Dâu Nhà Nông

Chương 103




Hôn sự là mối dây gắn kết hai nhà, Hà gia cùng Hoàng gia từ trước đến nay quan hệ cũng rất tốt, không giống như mấy đám gả khác vì chuyện sính lễ hay đồ cưới mà mâu thuẫn.

Khi trước viện của Hoàng gia chật hẹp, chỉ dùng được mấy gian phòng, 5 người con trai lớn nhỏ đều ở chung một chỗ. Qua cơn bĩ cực, viện cũng đã sửa sang lại tươm tất, phu thê Hoàng gia cũng cẩn thận cấp cho mỗi đứa một gian. Tân phòng của Hoàng Gia Vượng cùng Hà Nguyên Nguyên cũng là một phòng lớn rộng rãi, đông ấm hè mát.

Chuyện bài trí tân phòng đã sớm được chuẩn bị tươm tất, bàn ghế, tủ giường đều là đồ mới từ gỗ tốt. Chưa kể giường mới được đóng rất công phu, chạm trổ không ít hoa văn ngụ ý cát tường, phú quý, an khang. Đêm trước khi đón dâu Hoàng gia cũng cẩn thận mời bà mối mát tay là Tôn thị con dâu của Giang đại nương đến trải giường. Tôn thị từ khi gả vào Giang gia cũng sinh được mấy quý tử rất năng lực, cưới con dâu vào cửa cũng thuận lợi sinh tôn tử, chưa kể nhà mẹ đẻ của Tôn thị cũng thập phần phúc khí, trong thôn nhà nào có hôn sự cũng hay thỉnh Tôn thị đến giúp một tay. Vị Tôn thị này rất mát tay, đến nhà nào trải giường thì đôi phu thế nhà ấy cũng sẽ gặp rất nhiều may mắn, vì thế người ta rất thích thỉnh bà đến, thuận tay làm một cái lại có chuyện vui, Tôn thị đương nhiên đáp ứng. Năm đó Trương Tích Hoa cùng Hà Sinh thành thân thì cũng nhờ vị này bài trí tân phòng.

Chuyện trải giường chiếu cũng cần chú ý cẩn thận,, Tôn thị đem đệm cùng khăn trải long phượng xếp đặt ngay ngắn xong thì mới đặt thêm một ít táo đỏ, đậu phộng, hạt dưa lên giường, lát sau cẩn thận khoá cửa không để ai vào. Đợi bà an bài thỏa đáng, Hoàng Đại thẩm liền đưa đến một hồng bao. Tôn thị liếc mắt nhìn trong hồng bao có hơn 10 đồng tiền, bà vui vẻ cầm lấy, miệng không ngừng chúc như ý cùng cát tường.

Trước ngày thành thân thì tân lang cùng tân nương không được phép gặp mặt. Hoàng Gia Vượng nhịn không được ở nhà mặc thử hỉ phục vài lần, thử xong hắn lập tức ngã xuống giường mở to mắt, trong đầu trống rỗng. Từ khi biết mình có thể cùng Hà Nguyên Nguyên thành thân, Hoàng Gia Vượng một mực cảm thấy như đang dò dẫm trong sương, thập phần không chân thật. Đến lúc này rốt cuộc sẽ cưới nàng vào cửa, nội tâm mới có chút nhận thức rõ ràng. Bẻ bẻ ngón tay một hồi, phát hiện còn lâu mới hừng đông, Hoàng Gia Vượng trằn trọc, hưng phấn đến không cách nào ngủ.

Hoàng Gia Vượng bên này kích động khó nhịn, Hà Nguyên Nguyên lại một bộ dáng vô tâm vô phế vui vẻ. Đêm nay nàng ôm chăn chạy đến phòng mẫu thân làm ổ, Hà Tằng thị hận không thể đem mấy chục năm kinh nghiệm làm mẹ làm vợ toàn bộ truyền thụ cho tiểu khuê nữ. Hà Nguyên Nguyên mới đầu còn kích động nghe, qua một lát đã lẳng lặng ngủ mất. Nhìn nàng ngủ say sưa, Hà Tằng thị bất đắc dĩ cười khổ, cũng không đánh thức nàng dậy. Bên người bà chỉ còn một đứa nhỏ này sắp gả đi, trong lòng có chút phiền muộn mất mát, nằm một bên nhìn dung mạo say ngủ của con, Hà Tằng thị không cách nào chợp mắt được.

