Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 21 So Tài, Lão Đại Của Công Độc Sinh.




Chương 21 So Tài, Lão Đại Của Công Độc Sinh.

Phan Vũ liền gõ vào cánh cửa, âm thanh phát ra làm cho ánh mắt của bọn nhỏ đang nói chuyện nhất thời vòng vo hướng hắn nhìn lại, trong đó một đứa nhỏ tuổi có vẻ lớn nhất nhìn trang phục chỉnh chu của Phan Vũ, hướng hắn đi tới.

Đứa nhỏ này cao bằng với Phan Vũ, nhưng vóc người của hắn coi như tương đối khôi ngô với tuổi của hắn, đi tới trước mặt Phan Vũ, có chút cư cao lâm hạ nhìn hắn nói: "Chỗ này dành cho Công Độc Sinh!"

Trên mặt Phan Vũ toát ra một tia mỉm cười thiện ý, hắn biết bọn này nhầm hắn với con nhà giàu: "Xin chào, ta chính là công độc sinh."

“ Không thể nào? Nhìn hắn chả khác gì thiếu gia con nhà giàu, sao lại đi làm công độc sinh! ”

“ Đúng vậy, chả lẽ hắn đang trêu đùa bọn mình! ”

Bọn nhỏ liền trâu đầu nghé tai, bàn luận xì xào về Phan Vũ.

“ Nếu ngươi đã là công độc sinh! Vậy liền giới thiệu đi. ” tên nhóc lớn tuổi cũng có nghi hoặc, nhưng hắn biết bọn con nhà giàu sẽ không rảnh rỗi tới nơi này của bọn hắn để trêu đùa đâu.



"Ta gọi là Vương Thánh, vũ hồn là chiến hổ, là Chiến hồn sư tương lai. Cũng là người đứng đầu ở nơi này, tiểu tử, ngươi tên là gì? Vũ hồn là cái gì?"

"Ta gọi là Phan Vũ, vũ hồn là Hỏa Tử Minh Lang"

“ Hỏa Tử Minh Lang? tên gọi nghe bá đạo đấy!" Vương Thánh bày ra một bộ dạng giật mình, những đứa trẻ trong gian túc xá đều cười rộ lên, nhìn Phan Vũ.

Phan Vũ liền nhún cười theo bọn hắn, rồi bước vào trong nói: " Cười xong rồi thì để cho ta vào được không?"

Vương Thánh không để ý đến Phan Vũ nói: "Tiểu Vũ tử, ta là lão đại nơi này, sau này ngươi phải nghe ta, có biết không?"

Nụ cười trên mặt Phan Vũ chợt đọng lại hiểu ý nói: "Ta gọi là Phan Vũ, còn Tiểu Vũ tử, là cái tên ngươi gọi được sao!"

Trưởng bối gọi hắn thân thiết là Tiểu Vũ hắn sẽ không để ý, hoặc là thiện ý xưng hô cũng không có gì, nhưng vị lão đại trước mắt này hiển nhiên là cấp cho hắn một cái hạ mã uy.



Vương Thánh giơ tay định để trên vai của Phan Vũ rồi đẩy một cái, làm hắn lùi về phía sau vài bước: "Ta gọi ngươi là Tiểu Vũ tử thì làm sao? Không phục hả?"

“ Móe mà! Nhìn lão tử dễ ức h·iếp sao! ” Phan Vũ liền có chút hỏa khí.

Giơ chân lên đáp Vương Thánh bay ra ngoài, lực đạo không nặng cũng không nhẹ.

Phanh ~

Rầm ~

“ Khục ~ lực đạo mạnh đấy. ”

Vương Thánh bị Phan Vũ đá bay ra, tuy là bị đá nhưng cú đá đó chỉ là cảnh báo vì vậy mà hắn không chịu quá nhiều thương tổn, phủi đi bụi dính trên y phục.

“ Vậy sao! ” Phan Vũ bình tĩnh nói, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Hắn đi tới một bên một chiếc giường trống, rồi đặt giáo phục kẹp trên nách đặt xuống bên cạnh một cái giường, cánh tay cũng từ từ đặt xuống hai bộ chăn gối mà đã chuẩn bị trước.

Trong khi Vương Thánh có chút buồn bực nhìn Phan Vũ đang làm gì, đột nhiên hắn phát hiện Phan Vũ trước mắt đã biến mất.

Những đệ tử khác thấy rõ ràng, Phan Vũ chỉ nhẹ nhấc chân rồi chợt biến mất, hắn sử dụng tốc độ cực nhanh đã đi tới sau lưng Vương Thánh, cũng không quay đầu lại, nhấc cánh tay phải lên, một trỏ đánh vào bên hông Vương Thánh, đồng thời chân phải của hắn cũng đang hoàn hảo dừng lại trước chân phải của Vương Thánh.

Vương Thánh thậm chí còn không có phản ứng kịp, cả người đã ngả ra ngoài, lảo đảo lao ra ngoài cửa, may mắn là lực lượng hạ bàn của hắn không tồi, cũng không có ngã xuống, nếu không kết cục chính là vô ếch ngay.

"Tiểu tử thôi, ngươi lại dám đánh lén ta lần nữa?" Vương Thánh giận dữ, vừa chuyển thân giống như mãnh hổ hạ sơn, hướng về phía Phan Vũ đánh tới.

