Chương 19 Vào Học Viên, Phân Cách Đã Không Diễn Ra.
Sáng ngày hôm sau, Phan Vũ và Tố Vân Đào cùng nhau bước ra khỏi nhà và thẳng tiến đến Nặc Đinh sơ cấp học viện, hôm nay hai người ăn mặc cực kì chỉnh chu.
Phan Vũ diện bộ đồ do hắn nhờ Ti Ti làm ra, đó là một bộ đồ âu phục hiện đại được phối với màu xanh dương lịch lãm, còn Tố Vân Đào mặc lấy bộ y phục chấp sự của Vũ Hồn Điện, trên ngực đeo huy hiệu tượng chưng cho Hồn Tôn.
“ Sao đệ có thể nghĩ ra bộ y phục đó chứ? ” Tố Vân Đào vẫn chăm chú nhìn tác phẩm âu phục mà Phan Vũ sáng tạo ra, hắn cũng muốn mặc nó.
Trong đám cưới của hắn và Ti Ti, chính Phan Vũ đã nghĩ ra và Ti Ti làm ra một bộ trang phục Cô Dâu và Chú Rể, để cho hai người trong ngày lễ trọng đại đó.
Nhưng vì là chấp sự Vũ Hồn Điện mà không có cơ hội để mặc, chỉ trừ đám cưới ra là hắn mới có thời gian để mặc, còn lại chắc là không có rồi.
“ Chậc chuyện nhỏ mà thôi! đệ còn nhiều thứ hay ho nữa đấy, sau này huynh sẽ biết! ” Phan Vũ nhún vai tỏ ra là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng hắn cười khoái trá không thôi.
“ Được cái sáng tạo, mà kiêu ngạo thì không ai bằng! ” Tố Vân Đào lắc đầu cười khổ nói.
Sau đấy cả hai liền dừng lại, đứng nhìn Tố Vân Đào nói: “ Đến rồi! ”
Hai người nhìn lên Học viện Nặc Đinh sơ cấp hồn sư, tòa học viện này tọa lạc tại phía tây thành, xa xa bọn họ đã chứng kiến một tòa cổng môn, cổng môn rộng chừng hai mươi thước, cao cũng hơn mười thước, đều được tạo thành từ nham thạch cứng rắn, phía dưới là hai phiến cửa thiếc dày màu đen, Phan Vũ liếc mắt một cái tựu nhìn ra do tinh thiết tốt đả tạo mà thành.
Đằng sau thiết sách có thể chứng kiến không khí u tĩnh, một con đường rộng nối thẳng vào trong, hai bên đường rất nhiều cây cối cao lớn.
Giữa cổng môn có bốn chữ to: " Nặc Đinh học viện."
Tới gần đại môn học viện là có thể nhìn ra chức nghiệp hồn sư tại đại lục quan trọng cỡ nào, cái này cũng chỉ là một cái sơ cấp hồn sư học viện mà thôi.
Tố Vân Đào mang theo Phan Vũ vừa tới đại môn, lập tức đã thấy một thanh niên gác cổng khi nhìn thấy trang phục của Tố Vân Đào và trước ngực có huy hiệp của Hồn Tôn hắn liền cung kính đạo :" Hồn Sư đại nhân, không biết ngài tới đây có việc gì không ạ! "
“ Hừm! chuyện này ngươi không cần biết, mở cửa ra ta muốn gặp Viện trưởng của các ngươi! ” Tố Vân Đào dùng giọng lạnh như băng, vẻ mặt kiêu ngạo không thèm để hai tên gác cổng này vào mắt.
“ Dạ dạ, bọn ta liền mở! ” tên gác cổng liền toát mồ hôi hột, liền nhanh chóng mở cửa.
Kẽo kẹt ~
Âm thanh do tiếng mở vang lên, Tố Vân Đào liền bước vào trong, Phan Vũ đang đánh giá hai tên này, vừa bước theo chân của Tố Vân Đào vừa nhìn hai tên gác cổng này.
“ Tưởng thế nào! Cũng chỉ là kẻ tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác mà thôi! ” Phan Vũ thở dài nói.
Hắn đoán hai kẻ bình thường này sống trong môi trường của Hồn Sư, bởi là người thường mà chắc lại b·ị b·ắt nạt và kinh thường, dẫn tới tâm lý vặn vẹo, muốn được xả hết nhưng thứ này nên người khác.
Đó chính là hài tử bình dân từ thôn làng tới học ở Nặc Đinh Thành này, bởi vì là hài tử bình dân không bối cảnh, mà bọn này sẽ bắt chẹt trước khi vào học việc.
Trong như Đường Tam và Lão Kiệt Khắc vậy, nhưng đáng tiếc là đá chúng thiết bản.
“ Chờ đã, Chiến Hồn Đại sư! ”
Tố Vân Đào và Phan Vũ đang sắp bước vào cổng của Nặc Đinh Học Viện thì, chợt sau lưng hắn có âm thanh già nua gọi hắn.