Muội muội sắp thành thân, một nhà bốn người của Hà Nguyên Tuệ đã trở về đầy đủ. Phòng ốc trong nhà cũng rộng rãi, Lý Đại Lang mang theo hai đứa con trai ở trong gian phòng phía tây, Hà Sinh đêm nay cùng Hà Đại Xuyên ngủ một phòng, Hà Nguyên Tuệ liền cùng Trương Tích Hoa chung giường. Hai nữ nhân đang hoài thai đều không chịu được mệt mỏi, rất nhanh muốn chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ hồ, Hà Nguyên Tuệ nắm lấy tay Trương Tích Hoa nói: "Tích Hoa, mấy ngày nữa A Sinh sẽ đi xa, thật sự là rất ủy khuất muội. Trong lòng muội có khó chịu, có chuyện gì khó xử thì muội cứ việc nói cho đại tỷ, ngàn vạn lần không được giấu trong lòng, biết không?"

Mấy ngày trước Trương Tích Hoa đã giúp trượng phu nói chuyện cùng Hà Đại Xuyên và Hà Tằng thị, hai người tốn không ít sức lực mới có thể khuyên Hà Đại Xuyên đổi ý.

Trong nhà quyết định để Hà Sinh đi tìm Hà Thông.

Lúc này, Hà Nguyên Tuệ là thật tâm thật tình muốn an ủi Trương Tích Hoa một chút. Nhìn đệ muội cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt, đoán chừng trong lòng là đang cất giấu khổ sở. Hà Nguyên Tuệ xót xa vô cùng, cánh mũi liền có chút lên men.

Trương Tích Hoa năm lấy tay đại tỷ, lắc đầu: "Đại tỷ, A Thông là tâm bệnh của cả nhà, nay có cơ hội tìm hắn rồi thì nên tìm một chút. Nếu trong lòng muội khó chịu thì muội đã sớm khuyên cha mẹ cùng A Sinh đừng tìm kiếm nữa."

Hà Nguyên Tuệ siết chặt tay.

Trương Tích Hoa thở dài nói: "Muội tin tưởng A Thông sẽ có Bồ Tát phù hộ, đại tỷ cũng đừng lo lắng quá."

Hà Nguyên Tuệ nói: "Chúng ta đều là nữ nhân, chuyện không có nam nhân bên cạnh tỷ không phải chưa từng biết qua. Năm trước tỷ phu của muội thường xuất môn, 3 ngày 5 ngày có khi lâu hơn mới trở về. Chỉ mới có thế tỷ đã lo lắng này kia mãi không thôi. A Sinh muốn rời nhà lâu như thế, bụng muội còn có đứa nhỏ, bên người không có tri kỷ biết nóng biết lạnh, làm sao lại không khổ?" Ngẫm lại, Hà Nguyên Tuệ đau lòng không chịu nổi.

Trương Tích Hoa nhắm mắt lại, nói: "Đại tỷ, muội cũng không muốn để cho hắn rời nhà. Nhưng với tính tình của hắn, tỷ cũng biết, khó khăn lắm mới có thể ép buộc bản thân mình đi ra ngoài. Muội cũng không muốn ở trước mặt hắn lộ ra khổ sở, tránh cho hắn đi trong tâm lúc nào cũng lo lắng chuyện ở nhà."

Hà Nguyên Tuệ giờ phút này thập phần khâm phục đệ muội hiểu chuyện, nội tâm nhất thời cảm thán chính mình năm kia tin tưởng mai mối cho đệ đệ một chuyến chính là may mắn đến nhường nào.

Hà Nguyên Tuệ nói: "Việc đã đến nước này, chúng ta đều muốn rõ ràng cùng thông suốt một chút."

Hai nữ nhân lại hàn huyên thêm mấy việc, qua một lúc lâu sau Trương Tích Hoa mới nói: "Ngày mai Nguyên Nguyên xuất giá, chúng ta cũng nghỉ sớm một chút."

