Đầu Ngọn Gió

Chương 4: Nhớ ai đó đến kiệt quệ




Từ lúc sang Canada, Nguyệt Yêu Yêu sống như cái xác không hồn mất 5 tháng mới có thể trở lại bình thường.

Trần Ngộ La bên Nhật Bản cũng không khá khẩm hơn mấy, luôn đem theo cái thể xác trống rỗng không có hồn phách ra ngoài.

Nguyệt Yêu Yêu và Trần Ngộ La đều vùi mình vào công việc để lấp đầy cảm giác trống vắng ở trong lòng.

Bởi bản chất đặc thù của ngành Y vốn đã bận rộn, cả hai còn cố tình làm mình bận thêm nên đến thời gian uống nước còn không có, chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Các bác sĩ cùng bệnh viện còn ưu ái gọi Trần Ngộ La là "チャン勤勉な"*

(ホウオン チャム: Trần Chăm Chỉ)

-

Có nhiều hôm muốn bận nhưng không thể bận, Nguyệt Yêu Yêu về đến nhà là nhốt mình trong phòng, đóng kín cửa, tắt điện, kéo rèm làm cho căn phòng tối om. Cô ngồi xuống đất, tựa lưng vào thành giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, nước mắt cứ thế bất giác chảy ra.

Cô thực sự không hiểu, tại sao bản thân lúc nào cũng như thế, trong lòng nhớ một ai đó nhưng lại chẳng biết đó là ai, hình dạng như thế nào.

Cô suy sụp tinh thần vô cùng.



Trong 5 tháng đầu mới từ Trung Quốc sang Canada, tình trạng sức khỏe của cô kém vô cùng. Di chứng của vụ tai nạn và tinh thần đổ vỡ, cô tự kéo bản thân xuống hố sâu không đáy.

Trải qua 5 tháng đó thực sự là ác mộng kinh hoàng.

Sau thời gian đó, cô đi làm.

Sáng đi làm, tối tăng ca.

Tối không tăng ca thì ngồi ngẩn ngơ đến 2 giờ sáng sau đó uống thuốc ngủ để ngủ. Ban đầu ngủ rất sâu nhưng có lẽ do dùng nhiều quá, cơ thể đã tiết ra kháng thể làm vô hiệu hóa dần các thành phần của thuốc ngủ nên bây giờ dù uống 3-4 viên cũng chỉ ngủ được 2-3 tiếng.

Là một bác sĩ, Nguyệt Yêu Yêu biết thuốc ngủ không hề tốt, nhưng nếu không uống, cô thực sự không ngủ được.

Trần Ngộ La ở Nhật Bản cũng trải qua đau khổ tuột cùng giống Nguyệt Yêu Yêu.

Anh mất chính xác là 3 tháng lẻ 3 ngày để trở về làm người bình thường.

Nhưng cũng không phải là người bình thường.

Trong lòng anh có một ô trống, anh đem công việc lấp đầy ô trống đó.

Anh điên cuồng lao đầu vào làm việc, gần như 24/24 đều cắm mặt ở bệnh viện.

Tối nào không tăng ca thì về nhà nhốt mình trong phòng, ngồi xuống dưới nền đất lạnh lẽo, lưng tựa vào thành giường, tay cầm chai nước lọc.

Cái chai chỉ có dung tích 200ml mà Trần Ngộ La hôm nào cũng uống đến 2 giờ sáng mới xong.

Anh không hiểu sao, bản thân rất muốn uống rượu nhưng hễ thấy rượu là lập tức say xẩm, đầu óc choáng váng nên đành thay bằng nước lọc.

Ánh mắt rỗng tuếch hướng về bức tranh vẽ cầu Pont Alexandre III.

Anh đặc biệt thích bức tranh này.

Nhìn vào nó, anh sẽ mơ hồ thấy được một bóng lưng thiếu nữ. Anh nhớ nhung nó. Nhưng không biết đó là ai.

Cơ thể anh muốn ngủ nhưng mắt và thần kinh không chịu hợp tác, buộc anh nhiều lần phải dùng thuốc an thần.

Thuốc an thần cực kỳ không tốt cho sức khỏe, nếu không phải cấp bách thì bác sĩ không bao giờ cho bệnh dùng thứ thuốc này. Trần Ngộ La tự mỉa mai chính mình, anh đường đường là một bác sĩ mà phải dùng thứ thuốc mình cấm người khác dùng. Nực cười!

Thật nực cười!

-

Canada và Nhật Bản chênh lệch múi giờ khá lớn, hai nước cách nhau 14 tiếng đồng hồ nên khi Nguyệt Yêu Yêu thức, Trần Ngộ La đang ngủ; Nguyệt Yêu Yêu ngủ, Trần Ngộ La thức.

Dường như hai người không cùng chung một thế giới với nhau.

-

Vừa nghe dự báo nói hôm nay gió về, Nguyệt Yêu Yêu xin nghỉ sớm, bắt xe đến cầu treo Capilano. Mặc dù cây ở đây lớn nhưng không cản được gió, Nguyệt Yêu Yêu ngẩng đầu, từng đợt gió lướt qua mặt cô, hai mắt bị gió thổi nên đỏ hoe bất giác rơi nước mắt.

Không phải gió làm nước mắt chảy.

Mà là...

Nhớ ai đó đến kiệt quệ!

Nhật Bản đón gió muộn hơn một chút.

Trần Ngộ La ngồi ăn cơm trong căn tin bệnh viện, trên tivi đang chiếu dự báo thời tiết, anh không hề để tâm đến nhưng khi nghe biên tập viên nói "季節の最初の風"* thì anh liền xin tan làm sớm và đến cầu Ajisai Bashi.

(季節の最初の風: gió đầu mùa)

Dàn người đi bộ nườm nượp lướt qua, Trần Ngộ La vẫn đứng yên ở đó, ngước mặt lên.

Những cơn gió lướt qua mặt anh.

Cảm giác vừa mát mẻ.

Vừa...

Nhớ ai đó.

Nhớ kinh khủng.

Chỉ muốn đem người đó giấu đi làm của riêng.