Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 59: Hai Giọt Thần Lực, Đi Dạo Phố.




Chương 59: Hai Giọt Thần Lực, Đi Dạo Phố.

Tí tách ~

Tí Tách ~

Âm thanh của những giọt nước chảy xuống, vang vọng cả vùng Nội Hải, cùng lúc đã đánh thức Phan Vũ.

Chỉ thấy mi mắt của Phan Vũ khẽ động, rồi từ từ mở mắt ra.

“ Không ngờ rằng, chỉ trong nháy mắt mà Thần Hạt liền rút cạn Hồn Lực của ta! ”

Phan Vũ đứng dậy, miệng khẽ cảm thán.

Xong rồi, hắn liền nhìn lên Thần Hạt xem có biến hóa gì không.

Nhưng rất tiếc, với lượng hồn lực ít như vậy không thể làm cho nó có vài phần biến hóa.

“ Đáng tiếc, hiện giờ ta thực lực vẫn còn yếu! ” Phan Vũ chưa bao giờ cảm thấy hồn lực của mình lại yếu như vậy.

Trong mắt người khác, thì mới 12 tuổi mà đã đạt tới 45 cấp nói ra sợ người ta nghĩ mình điên.

Vậy mà bây giờ hắn lại còn than thở vì hồn lực của mình yếu, để cho Đại Sư nghe được chắc ông ta không nhịn được mà chửi thề mất.

“ Phù… coi như xong rồi, rời khỏi nơi này thôi! ”

Cảm thấy mọi chuyện đã xong, Phan Vũ ngắm nhìn lại Nội Hải lần cuối rồi rời đi.

Ong ~

Chợt từ trong Thần Hạt phát ra âm thanh, làm cho Phan Vũ bỗng dừng lại để quan sát.

Ong ~

Tí tách ~

Tí tách ~

Từ trong Thần Hạt, rơi ra hai giọt nhỏ màu vàng óng rồi ngưng lại ở dưới của Thần Hạt.

“ Cái gì vậy? ”



Phan Vũ vừa mới có ý nghĩa ý vậy, bỗng chốc lượng tin tức về hai giọt màu vàng này được truyền vào trong đầu.

“ Không thể nào, mới đó mà đã xuất ra được hai giọt thần lực rồi sao! ” Hắn tiến lại gần ngắm nhìn hai giọt thần lực này.

Nói sơ qua về Thần Lực, đó là sức mạnh chủ yếu của Thần cấp, Thần Lực là sự chuyển hóa của Hồn Lực thành Thần Lực.

Thần Lực có sức mạnh áp đảo mọi thứ, nó có thể chữa lành lại mọi v·ết t·hương của phàm nhân.

Hoặc có thể hồi sinh lại một người, nếu đủ thần lực.

“ Hóa ra là vậy sao! ”

Khi biết đây là Thần Lực, Phan Vũ đã có suy tính cho sau này rồi.

Sưu ~

Chỉ thấy, trạng thái linh hồn của Phan Vũ biến mất khỏi Nội Hải này.



Cạch ~

" Phan ca, theo ta ra ngoài chơi đi! "

Sáng sớm, Tiểu Vũ đã tiến đến phòng của Phan Vũ, không kiêng nể gì mà mở cửa đi vào.

Nhưng lúc này, không có ai đáp lại nàng.

“ Hở, Phan ca đi đâu rồi sao? ”

Tiểu Vũ, nghi hoặc tiến vào bên trong.

Bước vào nàng liền thấy, Phan Vũ vẫn còn đang nhập định tu hành, thấy vậy Tiểu Vũ liền phồng má nói:

“ Hôm nay, lại có hứng ngồi tu luyện à! ”

Tiểu Vũ cảm thấy lạ, vì thường ngày cả hai hay đi chơi lang bạc, cũng không thấy Phan Vũ tu luyện cả đêm bao giờ cả.



“ Sao mới sáng mới mà đã ồn ào rồi! ”

Phan Vũ từ trong nội hải đi ra, nghe được tiếng của Tiểu Vũ liền mở miệng nói.

“ Xì, ca hôm này là ngày gì à, mà tu luyện vậy! ”

Tiểu Vũ thấy Phan Vũ đã tu luyện xong, nàng liền trở lại vẻ mặt tươi cười nhảy tới chỗ của hắn.

“ Ta mà không cố gắng tu luyện thì ai sẽ bảo vệ muội đây, con thỏ ngốc này! ”

Phan Vũ cưng chiều, búng vào trán của Tiểu Vũ nói.