Mới sáng sớm như Hà gia đã phi thường náo nhiệt, thân bằng hảo hữu đều đang ở nhà chính, trái cây cùng điểm tâm trên bàn được bày biện đẹp mắt tuỳ ý mọi người ăn. Mấy đứa trẻ trong thôn vì giành ăn với nhau mà cãi vã ầm ĩ, Hà Tằng thị thấy vậy cũng cười híp mắt, món nào vơi liền châm đầy.

Hà Nguyên Nguyên sáng sớm đã bị đánh thức để trang điểm, hỉ bà đầu tiên để nàng rửa mặt, chải đầu, sau đó liền bắt đầu một loạt công đoạn công phu kĩ lưỡng. Hà Nguyên Nguyên ngày thường không chịu ngồi lâu, hôm nay ngồi im lâu như vậy một câu bất mãn cũng không có. Hà Nhị thẩm thấy vậy liền cảm thán: "Nữ nhi có khác, xuất giá rồi liền hiểu chuyện biết việc."

Hà Nguyên Nguyên bị hành hạ một hồi xong xuôi liền ngượng ngùng cười, lập tức có cảm giác bột phấn trên mặt vỡ ra, rụng rơi lả tả.

Hỉ bà vội nói: "Gả cho đức lang quân như ý thì tân nương ai cũng vụng trộm vui vẻ trong lòng cả. Bất quá đừng cười nhiều như thế, cẩn thận hỏng hết trang điểm."

Hà Nguyên Nguyên trợn to ánh mắt long lanh như nước, vẻ mặt chính là không có gì phải sợ, chọc một phòng nữ nhân cười vang.

Thân bằng hảo hữu của Hà gia mang đến quà lễ có nhẹ có nặng, hào phóng nhất chính là Hà Nhị thẩm. Bà trực tiếp đeo cho Hà Nguyên Nguyên một cái vòng bạc, Tú Nương ở một bên nhìn thấy, sắc mặt không khỏi biến đổi, nội tâm có chút khó chịu. Thì ra vì vậy mà không thương lượng gì với nàng, lễ lớn như vậy cơ mà, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý. Tú Nương quay đi không đành lòng xem, nàng sợ càng nhìn lòng càng đau.

Trương Tích Hoa thu được một ít tiền từ chuyện xem bệnh, cha mẹ chồng cũng nói rõ không cần giao cho bọn họ, tiền riêng của Hà Sinh cũng đưa cho nàng giữ, cho nên trong tay Trương Tích Hoa có không ít bạc. Để lại một số bạc cho trượng phu mang theo đi đường, trong nhà lưu lại một ít đủ dùng, nàng cùng Hà Sinh bàn bạc xong liền cấp cho muội muội 3 lượng bạc làm quà cưới.

Hà gia chuẩn bị đồ cưới cho Hà Nguyên Nguyên khiến toàn thôn dậy sóng một phen. Mấy người đến xem náo nhiệt đều trêu Hà gia là sợ khuê nữ khổ sở, của hồi môn phong phú như thế, trong thôn cũng không có mấy nhà. Rất nhiều người nhịn không được hâm mộ Hoàng gia, không chỉ thu vào cửa một nương tử xinh đẹp mà còn có không ít đồ cưới, chỉ hận tiểu tử nhà mình không có vận khí tốt như vậy.

Náo nhiệt nửa ngày cũng đến giờ hoàng đạo, Hoàng Gia Vượng mặc hỉ phục, mang theo đại hồng hoa, dắt xe lừa, cùng đội diễn tấu chiêng trống đi đến Hà gia. Mỗi bước chân của hắn đều duy trì khắc chế, bởi vì không khắc chế, hắn sợ chính mình sẽ xung động chạy vọt đến cạnh Hà Nguyên Nguyên.

"Tân lang tới..."

