Dâu Nhà Nông

Chương 76




Du ca vùi trong lòng Trương Tích Hoa, nhẹ nhàng hít hít cái mũi nhỏ, ánh mắt nửa khép nửa mở.

Tiểu thiên hạ mấy ngày qua tinh thần mỏi mệt, Hà Tằng thị cực kì đau lòng muốn ôm tôn tử một lát nhưng vừa động thì Du ca liền lùi sâu vào lòng mẹ, miệng hắn nghẹn lại, ra vẻ sắp khóc.

Đến nhà ngoại một chuyến thì Du ca đột nhiên phát sốt, Trương Tích Hoa cùng Hà Sinh chỉ có thể ở Dương Tây thôn thêm hai ngày, chờ tinh thần hài tử tốt hơn một chút mới dám lên đường trở về nhà.

Từ một đứa bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, một chút cũng không sợ người lạ, ai ôm cũng đều vui vẻ cười toet toét, ốm một trận trở nên ỷ lại vào cha mẹ như vậy. Ngoại trừ Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa ra Du ca cũng không nguyện ý thân cận với người khác, chỉ cần có người đến gần muốn ôm hắn, hắn liền bẹt miệng khóc to.

Trương Tích Hoa nhẹ nhàng vỗ về con, rất nhanh dỗ Du ca yên lòng. Tâm nàng mấy ngày nay cũng đau vô cùng, hai ngày nay hắn bú sữa cũng không có sức mạnh, giấc ngủ thì chập chờn không an ổn. Cả đêm qua nàng thức hạ nhiệt cho con, đến tờ mờ sáng mới chợp mắt một chút.

Hà Tằng thị thấy vậy, đau lòng nói: "Mau về phòng nghỉ ngơi một chút đi."

Trương Tích Hoa gật gật đầu, ôm con nhẹ nhàng quay trở về phòng. Nàng nằm ở trên giường, nhi tử cũng không chịu rời khỏi mẹ. Trương Tích Hoa đành bế con ghé vào ngực, nhè nhẹ vuốt ve hắn, miệng ngâm nga điệu dân gian du dương. Ước chừng một khắc sau, Hà Du liền nặng nề đi vào giấc ngủ.

Hà Sinh đóng cửa phòng, chú ý bước chân tới gần: "Đang ngủ sao?"

"Ừ, vừa mới ngủ." Trương Tích Hoa vươn tay kiểm tra một chút, thấy thân nhiệt của Tiểu Ngư Nhi đã bình thường trở lại, lo lắng trong lòng mới hạ xuống.

Nàng trị liệu cho tiểu hài tử của người khác thì vô cùng bình tĩnh, luôn luôn biết cách trấn an cha mẹ cùng đứa trẻ đang ốm nhưng đến phiên Du ca nhà mình thân thể không thoải mái, tâm tình nàng lại vô cùng khó chịu, hận không thể thay hắn chịu hết thống khổ.

May mắn là Hà Du cũng chỉ nóng sốt một chút, rất nhanh sẽ ổn định. Nàng cũng hiểu rõ đây là một điều bình thường, không có đứa trẻ nào trong quá trình lớn lên mà không sinh bệnh.

Hà Sinh đè thấp âm lượng nói: "Thuốc ta đã chuẩn bị xong, đoán chừng nửa canh giờ nữa là uống được. Nàng xem khi nào được thì cho con uống?"

Người làm cha như Hà Sinh nhìn thấy con phát bệnh cũng rối bời, trong tâm lúc nào cũng lo lắng, ngày nào cũng bồi hài tử uống thuốc ổn thoả rồi mới trở về nghỉ ngơi.

Trương Tích Hoa sợ đánh thức tiểu hài tử vất vả lắm mới ngủ, nhỏ tiếng trả lời: "Chờ hắn tỉnh lại đã."

