Chương 47: Sinh Linh Chi diễm
Trần Lâm từ từ tiến đến gần ngọn dị hỏa, Sinh Linh Chi diễm đang trong hình dạng gốc cây bỗng nhiên cành lá rung lên.
Chỉ thấy Sinh linh chi diễm chợt lập loè, rồi bộc phát ra một kích có uy lực tương đương với Nhị Tinh Đấu Thánh, nhanh chóng hướng phía Trần Lâm đánh tới.
“ Tộc trưởng, nguy hiểm” Trần Quốc Tuấn đứng ở xa thấy vậy thì hô lớn.
Trần Lâm mỉm cười, vẫn bất động tại chỗ, một kích tương đương với Nhị Tinh Đấu Thánh đánh ra đối với hắn đúng là chẳng ăn nhằm gì.
Chỉ thấy Trần Lâm nhẹ nhàng vung tay lên đã đánh tan đòn công kích.
Trần Lâm lúc này đã tiến đến bên cạnh Sinh Linh Chi diễm, liền thấy Sinh Linh chi diễm biến hóa thành một cô bé khoảng mười hai tuổi mặc áo bào màu xanh, cô bé có gương mặt trắng tròn mũm mỉm, đặc biệt ánh mắt và mái tóc dài có màu xanh lá cây.
Cô bé chỉ tay thẳng mặt Trần Lâm nói. “ Ngươi là ai ? Tại sao lại tự tiện làm phiền ta nghỉ ngơi, có biết tội gì không ?”
Cô nhóc làm ra vẻ hung dữ nhưng cử chỉ lại thập phần đáng yêu làm cho Trần Lâm và Trần Quốc Tuấn không khỏi mỉm cười.
“ Ây … Ây … Ta hỏi ngươi đó, tại sao ngươi lại cười … khi dễ ta sao ? Thật là tức quá mà” cô nhóc loli tóc xanh chóng nạnh bực tức nói.
Trần Lâm thập phần vui mừng, không ngờ đi đến đây lại gặp được Sinh Linh chi diễm đã khai sinh linh trí, thực lực cũng đạt đến Nhị Tinh Đấu Thánh.
“ Ta là Trần Lâm, là tộc trưởng của Trần Tộc, cô nhóc, cô có tên chứ ?”
“ Dám khi dễ ta, dám gọi ta là cô nhóc … ta phải đánh ngươi” cô bé tóc xanh lá cây nghe Trần Lâm gọi nó là cô nhóc liên nổi giận nói.
Cô bé nhào tới, tung ra cú đấm nhỏ hướng vào mặt Trần Lâm đánh tới.
Trần Lâm dở khóc dở cười, vội đưa tay ra chặn lại một quyền của cô bé, rồi nói. “ Bình tĩnh nào, ta thật không có ác ý”
Cô bé tóc màu xanh lá cây thấy công kích của mình vô hiệu thì chuẩn bị tiếp tục động thủ, nhưng ngay lập tức cảm thấy thân thể của mình không thể động đậy nữa, ngay cả biến thân cũng không được.
“ Thả ta ra mau, thả ta ra, ngươi là người xấu” cô bé tóc màu xanh lá cây giãy giụa hô lớn, ánh mắt căm tức nhìn Trần Lâm.
Trần Lâm mỉm cười, chậm rãi nói.
“ Cô bé nhỏ, thực lực của ngươi cũng khá nhưng lại không là gì so với ta. Ta biết ngươi đã mất không ít thời gian để khai sinh ra linh trí, vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội … thần phục với ta, trở thành trưởng lão của Trần Tộc chúng ta, ta sẽ không hấp thu ngươi … ngươi chắc cũng cảm thấy mấy ngọn dị hỏa bị ta hấp thu vào trong cơ thể chứ”
Trần Lâm cũng đã nghĩ qua có nên hấp thu Sinh Linh chi diễm vào cơ thể không, cuối cùng hắn quyết định từ bỏ, Sinh Linh chi diễm không bị hắn hấp thu mới cho ích lợi nhiều nhất.
Sinh Linh chi diễm nổi danh trên bảng dị hỏa bất quá vì sinh mệnh lực khủng bố của nó mà thôi chứ thực ra rất ít sức mạnh hủy diệt, cho dù hắn hấp thu vào cơ thể thì Thánh cấp đấu khí của hắn chỉ tăng 1 sao là cùng.
Có sự tồn tại của Sinh linh chi diễm ở Trần Giới, thì tộc nhân của hắn sẽ không lo về chuyện thiếu linh dược để chế thuốc nữa ngoài ra còn có thêm 1 vị cường giả Nhị Tinh Đấu Thánh bảo hộ.
Nghe đến sẽ bị hấp thu, cô bé tóc màu xanh lá cây không khỏi run rẩy, ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi, nó cũng biết Trần Lâm nói là thật chứ không hù dọa.
“ Ta đồng ý thần phục với ngươi”
Cuối cùng sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô bé tóc màu xanh lá cây đã gật đầu thần phục Trần Lâm.