Đám người như ong vỡ tổ tản ra, mở một con đường đến đại môn Hà gia, mấy vị cô cô thẩm thẩm theo thông lệ giữ ở cửa, đón đoàn người đang đến. Nghe tới chiêng trống tấu lên hỉ nhạc thì trong lòng Hà Nguyên Nguyên vô cùng căng thẳng, nàng nhịn không được nhúc nhích một chút. Nàng ngồi ngay ngắn ở khuê phòng đã rất lâu rồi, không chỉ đứng lên run rẩy, mà nội tâm cũng tê dại rồi.

"Tẩu tử, bọn họ đến đây chưa?" Hà Nguyên Nguyên nhịn không được hỏi.

Trương Tích Hoa nhìn qua cửa sổ, cười nói: "Nôn nao thế sao? Rất nhanh sẽ tới mà."

Hà Nguyên Nguyên đỏ mặt đỏ, xấu hổ nói: "Lúc tẩu tử cùng ca ca thành thân thì tỷ làm sao mà ngồi lâu như thế được?"

Nghĩ đến ngày mình thành thân, trên mặt Trương Tích Hoa cũng lộ ra một chút ngượng ngùng. Nàng cùng trượng phu nào có được vận khí tốt như cô nhỏ cùng Gia Vượng, có thể sớm chiều làm bạn sinh ra tình ý, cũng không sợ sau thành thân phu thê không hoà hợp. Năm ấy cùng Hà Sinh nghị thân thì nàng chỉ dám vụng trộm ở sau rèm cửa nhìn một cái, đáy mắt Hà Sinh một chút tình ý cũng không tìm thấy.

Lúc đó, Trương Tích Hoa được Hà Sinh dắt tay, bái thiên địa, bái cha mẹ, phu thê giao bái... từng chút từng chút hoàn thành nghi thức cùng hôn lễ. Nàng do dự khẩn trương, trên đầu lại đội khăn voan, cái gì cũng không nhìn thấy được, lúc ấy không biết tại sao lại trượt chân suýt té, là Hà Sinh đúng lúc phát hiện, hắn không chút do dự nhẹ nhàng giúp nàng cố định thân thể.

Hai người đột nhiên gần sát, cánh tay hữu lực của Hà Sinh đỡ lấy Trương Tích Hoa. Trong khoảnh khắc đó, tư thái bảo hộ cùng chở che của trượng phu lộ ra, khiến cho thấp thỏm cùng bất an trong lòng nàng từ từ ổn định.

Thuở nhỏ, trừ bỏ cha mẹ, nàng làm đại tỷ trong nhà, vẫn luôn chú ý bảo hộ đệ muội mà chưa từng có ai che chở nàng. Khi đó Trương Tích Hoa đã nghĩ rằng quyết định của mình nhất định không sai, hai người có thể cùng nhau sống thật tốt.

Cảm giác tuyệt vời ấy vẫn được duy trì thẳng đến khi động phòng, Trương Tích Hoa đau đớn rơi nước mắt, một câu an ủi xoa dịu trượng phu cũng không nói, hắn vừa dùng lực vừa vươn tay nhè nhẹ gạt đi nước mắt bên khoé lệ của nàng. Nửa ngày sau mới phun một câu: "Ráng chịu một chút, ta sẽ dịu dàng.", chọc Trương Tích Hoa muốn ngất đi.

May mà đau đớn chỉ kéo dài mấy hôm, bằng không Trương Tích Hoa cũng không biết nên đối mặt thế nào với những thời khắc hai người thân mật cùng chăn gối. Về sau khi đã hoà hợp thành thạo, nàng cũng không còn cảm giác chịu tội nữa, ngược lại chính là vui vẻ hưởng thụ lạc thú.

Nhớ lại chuyện cũ, khoé miệng Trương Tích Hoa tươi cười, lơ đãng liếc nhìn gương đồng, nàng vội che mặt, trốn ở một bên tránh cho người ta thấy mình đỏ mặt.

Hà Nguyên Nguyên chu môi kháng nghị: "Tẩu tử không để ý tới muội, đại tỷ, tỷ mau nói cho muội, lúc ấy sao tỷ có thể ngồi lâu như vậy?"

Hà Nguyên Tuệ cười cười nói: "Tỷ cũng phải chịu tội như muội thôi, lúc đứng lên hai chân liền run rẩy, hận nghi lễ kia sao không nhanh một chút."