Hiện tại mặt trời đã ngả về tây, Hà Nguyên Nguyên chạy đến Lệ Nương gia nói chuyện phiếm không trở về, Trương Tích Hoa cũng không thể rời con, Hà Tằng thị liền tự mình đến phòng bếp nấu cơm chiều, chờ Hà Đại Xuyên trở lại rồi mới ăn cơm.

Du ca ngủ cũng không sâu, chỉ cần vừa động hắn cũng có dấu hiệu muốn thức dậy, vì thế Trương Tích Hoa chỉ có thể không nhúc nhích nằm trên giường.

Hà Sinh nhìn nàng vất vả, trong mắt thương tiếc nói: "Nàng cũng nghỉ ngơi một chút đi. Để ta chuẩn bị thuốc cho con cùng cơm cho nàng, khi nào ổn thoả ta sẽ gọi nàng dậy."

Trương Tích Hoa mỏi mệt đến độ không còn tinh lực, lẳng lặng nhìn chăm chú con ngươi phát ra nhu hoà của trượng phu, chậm rãi hít thở, một lát liền ngủ say.

Nhìn một lớn một nhỏ an tĩnh trên giường, tâm tình Hà Sinh đột nhiên vô cùng ấm áp. Trước khi thành thân chưa có thê tử cùng đứa nhỏ, chuyện thành gia lập thấp đối với hắn chỉ đơn giản là có thêm một người nấu cơm giặt quần áo, sinh dưỡng đứa nhỏ, tương kính như tân sống ngày qua ngày.

Kỳ thật lại khác xa với tưởng tượng.

Tuy rằng hằng ngày thật sự cùng nhau trải qua những việc đó nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy. Từ khi có Trương Tích Hoa bên cạnh, cuộc sống của hắn trở nên phong phú thú vị hơn rất nhiều. Đến lúc hai người có Du ca, cả trái tim hắn như được lấp đầy, giống như chỉ cần vì hai người này hắn chuyện gì cũng có thể làm thể được, mỗi khi ưu sầu phiền não chỉ cần nhớ đến thê tử cùng đứa nhỏ đang ở sau lưng cần mình che chở, cùng mình vượt qua khổ sở, trong lòng liền ổn định trở lại.

Sự tình hiện tại hắn cũng phát sầu, miên man suy nghĩ. Chính mình là trụ cột của già trẻ lớn bé trong nhà, mặc dù có áp lực nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.

Tối hôm qua không chỉ có Trương Tích Hoa ngủ không ngon, Hà Sinh cũng thế. Hắn ngồi ở mép giường, dùng tay chống đỡ nghỉ một chút. Mãi cho đến khi Hà Tằng thị gọi hắn đi ăn cơm chiều Hà Sinh mới tỉnh dậy rời đi.

Cơm chiều có chút trầm lặng, chỉ một loáng đã xong bữa. Đồ ăn chừa lại đặt trên bếp lò âm ỉ, chỉ cần tắt lửa sẽ rất nhanh nguội lạnh, Hà Sinh không còn cách nào đành đi đánh thức Trương Tích Hoa.

Đợi nàng rời giường, vợ chồng hai người hợp lực mớm thuốc cho hài tử. Hà Du đang ngủ rất say, tuy rằng không nỡ nhưng vẫn phải đánh thức hắn một chút, Hà Sinh bế đứa nhỏ trên tay, cố định không để hắn giãy dụa, cẩn thận hé miệng con, Trương Tích Hoa lập tức rót thuốc vào trong miệng hắn.

Có thể là do vừa ngủ một chút, Du ca còn chưa kịp phản ứng, hắn vô thức vươn đầu lưỡi nhấm nháp, nhận thấy vị đắng liền "Oa oa" khóc thành tiếng.

Qua mấy ngày bị bệnh, Hà Du yếu ớt không có tinh thần thế nhưng hiện tại lại ưỡn ẹo giãy dụa vô cùng mạnh mẽ, Hà Sinh nhịn không được khẽ cười nói: "Tiểu tử này nhiều sức sống như vậy, rất nhanh sẽ khoẻ thôi."

