Chương 25: Giám Đốc Marketing.
Tóm tắt chương trước: Văn Phương sau khi đánh bại Ngô Hiếu bị biến thành quái vật thì gặp một gã tóc trắng không rõ là người hay quái vật, gã tóc trắng tự xưng là Bạch Hạ. Bạch Hạ quăng bọ khiến Văn Phương phải đi tìm, ngoài Văn Phương còn có một thế lực khác cũng truy tìm bọ và Bạch Hạ.
Sau một ngày tập luyện điên cuồng khiến toàn thân Văn Phương gần như tê dại, đây là hậu quả của việc tăng đột ngột cường độ luyện tập. Tuy mệt mỏi nhưng thế này thì hắn vẫn chịu đựng được, có lẽ ngày mai hắn sẽ tăng lên gấp bốn lần.
Sự việc hôm thứ bảy đã giúp hắn nhận ra một vấn đề cần giải quyết.
Đó chính là trang phục.
Văn Phương có thể sẽ phải đối mặt quái vật bất kỳ lúc nào cũng như ở bất kỳ đâu, khi chiến đấu chắc chắn sẽ b·ị t·hương, quần áo sẽ rách rưới và dính đầy máu. Hắn lại muốn che dấu việc làm anh hùng tiêu diệt quái vật nên không thể cứ sau mỗi lần đánh nhau lại bê nguyên cái thân bê bết máu cùng quần áo rách tả tơi đi lông nhông ngoài đường được.
Để giải quyết điều này hắn cần may riêng cho bản thân một bộ trang phục giống như người nhện hay người dơi trong các bộ phim siêu anh hùng vậy. Bộ đồ này lúc nào hắn cũng phải đem theo bên ngoài nên thiết kế cần nhỏ gọn và đơn giản hơn nữa phải đủ bền trong những trận đánh ác liệt, dễ mặc dễ cởi, không quá nổi bật, có lẽ bó sát cơ thể sẽ dễ hoạt động hơn và nếu thấm hút mồ hôi được thì càng tốt.
Hắn vẽ phác thảo trang phục trên giấy, vẽ xong hắn gõ gõ đầu bút lên giấy theo từng nhịp, muốn may một bộ đồ đáp ứng các yêu cầu thế của hắn cũng không dễ dàng gì.
Văn Phương tìm thử trên mạng thì biết được loại vải bền nhất là canvas lanh mặc dù giá cả chúng đắt hơn hai đến ba lần vải cotton, ngoài ra còn có vải tơ nhện nhân tạo do Nhật Bản sản xuất nhưng ở Việt Nam không tìm thấy chỗ nào bán. Trang phục siêu anh hùng của hắn có lẽ tiệm may bình thường sẽ không nhận, hắn tìm thử vài nơi may đồ cosplay thì nhận được trả lời vì trang phục của hắn không phải các mẫu có sẵn phổ biến nên sẽ phải chờ khá lâu.
Hắn bèn đi mua một sấp vải canvas lanh màu đen rồi đem ra tiệm may của bà cụ nơi đầu hẻm, bà cụ này tên là Nguyễn Thị Sanh, bà năm đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn minh mẫn. Sau khi trình bày ý tưởng và bản phác thảo của mình hắn hồi hộp chờ đợi, bất ngờ bà Sanh lại đồng ý. Hắn vui vẻ phụ giúp bà Sanh để đẩy nhanh tiến độ, theo lời bà Sanh thì trang phục siêu anh hùng của hắn nhanh nhất là tuần sau sẽ xong.
Văn Phương đặt tên cho bộ đồ này là Hiệp Sĩ Bóng Đêm, đây cũng chính là biệt hiệu siêu anh hùng mà hắn tự đặt cho mình.
Thứ hai là ngày đầu tuần, mọi người hối hả đi làm, Văn Phương dù mệt mỏi cũng phải lết xác đến công ty làm việc.
Bước qua cửa ra vào, hắn mỉm cười bước lại gần một bà cụ lao công đang lúi húi quét dọn ở đại sảnh, bà tên là Nguyễn Thị Lúa, làm lao công ở R&J cũng đã bốn năm, bà là nhân viên lớn tuổi nhất công ty, hắn nghe nói năm sau bà sẽ nghỉ việc về quê sống với đứa cháu trai.