Hà Nguyên Nguyên nhẹ nhàng che miệng: "Nguyên lai là đại tỷ cũng vội gả đi nha, thế mà bọn họ lại chọc ghẹo muội gấp gáp."

Hà Nguyên Tuệ cười: "Hôm nay tân nương tử xinh đẹp như thế, không chọc ghẹo muội thì biết chọc ghẹo ai?"

Cái này thì được. Hà Nguyên Nguyên nhúc nhích đổi tư thế, nhịn không được hướng tai ra cửa sổ lắng nghe, chỉ thấy người nói to như ong vỡ tổ.

"Đến đây..."

"Đến đây..."

"Tân lang vào cửa."

Hà Nguyên Nguyên căng thẳng, nháy mắt liền ngồi ngay ngắn đoan trang trở lại. Hỉ bà lập tức đem khăn đỏ phủ lên đầu nàng, tầm mắt bị che khuất, Hà Nguyên Nguyên cũng chỉ nhìn chằm chằm vào mũi giày thêu. Bỗng nhiên nghe được Hoàng Gia Vượng cao giọng hô một câu: "Nguyên Nguyên, ta tới đón nàng đây."

Hà Nguyên Nguyên không nhịn vẽ ra bộ dạng ngốc nghếch của Hoàng Gia Vượng trong lòng, nàng muốn cười một tiếng, nhất thời nghĩ đến phấn trang điểm liền lập tức dừng lại. Một cỗ mãnh lực đem cửa phòng mở ra, nam nhân cao lớn mặc hỉ phục xuất hiện trên khung cửa, con ngươi đen nhánh sáng rỡ, không chớp mắt nhìn chằm chằm nữ nhân đang ngồi ngay ngắn.

Mấy người xung quanh trên ghẹo ầm ỹ, Hoàng Gia Vượng giờ này khắc này, tựa hồ không nghe lọt thanh âm huyên náo xung quanh, trong mắt, bên tai chỉ nhìn thấy nữ nhân đang mặc hỉ phục xinh đẹp kia.

Hà Nguyên Nguyên hơi hơi động thân thể.

Hoàng Gia Vượng ngốc nghếch cười: "Nguyên Nguyên!"

"Đây." Hà Nguyên Nguyên kiềm lòng không được đáp lời.

Hoàng Gia Vượng lại cười kêu: "Nguyên Nguyên!"

"Đây!" Hà Nguyên Nguyên đáp.

Hoàng Gia Vượng lại há miệng ra, hỉ bà lập tức quăng khăn tay cười nói: "Tân lang chỉ nhìn thấy tân nương của mình."

Hỉ bà lại nói mấy câu đùa giỡn, chọc Hoàng Gia Vượng đỏ mặt một tầng, bất quá hắn vẫn nói với nương tử: "Nguyên Nguyên, ta tới đón nàng về nhà."

"Ừm." Hà Nguyên Nguyên nhỏ giọng đáp, khuôn mặt bên dưới khăn voan không ngừng nóng lên, giây phút đợi chờ bao lâu cũng đã tới, thì ra có thể cùng người mình thương thành thân là chuyện ngọt ngào như vậy.

Hoàn thành xong hết các nghi thức, tân lang rốt cục bái biệt nhà gái, đỡ nương tử lên xe lừa. Hà Tằng thị cũng mời Thôn thị đến rắc gạo cho Hà Nguyên Nguyên.

"Một rắc trời ban bình an, hai rắc sớm ăn trứng gà đỏ, ba rắc tam nguyên may mắn, bốn rắc bốn mùa như ý,..." Một rắc lại một câu cát tường được nói ra, tiễn tân nương lên xe lừa về nhà chồng.

Theo sau cỗ kiệu rước dâu là đoàn người như ong vỡ tổ đi về phía Hoàng gia. Hoàng gia đã giăng đèn kết hoa, chuẩn bị lâu ngày, mọi thứ đều đâu vào đó. Hoàng Gia Vượng nhìn không chớp mắt, lại dùng một ngón tay vụng trộm móc lấy ngón tay út của Hà Nguyên Nguyên, nàng chưa kịp động, Hoàng Gia Vượng liền dứt khoát nắm lấy tay nàng.