Trương Tích Hoa cũng cười nói: "Không có phát sốt. Đoán chừng hai ngày nữa sẽ ổn."

Phu thê hai người thở ra một hơi.

Sau khi được uống thuốc cùng lau người, thay tã sạch sẽ, Du ca nhìn đã có tinh thần hơn một chút, cũng không quá dính người nữa, Trương Tích Hoa lúc này mới có thể tranh thủ giải quyết bữa tối.

Hà Sinh đem đồ dùng cùng nước ấm xếp sẵn trong phòng, chỉ chờ nàng trở về tắm rửa xong thì một nhà ba người đã có thể yên giấc đến hừng đông.

Mặt trời vừa ló dạng thì Du ca đã tỉnh dây, tiểu gia hoả tràn đầy sức sống lập tức bò dậy, vươn móng vuốt nhỏ nắm lấy xiêm y của nương, thân thể béo tròn từ từ trườn lên người nàng, miệng y y nha nha trò chuyện một mình.

Hà Sinh nghiêng người dựa vào mép giường, cùng Du ca trừng mắt lớn mắt nhỏ...

Ngăn giữa phụ tử đang cùng nhau giương cung bạt kiếm là Trương Tích Hoa vẫn còn đang say ngủ.

Du ca bĩu môi, hô hô kêu loạn, hừ hừ hướng đến phụ thân.

Hà Sinh đã chăm con một thời gian, đối với mấy hành vi của Du ca cũng dần dần hiểu rõ, tiểu tử kia tựa hồ muốn cha đánh thức mẹ dậy.

Hắn đói rồi sao?

Hà Sinh là bị con đánh thức, khi hắn phát hiện tiểu hài tử tự mình lăn qua lăn lại, sau đó từ từ đến bên người mẫu thân, chậm rãi vịn vào mẹ mà run run đứng lên một lát thì vô cùng kinh ngạc, thật sự không thể tìm được từ ngữ nào diễn tả cảm giác sung sướng trong lòng.

Hà Sinh định ôm đứa bé lên, sau lại vẫn kiềm chế bất động, không nghĩ tới tiểu tử đã lớn như vậy... đã muốn tự mình đứng lên rồi.

Hắn kéo kéo khoé miệng, vươn tay khích lệ dụ dỗ Du ca vươn lên nắm lấy tay hắn mà đứng thẳng lên.

Du ca phút chốc trợn to mắt, hắn tựa hồ hiểu được ý muốn của phu thân, chầm chậm buông tay nhỏ, thân thể đột nhiên mất thăng bằng ngã xuống. Hà Sinh vội vàng đỡ lấy nhưng vẫn không kịp, Du ca thật sự ngồi trúng Trương Tích Hoa, thân thể mũm mĩm của hắn lập tức đánh thức nương dậy.

Trương Tích Hoa xoa xoa hai mắt, thuận tay đem Du ca ôm vào ngực, nhịn không được nói: "Tiểu thịt viên này, ngã vào mẫu thân thật đau đây này."

Vừa nói nàng vừa xoa xoa lồng ngực mình, Du ca lớn lên mập mạp, ngã ngồi bất ngờ như vậy thật sự khiến Trương Tích Hoa ăn đau.

Hà Sinh hơi hơi quay đầu, cảm thấy vô cùng có lỗi. Rõ ràng hắn nên nhanh tay hơn một chút để đỡ được con, còn không cứ để con ngã trên người mình cũng được, dù gì hắn cũng là nam nhân da dày thịt béo.

Trong lúc Hà Sinh yên lặng sám hối thì Trương Tích Hoa đang trừng liếc trượng phu. Nàng tuy đang ngủ nhưng vẫn mơ mơ màng màng nghe thấy hai cha cùng nhau chơi đùa, nếu không phải tại trượng phu thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện thế này.