Bà Lúa tính tình tốt bụng, nhiều lúc hắn bị sếp mắng và phàn nàn, mệt mỏi trốn một góc, bà thường đến tặng cho hắn miếng bánh hay ít trái cây. Chịu ơn sẽ trả, hắn không thích mắc nợ ai cái gì nên thỉnh thoảng thường mang nước cho bà. Hắn nhét vào túi áo bà một chai trà xanh, tươi cười:
“Chúc bà một ngày tốt lành.”
Bà Lúa nhìn thấy hắn liền bật cười, nhân viên công ty này không như những nơi khác coi thường lao công nhưng người đối xử tốt nhất với bà là chàng trai đầu nấm này. Bà cười nói:
“Cái thằng, bà đã nói không cần tặng nước rồi mà.”
“Đâu có, siêu thị họ khuyến mãi mua một tặng một, con uống không hết nên tặng lại cho bà. Con vào làm đây, chúc bà làm việc vui vẻ.”
Nói xong hắn tất tả chạy đi, bà Lúa nhìn bóng dáng của hắn chỉ biết mỉm cười.
Hành động của Văn Phương rơi vào mắt trưởng phòng Marketing Trà Giang, cô hỏi thư ký Mỹ Phụng bên cạnh:
“Anh ta ngày nào cũng tặng nước cho bà lao công à?”
Mỹ Phụng trả lời:
“Không chỉ lao công mà bác bảo vệ cùng vài người lao công lớn tuổi trong công ty đều được anh ta tặng quà. Năng lực làm việc không ra gì nhưng mọi người đều nhận xét anh ta là người tốt bụng, hay giúp đỡ người khác.”
Trà Giang gật đầu:
“Ừm tốt bụng sao?”
Mỹ Phụng tự hỏi trưởng phòng của cô đang có tính toán gì đây? Phải chăng gã đầu nấm sẽ trở thành con cờ mới của cô? Dù sao những người tốt bụng cũng rất dễ lợi dụng.
Văn Phương đang bước trên hành lang thì nghe một tiếng kêu thất thanh vang lên, cô nhân viên mới Tố Quyên va phải một người đàn ông mặc vest sang trọng, tài liệu giấy tờ rơi đầy sàn nhà.
Văn Phương biết người đàn ông này, anh ta là giám đốc Marketing Dương Quốc Khánh, bà tám Cát Tường từng nói đây là một trong những người của R&J không nên chọc vào. Lần này Tố Quyên xui xẻo rồi. Quả nhiên tiếng gầm của Quốc Khánh đã vang lên:
“Cô bị mù à? Hành lang to như thế cũng va vào được? Cô có biết tôi là ai không hả? Cô tên gì? Ở bộ phận nào hả? Muốn bị đuổi việc không hả?”
Tố Quyên mếu máo, sợ hãi đến ngay cả việc nhặt tài liệu lên cũng quên mất:
“Em xin lỗi giám đốc, em vội quá nên không nhìn thấy giám đốc, em xin lỗi... em xin lỗi...”
Quốc Khánh vừa bị Tú Linh nhắc nhở vì việc làm hỏng trong việc ký kết hợp đồng với một đối tác quan trọng, anh ta nhìn nhan sắc của Tố Quyên cũng bình thường nên muốn đem cô ra trút giận. Nhưng nhìn kỹ lại thì không phải không có điểm quyến rũ, Tố Quyên tuy nhan sắc không cao nhưng bù lại có vòng ba căng đầy cùng cặp đùi trắng mướt, Quốc Khánh nhìn mà nuốt nước bọt. Thái độ của anh ta cũng theo đó thay ngoắt một trăm tám mươi độ, anh ta cúi xuống chạm nhẹ vào bắp chân cô, tươi cười:
“Không sao, không sao. Chút nữa em đến phòng làm việc của anh, chúng ta trò chuyện một chút.”
Quốc Khánh q·uấy r·ối công khai nhưng Tố Quyên không dám phản kháng, những nhân viên khác nhìn thấy cũng giả vờ không thấy gì.
Mắt Văn Phương bốc lửa, tên khốn Quốc Khánh này đúng như những gì Cát Tường nói. Quốc Khánh thực ra không có năng lực gì nhưng vẫn được làm đến chức giám đốc vì cha anh ta Dương Quốc Minh là nhà đầu tư lớn nhất của R&J, nhờ ông ta rót tiền vào mà R&J mới tồn tại được sau vụ bị anh trai Tú Linh chơi khăm. Quốc Khánh năng lực yếu kém đã thế lại ỷ thế cha mình chẳng coi ai ra gì, thường hay chửi mắng cấp dưới, ai dám chống đối ngày mai chắc chắn bị đuổi việc. Ở R&J ngoại trừ các giám đốc và nhân viên cấp cao chẳng ai dám hó hé gì cả. Đặc biệt anh ta là một tên háo sắc, nhiều nhân viên nữ đã bị anh ta s·àm s·ỡ, nếu không nhờ Tú Linh cứng rắn trong vấn đề q·uấy r·ối t·ình d·ục nơi làm việc thì sự việc đã không chỉ dừng lại ở “s·àm s·ỡ”.