Nàng bước vào đại môn, từ nay về sau liền là vợ của hắn rồi. Hoàng Gia Vượng nháy mắt đứng nghiêm, hùng dũng oai vệ chuẩn bị bái đường.

"Nhất bái thiên địa "

"Nhị bái cao đường "

"Phu thê giao bái "

Vừa xong một câu "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng" thì Hà Nguyên Nguyên hãy còn mơ hồ đã bị dắt đến tân phòng, nàng ngồi xuống hỉ giường mềm mại, bên tai còn nghe thấy thanh âm Hoàng Gia Vượng: "Nguyên Nguyên, chúng ta thành thân rồi, nàng có cao hứng không?"

Cái tên ngốc này, không phải thành thân thôi sao? Có gì đâu mà lại cao hứng như thế? Hà Nguyên Nguyên cực lực nói với chính mình nàng một chút cũng không kích động giống như Hoàng Gia Vượng, chỉ là tim đập có chút nhanh thôi.

Trên giường có không ít táo đỏ cùng đậu phộng, Hà Nguyên Nguyên vụng trộm ăn một quả táo, lại nhai thêm một viên đậu phộng.

Đêm dài, khách nhân cũng đã vãn, chỉ còn lại mấy người nghe lén đôi phu thê thân mật còn không chịu rồi đi.

Hoàng Gia Vượng nhẹ nhàng đi vào cửa, tiểu tử thật thà cũng có chút tâm nhãn, vươn tay đóng cửa.

"Sao bây giờ mới trở lại?" Hà Nguyên Nguyên bất mãn, nàng chờ nửa ngày rồi, mọi người đã về hết, trong phòng cũng không có ai cùng nàng nói chuyện. Hoàng Gia Vượng thấy Hà Nguyên Nguyên muốn vén khăn voan, lập tức sợ hãi: "Nguyên Nguyên, để ta."

"Ta chờ lâu thật lâu rồi." Hà Nguyên Nguyên cũng biết tốt xấu, không xốc khăn lên.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng nói: "Ơ! Xem ra tân nương còn gấp hơn cả tân lang rồi."

Hà Nguyên Nguyên nghe được, trên mặt lúc đen lúc đỏ, mặc dù đã biết sẽ có tình huống này, bất quá bị nghe lén thế này thì thật sự quá thẹn thùng rồi.

Hoàng Gia Vượng nâng khăn đội đầu của cô dâu lên, Hà Nguyên Nguyên lập tức hướng hắn le lưỡi, Hoàng Gia Vượng cưng chiều xoa đầu nàng, bật cười.

"Cười! Cười suốt, ngoài cười ra ngươi có biết làm gì khác không hả?" Hà Nguyên Nguyên nhịn không được oán giận nói.

Nghe thanh âm yêu kiều của tân nương, ngoài cửa lại dấy lên một trận ồn ào, có người nói: "Hắn còn có thể cùng ngươi sinh con đấy."

Hà Nguyên Nguyên: "..." Nàng đột nhiên thấy thật phiền, mấy người này làm sao vậy hả?

Hoàng Gia Vượng không để ý bên ngoài, vươn tay ôm lấy Hà Nguyên Nguyên, nhốt thiên hạ vào ngực, cảm giác mơ hồ lúc này mới có thể rõ ràng chân thật.

Ôm đến khó thở, Hoàng Gia Vượng cũng không muốn buông tay. Hà Nguyên Nguyên đẩy hắn, cánh tay kia lại gia tăng thêm sức lực.

"Ngốc tử! Chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn, trễ giờ sẽ không tốt." Hà Nguyên Nguyên vốn ngồi trơ cả ngày, cảm giác lúc này thật sự có chút giày vò.

"Hắc hắc." Hoàng Gia Vượng cười khúc khích buông tay.

Hai người uống xong rượu hợp cẩn, gương mặt của nàng đỏ ửng, ánh mắt đen bóng của hắn trong đêm vẫn có chút lấp lánh, nhìn nhau một lát, Hoàng Gia Vượng lại đem nương tử ôm vào lòng.