Nghe thấy vậy, Tố Vân Đào liền quay đầu lại thì nhìn thấy hai thân ảnh đang chạy vội lại gần, một thân ảnh già nua chống gậy hắn nhìn rất quen thuộc, một thân ảnh có phần thấp bé gầy mặc bộ y phục chấp vá.
Đó không ai khác chính là Lão Kiệt Khắc, còn thân ảnh nhỏ con đi theo Lão Kiệt Khắc đó là Đường Tam.
“ Ồ, lão Kiệt Khắc cũng dẫn cháu tới học sao! ” Tố Vân Đào bất ngờ khi gặp lão Kiệt Khắc ở đây.
“ Đúng vậy, lão đến có hơi trễ do không nhớ nơi tọa lạc của Học Viện! ” lão Kiệt Khắc có hơi xấu hổ nói.
“ Chào Tố Vân Đào tiên sinh! ” Đường Tam không mặn không nhạt chào hỏi Tố Vân Đào
“ Tiểu Tam sao? ”
“ Vâng! ”
“ Móe vãi vừa mới nghĩ tới hai người này, hai người này đã xuất hiện! thiêng thế. ” Phan Vũ nghĩ trong lòng đạo.
“ Chào lão già, Tiểu Đường Tam khỏe không? ” Phan Vũ hướng về hai người kia chào hỏi.
“ Lão già? ”
“ Tiểu…Đường Tam! ”
Lão Kiệt Khắc và Đường Tam đồng loạt hướng về Phan Vũ nhìn lại, rồi tỏ ra nghi hoặc không biết tên này.
“ Ai vậy? ”
“ Chiến Hồn đại sư, vị này là? ” Lão Kiệt Khắc nghi hoặc hướng Tố Vân Đào hỏi.
Đường Tam cũng vậy, sao tên nhóc này lại biết tên hắn chứ.
“ Ha ha lão quên rồi sao, đứa bé mà giác tỉnh chỗ Thánh Hồn Thôn đó! Lão còn ngăn cản nó nữa đấy Ha ha… ” Tố Vân Đào cười lớn nói.
“ Hả! ” X2
Cả lão Kiệt Khắc lẫn Đường Tam không thể ngờ, tên nhóc này chính là tên nhóc phiền phức ấy.
Cả hai chăm chú đánh giá Phan Vũ, hiện tại Phan Vũ đã không như xưa là một tên nhóc gầy yếu, thiếu dinh dưỡng, tuổi là 6 nhưng lại nhìn còi cọc chỉ như là 4 – 5 tuổi mà thôi.
Nhưng hiện tại, đứng trước mặt cả hai là một tên nhóc cao lớn, cao hơn Đường Tam một cái đầu, nhìn thể trạng sung mãn, với bộ y phục khác lạ nhưng lại mang cho cả hai cảm giác rất thanh lịch trầm ổn.
Không giống với tên nhóc láo cá, ồn ào trước đây được, nhưng khi nghe âm thanh và ngữ điệu trêu chọc đó hai người mới nhận người đứng trước mắt là tên nhóc đấy.
“ Thế nào? Bổn thiếu đẹp zai không, lão Kiệt Khắc lão đã hối hận vì đã cản ta chưa Kiệt kiệt ~ ” Phan Vũ vội lại gần rồi khoe khoang bộ âu phục, rồi không quên trêu chọc hai người kia.
“ Thật sự là nhóc đó sao? ”
“ Là thật đó Kiệt Khắc gia gia! ” Đường Tam ở ngoài khẳng định.
Hắn đã âm thầm sử dụng Tử Cực Ma Đồng, thì thấy được khí tức của Phan Vũ vẫn giống cái ngày mà hắn gặp được.
“ Được lão đưa cho ta chứng minh của Tiểu Tam, ta sẽ dắt hắn vào, lão về được rồi! ” Tố Vân Đào thấy chuyện cũng đã nói xong, liền muốn đưa Phan Vũ vào trong rồi về, nhà bao việc sao có thể tán phét được chứ.
“ A, đây lão giao Tiểu Tam lại cho ngài! ” lão Kiệt Khắc vội lấy ra chứng minh, rồi đưa cho Tố Vân Đào.
Sau đấy quay về dặn dò Đường Tam: “ Tiểu Tam, nhớ nghe lời của Tố Đại Sư cháu đã hiểu chưa! ”
“ Dạ vâng! ” Đường Tam gật đầu.
“ Thôi ta cũng phải về rồi! cháu ở lại đây học cho tốt, hết năm ta sẽ đến đón cháu! ” lão Kiệt Khắc dặn dò nói.
Rồi hướng về Tố Vân Đào hành lễ chào, sau đấy liền quay người rời đi. ( và thế là hết phần diễn của lão )
“ Đi thôi! ”
Tố Vân Đào rồi liền bước tiếp vào, Đường Tam cũng theo vào sau. Còn về phần Phan Vũ, bỗng nghĩ là tên Đại sư ấy đã mất đi một phần đất diễn.
Cạch ~
Đại Môn của Học Viện đóng lại, hai tên gác cổng vốn định bắt chẹt hai tên nhà quê kia nhưng mà bọn họ lại có quan hệ với Hồn Sư đại nhân, thế là bọn họ rén.