ngàn mét vuông.
Lúc này, Trần Lâm cùng với những trụ cột của Trần Tộc như Trần Thừa, Trần Tự Khánh, Trần Thị Dung, Trần Thủ Độ đã chậm rãi đi đến bên dưới tòa tháp. Những người này thực lực không người nào ở dưới Đấu Tôn.
Ngay tại chính diện của tòa tháp, ba chữ lớn Tụ Linh Tháp to lớn và hùng vĩ, trông vô cùng bắt mắt.
Đứng ở bên cạnh, Trần Quốc Tuấn thấy vẻ mặt hài lòng của Trần Lâm thì cung kính hành lễ nói. “ Bẩm Tộc Trưởng, theo như chỉ dẫn của ngài, tòa tháp Tụ Linh đã được xây dựng xong, mong ngài và các vị tổ phụ cho ý kiến”
Nghe được lời này, đứng ở bên cạnh, Trần Thừa không khỏi vuốt râu cười nói. “ Quốc Tuấn, con càng ngày càng làm cho ta thấy hài lòng, mới chỉ gần 3 tháng mà con đã xây được tòa tháp hùng vĩ như thế này rồi”
“ Đúng vậy, Quốc Tuấn, thằng nhóc này quả thực rất có tài” Trần Thị Dung với vẻ ngoài như một mỹ phụ trung niên, mỉm cười nhìn Quốc Tuấn nói.
“ Tổ phụ, tổ mẫu quá khen, Quốc Tuấn chỉ dựa theo bản vẽ của Tộc trưởng đưa cho để thực hiện thôi ạ” Trần Quốc Tuấn chắp tay khiêm tốn nói.
Trần Tự Khánh liếc mắt nhìn Trần Lâm đang đứng đó, thì mỉm cười nói. “ Huynh trưởng, hiện giờ Tụ Linh Tháp đã xây dựng xong, huynh có thể nói dự định của huynh rồi chứ, cứ úp úp mở mở hoài”
Nghe Trần Tự Khánh nói, mọi người cũng đưa mắt nhìn lại đây.
Thấy thế, Trần Lâm khẽ cười, phất tay nói. “Nếu tòa tháp đã xây xong, ta cũng nói ra mục đích của việc xây dựng nó”
“ Tòa tháp Tụ Linh cao một trăm tầng này từ nay sẽ là nơi tu luyện của tộc nhân Trần Tộc”
“ Nơi tu luyện sao ? Ta cũng đã từng đoán ra lý do này nhưng nếu chỉ để tu luyện thì có cần xây tòa tháp to lớn như vậy sao ? Điều này chắc Tộc trưởng có huyền cơ gì khác, không chừng có liên quan đến phát kiến mới của ngài gần đây có phải vậy không ?” Trần Thủ Độ vuốt râu phân tích nói.
Trần Lâm nghe vậy thì ha ha cười lớn.
“ Thủ Độ quả thực rất hiểu ta, ta cũng không vòng vo nữa, ta mới học được một thủ pháp mới gọi là Linh trận”
Nói vừa dứt lời, từ trên tay của Trần Lâm, hàng loạt Linh ấn bắt đầu hiển hiện, xoay nhanh xung quanh thân thể hắn.
Chỉ sau khoảng vài giây, hàng triệu Linh ấn đã rậm rạp xuất hiện, hoàn toàn che mất thân hình của Trần Lâm.
Theo ý niệm của Trần Lâm, hàng triệu Linh ấn hướng tòa Tụ Linh Tháp bay thẳng đến, nháy mắt đã bao phủ cả tòa tháp cao trăm tầng.
Chỉ thấy Trần Lâm, hai tay bắt ấn, miệng quát lớn. “ Tụ Linh Trận, hình thành”
Ngay tức khắc, hàng triệu linh ấn màu hoàng kim đồng thời phát sáng, sắp xếp lại, hình thành một tòa đại trận vô cùng huyền ảo, người bình thường hay thậm chí là trận sư của Đấu khí đại lục không thể nào nhìn ra nổi sự ảo diệu.