"Nguyên Nguyên, bọn họ nói đúng, ta còn có thể giúp nàng sinh con." Thanh âm trầm thấp dây dưa bên tai nàng.

"Đáng ghét, ngươi nói bậy bạ gì đó."

Hoàng Gia Vượng nói: "Cha hôm qua đã dạy ta. Chuyện gì ta cũng đều biết."

Đêm trước Hà Nguyên Nguyên cũng bị dạy dỗ một phen, lúc này liền mặt đỏ tai hồng nói: "Ngốc tử! Ai cho ngươi nói mấy chuyện này."

Hoàng Gia Vượng cười hắc hắc nói: "Cha mẹ đều nói qua, ta đã biết rồi."

Hà Nguyên Nguyên xấu hổ nói: "Cái gì mà hiểu hay không, ta cũng không phải nói chuyện đó..."

Hoàng Gia Vượng cũng không dài dòng nữa, ôm thiên hạ nhẹ nhàng đặt xuống giường.

"Chờ một chút, bên ngoài phiền phức, ta không muốn để cho bọn họ nghe." Hà Nguyên Nguyên cố tình gây sự nói.

Hoàng Gia Vượng buồn rầu nói: "Vậy làm sao bây giờ?"

Hà Nguyên Nguyên nói: "Ngươi tự nghĩ đi, ta không biết."

Hoàng Gia Vượng rối rắm, nửa ngày vẫn không nghĩ ra ý gì. Từ xưa đến nay trong thôn có tân hôn đều có người đến góc tường nghe lén, có ai không phải trải qua sao?

Hà Nguyên Nguyên lườm hắn một cái: "Nếu không, chúng ta chờ bọn hắn đi đi. Ta lúc này mệt lắm rồi, muốn ngủ một chút, lát nữa ngươi gọi ta dậy." Nói xong, Hà Nguyên Nguyên nhắm mắt lại.

Hoàng Gia Vượng nghiêng người sang, kéo nàng vào trong lòng, Hà Nguyên Nguyên lông mi run rẩy, không phản ứng. Hắn nghĩ đến nương tử là giả vờ ngủ, ai dè một lát sau liền thấy nàng hít thở nhè nhẹ mà ngủ mất.

"Nguyên Nguyên..." Hoàng Gia Vượng nhỏ giọng gọi.

Chờ giây lát, Hoàng Gia Vượng rốt cục xác định nương tử là đang ngủ. Nội tâm kích động của hắn nháy mắt lạnh cứng.

Trời ạ! Có đêm tân hôn nào giống thế này à? Rõ ràng là Nguyên Nguyên thật sự không chờ mong ngày này như hắn. Hoàng Gia Vượng hắn vì ngày thành thân này đã mất mấy đêm không chợp mắt được, thời gian đã điểm thì nương tử bên cạnh lại ngủ rồi.

Mấy người chờ bên ngoài đợi lâu không thấy động tĩnh gì cũng nói: "Tân lang còn chờ cái gì? Cũng nghỉ đi cho rồi."

Nương tử thế mà ngủ thật, mặt mũi Hoàng Gia Vượng đen kịt. Ngọn nến trong phòng hồng rực, hắn yên lặng nhìn chằm chằm dung nhan an tĩnh của Hà Nguyên Nguyên, trong lòng nháy mắt thoả mãn. Nàng mệt thì nghỉ thôi, dù sao về sau nàng cũng chính là của hắn.

Nghĩ vậy xong Hoàng Gia Vượng cũng chợp mắt một lát.

"Này vợ chồng son kia ngủ mất rồi. Chúng ta cũng đi thôi! Đi!" Bên ngoài đoán chừng có người không đợi được nữa, lớn tiếng nói.

Trong lúc nhất thời ngoài phòng vang lên một loạt tiếng bước chân.

Hà Nguyên Nguyên mở mắt, thanh âm nhỏ xíu gọi: "Bọn họ đi rồi kìa."

Hoàng Gia Vượng không đáp lại.

Đến lượt mặt mũi Hà Nguyên Nguyên xám xịt, nàng đẩy đẩy Hoàng Gia Vượng, không có động tĩnh, bực mình vươn tay nhéo vành tai hắn: "Ngươi ngủ thật à?"