Hắn cũng không sợ con ngã xuống đập đầu hay sao? Xem ra mẹ chồng cùng nương nói đều đúng, nam nhân tỉ mỉ cỡ nào cũng không bằng nữ nhân cẩn thận. Hài tử đều phải có mẫu thân trông chừng mới tốt.

Hà Sinh không khỏi đỏ mặt, hắn tuy rằng đoán không ra ánh mắt kia của Trương Tích Hoa có hàm ý gì nhưng suy nghĩ một chút liền biết là đang oán trách hắn đây.

Trên giường đã lót một lớp nệm bông dày, rõ ràng Du ca có ngã cũng sẽ không có vấn đề gì.

Mẫu thân tỉnh lại, Du ca rất không yên phận bò tới đi tìm sữa ăn, Trương Tích Hoa cũng không còn tâm trí để oán niệm trượng phu nữa, nàng còn bận bịu hầu hạ tiểu tổ tông đây.

Du ca lại vội vàng ra sức ăn thật nhanh, không cẩn thận còn sặc một cái. Trương Tích Hoa bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng con, cứ thế này thân thể sẽ rất nhanh bình phục, nàng cũng có chút vui mừng.

Hà Sinh nhìn chằm chằm nương tử cùng đứa nhỏ, trong mắt trầm xuống một cái, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: "Tích Hoa, đợi Du ca lớn hơn một chút, chúng ta cho hắn thêm đệ đệ cùng muội muội được chứ?"

Tay Trương Tích Hoa run lên một cái, nháy mắt giật mình, cúi đầu nhưng vẫn không giấu được hai má đỏ hây hây, sẳng giọng nói: "Chàng đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Nhanh quay đầu đi thôi."

Ánh mắt sâu kín của Hà Sinh cũng không dời đi.

Bị trượng phu nhìn không chớp mắt, Trương Tích Hoa ngại ngùng vô cùng, vội vàng xoay lưng hướng thẳng vào vách tường. Tư thế này làm Du ca có chút không thoải mái, lập tức hừ hừ kháng nghị.

Cái tên tiểu tử này, ăn sữa cũng đòi hỏi nhiều như vậy. Trương Tích Hoa đành phải quay người lại, Du ca không lộn xộn nữa, Hà Sinh cũng bật cười vang dội.

Trương Tích Hoa hiếm khi thẹn quá hoá giận nói: "Cũng không biết làm sao mà chịu nổi hai cha con chàng giày vò."

Hà Sinh mím môi, trong con ngươi tản ra chút ánh sáng. Hắn ngồi thẳng lưng, hắng giọng nói: "Vừa rồi là nghiêm túc nha, chúng ta phải sớm cho Du ca có em thôi. Theo nàng, tối nay có thích hợp không?"

Đây rõ ràng là lưu manh mà.

"Đang ban ngày ban mặt, chàng mê sảng cái gì vậy." Trương Tích Hoa không dám nhìn hắn, lên tiếng trách mắng. Cả người đã nhuộm một tầng ngại ngùng hồng hồng đáng yêu, chọc Hà Sinh nhìn không rời mắt.

Hắn nhếch miệng cười một tiếng.

Khá lắm, từ khi nào lại biến thành bộ dạng vô lại như vậy, còn đùa giỡn trêu chọc nàng, Trương Tích Hoa nhịn không được vươn tay đập hắn một cái.

Nương tử của hắn rõ ràng thú vị như vậy, không có chuyện gì liền trêu chọc nàng một chút liền rất vui vẻ. Nói ra mấy lời này hắn cũng ngại ngùng vô cùng, chẳng qua là có thể che dấu tâm tình tốt hơn nương tử, cùng năng lực khống chế biểu cảm trên mặt của hắn càng lúc càng khá hơn.

