Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 19: Huấn Luyện Thứ Hai




Đã mười lăm ngày trôi đi, đại sư đến chỗ hồ nước gặp Nana, thấy hắn Nana liền đứng dậy lo lắng không biết hắn sẽ đánh giá khả năng của cô thế nào, nhưng đại sư lại chỉ nói:



"Tới đây, ta đưa ngươi đi học cái khác."



"Đại sư, ngài không kiểm tra tinh thần lực của em sao?" Nana khó hiểu, rõ ràng lúc trước đã nói nghiêm khắc như vậy.



Đại sư mỉm cười: "Đã không cần thiết."



Đưa Nana tới một bãi đất rộng, đại sư xuất ra vũ hồn của mình. Vũ hồn hắn cũng là biến dị, nhưng lại biến dị theo hướng yếu đi, bản thân hắn là người của gia tộc Lam Điện Bá Vương Long - được xưng đại lục đệ nhất thú vũ hồn, trải qua biến dị lại biến thành một con thú lạ trông giống cẩu, đã thế hồn lực lại không cách nào đề thăng vượt cấp 30. Hồn kĩ chỉ có ba cái, tấn công bằng cách thả bom nên hắn đặt tên cho vũ hồn của mình là La Tam Pháo.



"Nana, đây là vũ hồn của ta La Tam Pháo. Ngươi hẳn là rất ngạc nhiên khi thấy nó, ngươi có nghi vấn gì đối với ta không?"



"Đại sư, sao ngài lại nói thế chứ! Từ trước kia em đã luôn rất kính trọng ngài, không chỉ vì tri thức mà còn là vì cách thầy đối xử với bọn em, em chưa từng học với một người thầy nào tốt như vậy! La Tam Pháo cũng rất dễ thương lại có nhiều linh tính, nhìn nó giống như một hồn thú hơn là vũ hồn." Nana thật lòng nói, cúi xuống vuốt ve đầu của La Tam Pháo, nó thân thiện chạy vòng quanh cô vui vẻ.



Thấy thế, đại sư thở ra một hơi nhẹ nhõm, hảo cảm với đứa bé này lại tăng lên, hắn ân cần mà chỉ bảo cho Nana:



"Ta thấy năng lực của ngươi rất mạnh nhưng lại hầu như không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, ta rất không hiểu trước kia ngươi làm sao tu luyện. Triệu Vô Cực nói với ta, lúc đấu Thái Thản Cự Viên, hắn cảm nhận được trị liệu năng lực của ngươi, ngươi thử nghĩ xem, thay vì tập trung chữa trị cho hắn thì ngươi tìm cách sử dụng Tinh Thần Tập Kích đối với Thái Thản có phải hữu dụng hơn không. Nếu nhớ không nhầm thì kