Chương 49 Đối Thoại, Lừa Gạt...Thần Bí.
Vù ~
Bên này, Tiểu Vũ đã chạy ra ngoài của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, trên người nàng hơi thở của hồn thú bắt đầu xuất hiện trở lại.
Nàng vẻ mặt cực kì lo lắng, cứ đi được một đoạn thì lại quay đầu về sau nhìn.
Cùng lúc ấy, Hồn kỹ thứ hai của Phan Vũ trên người Tiểu Vũ cũng hết tác dụng.
“ Hết thời gian rồi, hay là Phan ca đã gặp điều gì sao! ”
Tiểu Vũ linh hoạt đạp xuống đất, trong lòng tự hỏi đạo.
Hồn Kỹ phi hành thời gian sử dụng là 1 ngày, mà Tiểu Vũ mới dùng nó chỉ có gần 15 phút thì mà đã tự tan biến.
Điều này, động nghĩa với việc Phan Vũ đã gặp bất trắc… nàng lo lắng, xoay người lại.
Tính chạy lại chỗ của Phan Vũ, nàng sợ điều này lại khiến mọi công sức của Phan Vũ đổ sông.
Trong thời khác này, Tiểu Vũ liền nghĩ tới Nhị Minh và Đại Minh, nhưng như vậy thân phận của nàng sẽ bại lộ.
Đến lúc đấy, Tiểu Vũ sợ Phan Vũ sẽ không thể chấp nhận được…
Hơn nữa Tiểu Vũ, sợ Phan Vũ cũng sẽ giống như các Hồn Sư khác mà sẵn sàng xuống tay với nàng…
Đây là điều mà nàng lo lắng nhất.
Ong ~
Ong ~
Chợt sợi dây tơ hồng mà Phan Vũ tặng cho nàng, bỗng rung lên tỏa sáng trên cổ tay trái của Tiểu Vũ.
“ Nhanh…trở... lại…nhanh…”
Một âm thanh có phần không rõ, đứt quãng vang lên từ trong sợ dây đó.
“ Phan ca, gặp chuyện gì sao? ” Tiểu Vũ lúc này cũng không màng tới cái giọng nói đó là của ai, phát ra từ đâu.
Nàng run giọng nói.
Thấy không trả lời, Tiểu Vũ càng sốt ruột hơn.
Tiểu Vũ quay đầu nhìn Chu Trúc Thanh đang hôn mê sau lưng nàng, chỉ thấy Tiểu Vũ xoay người lại.
“ Thuấn Di..”
Sưu ~
Tiểu Vũ trực tiếp dùng Thuấn di để trở về chỗ cũ, lúc này Tiểu Vũ đã dồn toàn bộ hồn lực có của mình mà tốc độ chạy về chỗ của Phan Vũ.
Quay trở lại với Phan Vũ.
...
Hiện tại Phan Vũ đã mất đi ý thức, hắn đã từng rất tự tin vào bản thân mình, với tốc độ tu luyện và tâm thế của một người trọng sinh.
Hắn đã coi thường người ở thế giới này, nhưng sau vụ này Phan Vũ sẽ phải cẩn trọng hơn nữa và học cách nhìn nhận tình hình.
Dần dần Phan Vũ chìm vào bên trong sâu thẳm của linh hồn… một nơi tăm tối hư vô, chỉ có một luồng sáng nhỏ đang len lói trong vùng hư vô này.
Đột nhiên….
“ Nguyễn Phan Vũ… ngươi còn nhớ mình là ai sao! ”
Một âm thanh hư vô từ trong sâu thẳm phát ra, hỏi Phan Vũ.
“ Ta là Đường Phan Vũ hay Nguyễn Phan Vũ… ”
Linh hồn lam sắc trôi nổi vô định, tự hỏi chính bản thân mình là ai…
“ Ngươi là Đường Phan Vũ cũng là Nguyễn Duy Phan! ”
Âm thanh huyền bí đó lại cất lên.
“ Vậy sao….còn ngươi là ai! ”
Khi nghe được như vậy, linh hồn của Phan Vũ dần lấy lại ý thức của chính mình.
Cho dù là Đường Phan Vũ hay là Nguyễn Phan Vũ, thì đều là hắn… sao hắn phải xoắn xuýt về chuyện này cơ chứ.
Sau đó, Phan Vũ lại hỏi âm thanh đó làm ai.
“ Ta sao…ta là ngươi… hay nói cách khác ta là Bản Ngã của ngươi! ”
Từ trong hư vô, một thân ảnh được bao phủ lấy ánh sáng bạc ngân từng luồng khí tức khủng bố trên người thân ảnh đó phát ra.
“ Ừng ực…Bản Năng Vô Cực!!! ”
Phan Vũ, nuốt nước bọt kinh ngạc khi chứng kiến thân ảnh kia bước ra từ hư vô tăm tối... đã phát ra giọng nói hỏi hắn là ai.