Bởi vậy, Hà Sinh để Trương Tích Hoa tuỳ ý hung hăng nện cho mấy quyền, thấy nàng thực sự nổi giận, hắn liền kéo người vào lòng, trầm giọng dụ dỗ nói: "Tích Hoa... Tích Hoa..."

Vươn tay giữ lấy đầu nàng, hắn nhè nhẹ cọ chòm râu lúng phúng nơi cằm vào cần cổ trắng nõn của nương tử, chậm rãi làm hiện lên mấy vệt đo đỏ khiêu gợi, chọc cả người Trương Tích Hoa phát ngứa: "Mau thả ta ra...Nhột quá... Được rồi... Ta không tức giận không nữa..."

Thanh âm mềm nhẹ của Trương Tích Hoa khiến ánh mắt đen láy trong suốt của Hà Sinh từ từ thẫm lại, hắn hiện tại rất muốn trầm luân tiến vào, không nỡ buông nàng ra, liền chầm chậm tìm tới môi hồng thơm thơm của nương tử, êm ái gặm cắn.

Qua một lúc lâu sau mới tìm được hơi thở của mình, Trương Tích Hoa hổn hển nói: "Hài tử vẫn còn đang ăn sữa đây này."

Hà Sinh cả người chấn động, hắn thế nhưng lại đem Du ca bỏ qua sau đầu. Vội vàng buông nương tử ra, hắn cúi đầu nhìn Du ca, tiểu tử này hiện tại chỉ quan tâm việc ăn uống của chính mình, thế sự xung quanh cũng không màng gì cả.

Náo loạn một trận, mấy tia nắng sớm đã chiếu xuyên qua cửa sổ, Hà Sinh liền vén chăn ra ngoài.

Cho con ăn thật no, ngắm hắn hoạt bát nhảy loạn trên giường một lát thì tâm tình Trương Tích Hoa mới ổn định trở lại. Hà Tằng thị biết con trai cùng con dâu đã rời giường liền vào phòng thăm tôn tử một chút, nhìn thấy Du ca tinh thần hoạt bát chơi đùa, lâu lâu còn cười lên khanh khách, bà cũng cười theo: "Thân mình hắn cũng vừa mới tốt, cứ ở trong phòng tịnh dưỡng một chút, qua hai ngày nữa hẵng mang hắn ra ngoài hít thở không khí."

Lần này Hà Du sinh bệnh đoán chừng là do thời tiết đột ngột chuyển lạnh, thân thể chưa kịp thích ứng nên mới như vậy. Phương tỷ còn bệnh nặng hơn cả Du ca, không chỉ sốt cao không ngớt mà còn ho khan khàn cả giọng.

Trẻ con yếu ớt, lúc nào cũng khiến người ta lo lắng.

"Dạ." Mẹ chồng cũng là vì con cháu suy nghĩ, Trương Tích Hoa không dám không nghe.

Hà Nguyên Nguyên thấy tẩu tử ngây ngô trong nhà mấy ngày trời phiền chán, tối tối lại đi đến phòng thăm cháu nhỏ cùng hàn huyên mấy chuyện trong thôn cho Trương Tích Hoa nghe.

Hà Nguyên Nguyên hất càm một cái, bày ra bộ dáng giễu cợt: "Thật là phong thuỷ luân chuyển, không nghĩ tới La Hương Cầm cũng có ngày hôm nay."

Nhớ ngày đó La gia từ hôn thái độ vô cùng quyết liệt, cũng không chừa lại chút mặt mũi nào cho ca ca của nàng. Nhà mình bị khi dễ ê chề như vậy Hà Nguyên Nguyên đương nhiên cũng không vui vẻ vẻ gì.

Nàng chờ ngày La gia trở thành chuyện cười thiên hạ này đã lâu rồi.

Trương Tích Hoa nghe xong, trong lòng cũng thập phần ngũ vị tạp trần. Lúc trước La Hương Cầm cố ý tìm lý do khiêu khích mình, nàng cũng thiếu chút nữa mà oán giận trượng phu nhà mình.