“ Ha ha … Ngươi đã chọn đúng”
“ Tích … Tích … Ngài đã thu phục được Sinh Linh chi diễm … Ngài được thưởng 5 tỷ điểm hệ thống … số điểm hiện tại của Ngài là 5 tỷ 500 triệu lẻ 16 ngàn 800 điểm … tích”
Trần Lâm cười tươi sau đó trực tiếp thả ra cô bé tóc màu xanh lá cây.
“ Từ nay, ngươi sẽ là Trưởng lão của Trần Tộc chúng ta, ta giao cho ngươi nhiệm vụ chăm sóc dược viên, chỉ như vậy thôi … nếu ngươi làm tốt, ta sẽ giúp ngươi càng trở nên lớn mạnh” Trần Lâm xoa đầu của cô bé rồi nói.
Cô bé tóc màu xanh lá cây thấy Trần Lâm xoa đầu của nó thì ra vẻ không thích, nhưng cố gắng chịu đựng nói. “ Chỉ vậy thôi sao … ta tưởng ngươi sẽ khắc linh hồn ấn ký lên người ta nữa chứ ?”
“ Ha ha ha … ta Trần Lâm nếu đã tin tưởng ngươi thì sẽ không làm những thủ đoạn đó, ở bên ta ngươi sẽ được bảo vệ và càng ngày càng lớn mạnh” Trần Lâm cười ha hả nói.
Đối với Trần Lâm giải thích, cô bé rất là kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng rất là may mắn, trong lòng nó nghĩ thần phục chính là trở thành nô lệ cho đối phương, sinh tử cũng không do bản thân nó.
“ Muốn ăn kẹo không ? Mấy đứa cháu của ta rất thích ăn đó” Trần Lâm lấy ra từ trong giới chỉ một nắm kẹo mút với đầy đủ hương vị, sau đó thuần thục mở ra bao bì rồi đưa vào miệng ngậm ngon lành.
Trần Quốc Tuấn thấy một màn dụ khị con nít này thì không khỏi cười cười.
“ Đồ ăn sao, bé tẹo như thế sao đủ ăn ?” cô bé tò mò lấy thử một cái rồi bắt chước Trần Lâm, gỡ ra bao bì rồi cho kẹo vào miệng.
“ Mờ lem … mờ lem”
Ánh mắt cô bé bỗng nhiên sáng rực, la lớn. “Đúng là ăn ngon nha, ta rất thích à … ngươi có nhiều hơn nữa không ?”
Trần Lâm thấy cô bé đã sụp bẫy thì mỉm cười nói. “Ta ở đây còn có rất nhiều, từ nay trở đi ngươi nếu muốn thêm cứ đến tìm ta lấy”
“ Cái này được à nha … ta làm việc cho ngươi, ngươi trả công cho ta bằng cái gọi là kẹo này là được rồi” cô bé nhanh nhảu nói.
“ Được, ta đồng ý” Trần Lâm gật đầu xác nhận.
“ Hay quá” cô bé gỡ ra cái kẹo thứ hai, vừa ngậm vừa nhún nhảy thích thú.
“ Xem ra Sinh linh chi diễm khai linh trí nhưng trí lực chỉ như trẻ con mà thôi” Trần Quốc Tuấn mỉm cười thầm nói.
“ Được rồi, ngươi tên là gì? Có thể cho ta biết rồi chứ ?” Trần Lâm nhìn cô bé rồi nói.
Vừa nhún nhảy cô bé vừa nói. “ Tên là cái gì, ta không biết”
Trần Lâm thấy vậy thì liền nói. “ vậy từ nay ta sẽ gọi ngươi là Linh Lung Thánh giả, có chịu không ?”
“ Ồ … Linh Lung Thánh giả … Linh Lung Thánh giả, từ nay ta sẽ là Linh Lung Thánh giả … ha ha” cô bé cười đắc chí nói.
Trần Lâm cũng bó tay, đang muốn nói chuyện thêm với Linh Lung thì một luồng uy áp bao trùm khắp cả tiểu thế giới, uy áp phi thường khủng bố này rõ ràng là Đấu Thánh Cao cấp.
“ Tiểu tặc to gan, dám cả gan tiến vào tộc giới của chúng ta để trộm dị hỏa”
Một thân ảnh lão giả xuất hiện trước mặt hai người Trần Lâm.
“ Ha ha … lão già ông đã tỉnh ngủ rồi à … ta cứ tưởng ông ngủ đến c·hết rồi chứ” Linh Lung chỉ tay về phía lão giả ôm bụng cười.
“ Oa nhi, đúng là không biết lớn nhỏ, một hồi ta sẽ tính sổ với ngươi, ngứa mông rồi có đúng không ?” lão giả liếc mắt nhìn Linh Lung rồi phất tay nói.
Linh Lung nghe vậy thì vội ôm mông rồi chạy đi mất dạng.
Thấy hai người Trần Lâm đề phòng chính mình, lão nhân chậm rãi mở miệng nói: “ Ta là Kim Thiên Dực, là thái thượng trưởng lão của Kim Sí Đại Bằng Tộc, các ngươi dám tự tiện phá cấm chế, tiến vào tộc giới của ta, có biết tội không ?”