“ Ngươi gọi ta là vậy cũng được, ta chỉ là một khái niệm là một ý trí… tồn tại được là nhờ suy nghĩ của ngươi! ” Bản Năng Vô Cực tiến sát lại gần.
Từ từ nói ra một đạo lý.
“ Khi ngươi nhận ra bản ngã của chính mình, thì cũng là lúc ta và ngươi hợp lại thành một… chúng ta không phân biệt…chúng ta là một thể… ”
Bản Năng Vô Cực thanh âm bình thản nói lên.
“ Nếu ta và ngươi hợp lại, thì ta có còn là ta nữa không? ” Phan Vũ nhíu mày lại.
“ Ngươi chính là ngươi, ta chỉ là khái niệm, lý tưởng, ký ức, kết luận, kinh nghiệm, niềm tin! ”
“ Với sự khát vọng mạnh mẽ, ta xuất hiện để giúp ngươi hoàn thành điều đó! ”
Bản Năng Vô Cực tiến lại gần rồi đặt tay lên vai của Phan Vũ nói.
Vẻ mặt của Phan Vũ có phần hoài nghi, nhưng những gì mà Bản Năng Vô Cực nói, khiến hắn động lòng.
“ Hừ! ”
Thấy vẻ mặt của Phan Vũ có phần bị thuyết phục.
Bản Năng Vô Cực nở một nụ cười nham hiểm.
Hắn không nghĩ là dao động một tên trọng sinh giả lại dễ như vậy, ban đầu hắn còn muốn thử với tên Tam gì đó.
Nhưng nếu tên này đã bị mắc mưu thì sao lại không chiếm đoạt thân xác chứ.
“ Được, làm cách nào để chúng ta hợp nhất! ”
Phan Vũ quyết tâm nói, hiện giờ chỉ mới gặp Hồn Đế và vài tên Hồn Vương lẫn Hồn Tông mà đã khiến hắn rơi vào tình thế nguy hiểm.
Nếu sau này, thân phận của Tiểu Vũ bị bại lộ, thì lúc đó hắn làm gì để cứu nàng… chả lẽ hắn lại cứ giống Đường Tam để nàng hiến tế hoặc là nhờ kẻ khác tới cứu sao.
Không, Phan Vũ không phải là người như vậy, hắn sẽ tự cứu bản thân mình, sẽ không đợi ai tới cả… chỉ có đứng trên đôi chân của mình, thì mới chính là cường giả chân chính.
“ Đưa cánh tay của ngươi đây, thả lỏng ra rất nhanh thôi… chúng ta sẽ làm một! ” Thanh âm của Bản Năng Vô Cực có phần kích động..
Hắn không thể đợi ngày mình đoạt xá trùng sinh được…
“ Ừ ”
Phan Vũ gật đầu làm theo, hắn đưa cánh tay trái lên.
Ánh mắt của Bản Năng Vô Cực, tỏa ra ánh sáng nét mặt ngày càng nham hiểm.
Không còn thần sắc thong dong tự tại, như chính là bản ngã thật vậy.
Cánh tay của hắn đưa ra bắt lấy bàn tay của Phan Vũ.
“ Nhanh thôi, chúng ta sẽ là một! ” Bản Năng giả vờ trấn an nói.
“ Ừm… ” Phan Vũ gật đầu ừ nhẹ.
Hắn bắt đầu thả lỏng thân thể, một luồng sức mạnh tà ác tiến vào linh hồn của Phan Vũ…
…
Ở Ngoại giới, có một cảnh tượng hết sức lạ lùng, có một con khỉ loại hồn thú cao gần 4 mét, đang đặt bàn tay lên trên đầu của Phan Vũ.
Mà Phan Vũ lúc này đã rơi vào hôn mê.
Con hồn thú kia vẻ mặt cực kì đau đớn, một bên mặt có hình của tu la, bên còn loại là của nó.
Trên thân thể tỏa ra luồng hắc khí không ngừng xâm nhập vào cơ thể của Phan Vũ.
Cùng lúc đấy, trên thân thể của Phan Vũ, ba đạo hồn hoàn tự trôi nổi, không chỉ vậy đạo hồn hoàn thứ tứ màu đen đang dần được hình thành.
Hồn lực trên cơ thể bắt đầu tăng trưởng 41....42….43…45 cấp thì dừng lại.
Đạo Hắc sắc Hồn Hoàn cũng dần ngưng thực, khỉ hồn thú kia cũng đ·ã c·hết thân thể của nó bị hút cạn.
Bịch ~
Cứ thế mà ngã xuống mặt đất, tan thành cát bụi… một đạo tay trái hồn cốt hiện ra, phát ra ánh sáng thất sắc cầu vòng.
Đạp ~
Sưu ~
“ Phan ca… ”
“ Phan ca… ”