Hoàng Gia Vượng buồn cười, trong con ngươi lộ ra giảo hoạt, hắn vừa rồi muốn đùa nàng một chút thôi, ai bảo nàng đáng yêu đến vậy?

Hà Nguyên Nguyên trợn to mắt nói: "Ngươi cái người này, ngươi ngủ thật sao?" Nằm cạnh ôn hương nhuyễn ngọc như nàng mà cái tên ngốc tử này dám ngủ! Cả người Hà Nguyên Nguyên vô cùng mất hứng.

"Nguyên Nguyên, ta không có ngủ, còn muốn động phòng, ta làm sao có thể ngủ chứ?" Nói xong liền hôn lấy môi hồng của nàng, cũng chỉ biết qua loa cắn cắn, chọc mặt Hà Nguyên Nguyên dính một tầng nước miếng.

Hà Nguyên Nguyên thật vất vả mới tìm được một tia hô hấp, lập tức ra vẻ chê bai: "Bẩn."

Hoàng Gia Vượng muốn hôn tiếp, Hà Nguyên Nguyên che miệng nói: "Chúng ta nói rõ trước, không thể cắn ta nữa, đau quá đi mất!"

Hoàng Gia Vượng quẫn bách cực, trước kia hai người tuy rằng thường xuyên gặp mặt, bất quá đơn thuần chỉ là nắm tay dây dưa, loại thân mật này cũng chưa từng làm, hắn đối với đêm nay trừ bỏ mong chờ còn có chút thấp thỏm. Giờ phút này bị Hà Nguyên Nguyên vạch trần, Hoàng Gia Vượng cúi thấp đầu, im lặng nhớ lại chuyện cha đã nói, còn có một tập Xuân Cung Đồ không biết cha mẹ từ đâu mà có được.

Giờ phút này hai người mặc hỉ phục thật dày, vướng víu không thuận lợi, hắn đột nhiên nở nụ cười: "Nguyên Nguyên, ta biết rồi, ta sẽ không cắn này. Chúng ta phải thoát xiêm y trước."

Chờ rút đi xiêm y, hai người đều ôm cảm xúc rung động, ngây ngẩn nhìn đối phương. Hoàng Gia Vượng tò mò sờ da thịt mịn màng của nương tử, ngây ngốc nói: "Trời ạ! Nguyên Nguyên nàng lớn lên thật tốt. Ta cảm thấy mình thật sự quá may mắn rồi."

Hà Nguyên Nguyên đỏ bừng mặt, gạt tay hắn ra: "Không thấy xấu hổ à? Mau một chút để ta mặc lại quần áo, chính ngươi cũng thế, xấu xí quá đi mất..."

"Ai... Ta đau..."

"Nhẹ chút! Nhẹ chút! Ngốc tử sao ngươi lại không nghe lời a..."

Hà Nguyên Nguyên nhịn không được hét lên một tiếng, thanh âm từ từ biến mất...

Mấy người ngoài cửa đều lộ ra tươi cười, cẩn thận đếm một chút liền biết có không ít người, trong đó có cả cái vị lên tiếng đòi ly khai kia.

Hắn thậm chí còn đắc ý nói: "Muốn tính toán với bọn ta thì tiểu tử các ngươi có chút non tay rồi."

Mấy người Hà gia cũng không có ở lại Hoàng gia chờ đêm tân hôn của Hà Nguyên Nguyên, sáng sớm hôm sau đã có người chạy tới kể cho phu thê Hà Đại Xuyên tường tận từng chút từng chút diễn biến trong tân phòng đêm qua. Người kia còn đặc biệt kể rõ chuyện đôi vợ chồng son muốn gạt bọn họ, kết quả lại bị mấy người lừa ngược trở lại.

Hà Tằng thị nghe xong cũng vui vẻ. Khuê nữ xuất giá rồi, phiền muộn trong lòng bà tiêu tan không ít, chỉ hi vọng đôi phu thê có thể chung sống hoà hợp, ngày qua ngày an nhiên vui vẻ, mỹ mãn hạnh phúc.