Bàn tay bẩn thỉu của Quốc Khánh dần dần lướt lên cao, Tố Quyên chỉ biết nhắm chặt mắt cố gắng chịu đựng. Nên giúp hay không? Câu hỏi này hiện ngay trong đầu Văn Phương, hắn vẫn do dự, nếu xốc nổi lao ra thì coi như hắn bị thôi việc. Nhưng không phải hắn muốn làm siêu anh hùng cứu giúp người dân sao? Chút chuyện cỏn con này mà cũng không làm được thì đừng nói đến chuyện làm anh hùng! Đuổi chỗ này thì ta làm chỗ khác, Sài Gòn thiếu gì chỗ? Hơn nữa giám đốc Marketing to hơn chức chủ tịch chắc?
Đả thông tư tưởng Văn Phương liền bước đến trước mặt Quốc Khánh và Tố Quyên. Hắn cố rặn một nụ cười:
“Ha ha ha, Quyên sao em lại bất cẩn vậy chứ? Đứng dậy để anh nhặt giúp cho.” Hắn nắm tay kéo cô đứng dậy rồi cúi xuống nhặt đống tài liệu vẫn vương vãi trên sàn, hắn nhìn thấy cái nhìn tức tối vì con mồi b·ị c·ướp ngay trước mặt của Quốc Khánh.
“Sao thế? Mày tức lắm đúng không thằng dê cụ? Để tao chống mắt lên xem thử mày làm gì được tao?” Lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố tươi cười:
“Quyên là nhân viên mới nên còn chưa quen việc, giám đốc đừng trách em ấy.”
Quốc Khánh đứng dậy, anh ta hỏi:
“Cậu nhân viên này tên là gì? Sao tôi chưa thấy cậu lần nào?”
Văn Phương đặt tài liệu vào tay Tố Quyên, hắn nói:
“Em là Bùi Nguyễn Văn Phương ở phòng Marketing, em mới vào làm vài tháng nên chưa chưa có cơ hội gặp mặt giám đốc.”
Quốc Khánh gật gù rồi nói:
“Bùi Nguyễn Văn Phương à? Được rồi, hai người đi làm việc đi, đừng để trễ nãi công việc.”
Văn Phương và Tố Quyên vội vàng rối rít cảm ơn rồi đi ngay. Đi được một đoạn Tố Quyên ái ngại nói với Văn Phương:
“Cám ơn anh đã giúp em nhưng anh không sợ mình sẽ bị đuổi việc sao? Em nghe nói giám đốc...”
Tố Quyên ngập ngừng không dám nói tiếp, cô tuy làm chung phòng ban với Văn Phương nhưng cô không có nhiều ấn tượng về hắn lắm ngoại trừ mái đầu nấm, cô không nghĩ hắn sẽ ra mặt giúp cô. Văn Phương cười:
“Em đừng lo, chỉ là chuyện nhỏ anh không nghĩ giám đốc sẽ nhỏ nhen đến mức để bụng chuyện này đâu. Em vào trong trước đi.”
Quốc Khánh trở về phòng giám đốc liền gọi thư ký đến, anh ta có vẻ bực tức:
“Bùi Nguyễn Văn Phương, tìm tên nó trong hồ sơ công ty, lấy lí do gì cũng được nội trong ngày mai phải đuổi việc nó cho tôi. Cô rõ chưa?”
Thư ký Dương Quốc Khánh tên là Ngô Tuệ Mẫn, cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất biết cách “vâng lời” làm thư ký thì không cần thắc mắc hay gì cả, chỉ có nghe lời mới tồn tại lâu được. Cô cung kính gật đầu:
“Vâng thưa giám đốc.”
Bùi Nguyễn Văn Phương? Lại thêm một người xấu số đắc tội với hung thần R&J, cô cũng không thích làm mấy việc như thế này nhưng dù sao cũng là công việc.
Công việc để kiếm tiền, không có chỗ cho việc thích hay không thích.