“ Hì hì… ta biết là ca ca thương ta nhất mà! ”

Tiểu Vũ liền che trán lại, miệng cười trong lòng ấm áp nói.

Phan Vũ mỉm cười nói: " Trúc Thanh đâu rồi? ”

Hắn thấy một mình Tiểu Vũ đi vào phòng của mình, không thấy nàng ta đi cùng liền hỏi.

“ Cô ấy bảo có việc nên đã xuống ăn sáng và đi trước rồi! ” Tiểu Vũ trả lời lại.

“ Muội thấy cô ta bảo là muốn tới Sử Lai Khắc Học Viện để nhập học đấy! ”

“ Sử Lai Khắc sao! ”

Phan Vũ lẩm bẩm cái tên đấy, hắn không ngờ rằng sau sự việc ấy mà Chu Trúc Thanh vẫn chọn đi tới học viện.

Thấy Phan Vũ lâm vào trong suy nghĩ của bản thân, Tiểu Vũ liền bĩu môi bất mãn, cũng không nói lời nào.

Cứ như vậy lôi tay Phan Vũ, trong đôi mắt tràn ngập u oán nhìn hắn chằm chằm.

Tỏ ý nếu ngươi không đáp ứng theo ta ra ngoài, ta nhất định không buông tay.

“ Ca chúng ta ra ngoài chơi đi! ”

Phan Vũ gật đầu nói: " Được rồi."

"Hảo"

Thanh âm thanh thúy của Tiểu Vũ tràn ngập khoái ý, sự u oán trong mắt tựa như có ma thuật làm biến mất, diễn xuất của nàng này thực đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh.



Phục vụ của tửu điếm hoa hồng rất tận tình, khi Phan Vũ cùng Tiểu Vũ ra ngoài thì thấy người phục vụ đã đẩy một xe hoa hồng mới đi tới.

Sau khi hỏi mới biết được hoa hồng trong phòng màu đỏ hải dương đều thay đổi mỗi ngày.

Cho dù hoa hồng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dưới tình huống với một số lượng nhất định, giá cả là không hề rẻ.

Phan Vũ liền oán thầm “ Ta có được vào trong đó đâu, biết những thứ này để làm gì! ”

Nhưng những lời này, cũng không thể nói ra được, chỉ có thể nuốt xuống bụng mà đi ra thôi.

Ra khỏi tửu điếm hoa hồng, Phan Vũ hỏi Tiểu Vũ: " Muội muốn đi đâu?"

Tiểu Vũ làm ra một cái vẻ mặt tỉnh bơ nói: " Tùy tiện thôi, đi đâu cũng được. Chỉ cần không ở trong phòng buồn chán đó là tốt rồi."

Hai người chậm rãi thả bộ vào trong thành, Tác Thác thành không hổ là thành thị cấp chủ thành, mặc dù vẫn còn buổi sáng nhưng đã hiện ra một cảnh tượng phồn hoa vô cùng.

Tiết tấu cuộc sống trong thành rõ ràng so với Nặc Đinh thành thì nhanh hơn nhiều, người qua lại trên đường đều có một bộ dáng vội vàng.

Các loại, các dạng cửa hàng nhìn hoa cả mắt, sau khi Phan Vũ bị Tiểu Vũ lôi kéo vòng vo mấy cửa hàng bán trang phục, đã có chút cảm giác đầu váng mắt hoa.

May là Tiểu Vũ phát huy đầy đủ nghĩa của từ đi dạo, chỉ nhìn chứ không mua, lúc này Tiểu Vũ vẫn chưa nhận ra là cả hai đâu có tiền.

Giá cả ở Tác Thác thành so với Nặc Đinh thành ít nhất là cao hơn ba thành, nhất là trên vật phẩm càng thể hiện rõ ràng.

Những chất lượng so với Nặc Đinh thành thì tốt hơn một chút. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì nguyên nhân là Nặc Đinh thành là thành thị biên cảnh, nếu là tiểu thành thị ở bên trong, vậy thì càng xa xa không cách nào so sánh với Tác Thác thành rồi.

" Di, Phan ca tựa hồ chúng ta không có tiền a! "

Tiểu Vũ đột nhiên kêu lên, nàng giờ mới chợt nhớ ra là cả hai đã xài hết tiền từ lâu rồi!

“ Vậy chúng ta chỉ đi xem thôi, chứ biết sao giờ! ”

Phan Vũ nhún vai nói.

“ Nhưng… ”

Tiểu Vũ liền xoắn xuýt, cũng tự trách bản thân sao lại tiêu tiền nhiều như vậy, để bây giờ thành ra như vậy.

“ Để ta cho hai ngươi mượn thế nào? ”