Phan Vũ bắt đầu có chút hứng thú, cuộc sống tại học viện không nên có chút phiền toái, thì sẽ rất nhàm chán, cho nên, hắn muốn hảo hảo chơi đùa với tên Vương Thánh này, cũng như c·ướp lấy chức vị lão đại của Vương Thánh.

Đồng thời chiếm hảo cảm của Tiểu Vũ, rồi hảo hảo mà c·ướp đoạt lão bà tương lai của Đường Tam.



Mắt nhìn Vương Thánh đánh tới, một quyền hướng về ngực mình đánh tới, Phan Vũ liền không lùi mà tiến lên trước một bước đón Vương Thánh. Hắn một bước tới trước người Vương Thánh, đồng thời cánh tay trái đưa ra bắt lấy nắm đấm của Vương Thánh, tay phải cầm lấy vai của hắn. Hoàn thành một cái động tác đơn giản mà hữu hiệu.

Vương Thánh chỉ cảm thấy hữu quyền của mình b·ị b·ắt lấy không dứt ra được, rồi hình như bị một cỗ lực lượng đặc thù kéo đi, phương hướng cũng thay đổi, đồng thời, một cỗ đại lực từ tay phải Phan Vũ truyền đến, dưới chân lại vừa lúc bị bán đáo, thân thể nhất thời lại bay ra ngoài.

Bịch ~

Chỉ thấy Vương Thánh bị ném bay ra ngoài, đập mạnh nên giường của ai đó. Trong đầu hắn nghĩ: “ Móe đá trúng thiết bản rồi! ”

Nếu nói lần đầu tiên là trực diện là do bất ngờ, vậy lần thứ hai Phan Vũ cho Vương Thánh đầy đủ thời gian chuẩn bị mà vẫn bị đẩy ra thì hiển nhiên không phải đơn giản như vậy, ánh mắt của những đứa trẻ khác nhìn Phan Vũ nhất thời xuất hiện một chút biến hóa.

“ Hống ~ ”

Một tiếng tê hống trầm thấp từ cổ họng Vương Thánh vang lên, rõ ràng không nên xuất hiện tại trong miệng một đứa nhỏ, trong mơ hồ có thể thấy trên người hắn bốc lên một tầng nhàn nhạt màu vàng quang mang, thân thể ngã trên giường trong nháy mắt bắn lên, bất luận là tốc độ hay là lực lượng, rõ ràng đều không phải lúc trước có khả năng so sánh.

“ Muốn dùng Vũ Hồn sao! ” Phan Vũ nhìn thấy sau lưng Vương Thánh xuất hiện hư ảnh của một chiến hổ đứng bằng hai chân, màu chủ đạo là đỏ sắc.

“ Hống ~ ” chỉ thấy Vương Thánh lao như điên tới Phan Vũ, rồi dùng hổ trảo phát lực chộp lấy hắn.

Sưu ~

Phan Vũ chỉ nhẹn nhàng tránh đi, chân hắn đạp thẳng eo của Vương Thánh rồi dùng lấy lực đạo đó để tách nhau ra.

Phanh ~

Vương Thánh bị đạp bay ra, nhưng với tốc độ khi vào trạng thái Vũ Hồn Phụ Thể, hắn nhanh nhẹn mà dùng lực chấn động của Phan Vũ tạo thành để ngăn lại, rồi dùng lực đạo đấy nhún người lao thẳng về phía Phan Vũ.

“ Vậy là đủ rồi! ” Phan Vũ bình tĩnh nói ra.

Rồi hắn di chuyển cấp tốc, né tránh sự v·a c·hạm của Vương Thánh, bất thình lình xuất hiện sau lưng của Vương Thánh.



Chợt cánh tay phải hắn giơ lên, cấp tốc hồn lực tụ lại rồi áp xúc tạo thành một quả cầu La Toàn Hoàn.

“ Không ổn! ” Vương Thánh chỉ kịp thốt ra một câu, liền bị áp lực của La Toàn Hoàn đè áp xuống mặt sàn nhà.

“ Rasengan ~ ”

Rầm ~

P/s: các đạo hữu có thể liên tưởng tới trận đánh của Minato với Obito ấy.

“ Lão đại ~ ”

“Vương Thánh đại ca. ”

Đám nhóc liền lo lắng cho Vương Thánh hô lớn gọi, bụi mù hiện lên làm che mất tầm nhìn của bọn chúng.

“ Khục… ” Từ trong bụi mù phát ra âm thanh của Vương Thánh.

“ Lão đại, ngươi có sao không! ” cả đám liền chạy tới xem tình hình.

Phan Vũ phủi tay, dùng hồn lực thổi bay khói bụi, sau đấy để lộ ra hình ảnh Vương Thánh đang nằm trên mặt đất, vũ hồn cũng đã biến mất.

“ Dậy đi, đừng nằm đó ăn vạ! ” Phan Vũ bật nhảy ra, rồi đi tới kéo Vương Thánh dậy.

Vương Thánh từ từ mở mắt ra, hắn tưởng là Phan Vũ xuống tay thật, nếu vậy hắn tin chắc mình sẽ phải nằm giường 1 đến 2 tháng mất.

“ Ngươi thu tay lại sao? ”

“ Không thì sao! Chúng ta cũng không thù oán, ai gặp mặt lần đầu lại muốn hạ sát đối phương chứ. ” Phan Vũ nhún vai, rồi mở miệng nói.

Nghe nhưng lời này, Vương Thánh biết hắn thua không oan, phủi bụi dính trên y phục hắn hướng về Phan Vũ khom người nói:

“ Đa tạ, Lão đại! ”