Nếu không cẩn thận suy xét, tâm tư thông suốt thì không biết tình huống hiện tại sẽ trở thành cái dạng gì nữa. Với tính tình của nàng chắc chắn sẽ không cùng trượng phu náo loạn, nhưng trong lòng có một cái gai, lúc nào cũng sẽ không thoải mái. Nếu không giải được khúc mắc này, kết quả sẽ không được như hiện tại đâu. Lúc này có thể cùng trượng phu tâm ý tương thông, cùng nhau quý trọng từng phút giây có nhau bên đời đã là chuyện cỡ nào hạnh phúc?

Hà Nguyên Nguyên nói: "La đại tráng còn rất khôi hài đây, mấy ngày trước ông ấy còn đến nhà chúng ta muốn mời tẩu tử đi trấn trên chữa bệnh cho khuê nữ nhà ông ấy. Tẩu tử nói xem có phải đầu óc của ông ấy có bệnh không? Tưởng đâu nhà chúng ta là quả hồng mềm muốn vặn vẹo thế nào cũng được sao, may mắn nương đã thay tỷ nói lời từ chối rồi."

Chuyện ngày đó La Hương Cầm khiêu khích mình Trương Tích Hoa cũng không nói ra. Lần này Hà Tằng thị lên tiếng từ chối La gia một phần vì Trương Tích Hoa lúc ấy không có nhà, phần khác là vì Hà gia cũng không muốn dây dưa phiền toái.

Trương Tích Hoa thở dài, nói: "Tình huống của nàng như vậy trong lòng tỷ cũng không dám chắc, làm sao có thể đảm bảo chữa lành đây."

Không phải nàng làm thầy thuốc không có y đức, mà nghe qua tình huống cô nhỏ kể cho, nàng thật sự không chắc chắn. Nhỡ đâu không chữa được bệnh cho người ta, còn dây vào người không ít việc thì phải làm sao?

Trương Tích Hoa lần trước thay La Hương Cầm bắt mạch đã thấy thân thể nàng ta yếu ớt vô cùng, muốn giữ vững thai nhi cũng là chuyện không dễ dàng. Nếu để nàng trị liệu nàng nhất định sẽ điều dưỡng cơ thể phụ nhân trước, chuyện thai nhi giữ được hay không thật sự sẽ khó nói nhưng nếu thân thể mẹ khoẻ mạnh thì khi sinh sản sẽ không xảy ra nhiều vấn đề bất trắc.

La Hương Cầm nếu thuận lợi bảo trụ thai, tính toán một chút hiện tại đã đến lúc lâm bồn rồi.

Nghe nói ngày nàng sinh con vị lão gia kia đã mời rất nhiều người đến cẩn thận chiếu cố nàng, mấy bà đỡ nổi tiếng trong huyện đều được mời đến. Nhiều người trông chừng như vậy thế nhưng lại xảy ra việc không hay...

La Hương Cầm khó sinh, thiếu chút nữa một xác hai mạng không giữ được. Bé trai vừa ra đời liền không trụ vững, nàng cũng vô cùng chật vật mới bảo vệ được tính mạng. Dạo qua một vòng quỷ môn quan, đại phu lại chuẩn đoán thân thể nàng tổn hại quá lớn, sau này cũng không thể hoài thai được.

Nếu bé trai kia thuận lợi ra lời, ngày qua ngày từ từ lớn lên, nói không chừng nửa phần đời sau của La Hương Cầm là sung sướng trong vàng son nhung lụa rồi.

Nhị thẩm Vương thị của La Hương Cầm nghe tin liền che ngực, giả vờ làm ra một bộ dáng vô cùng đau đớn, bị thương hô: "Đáng tiếc a... Đáng tiếc a..."

P.s: Có ai ngóng chờ chuyện đại sự của Hà Nguyên Nguyên không nào?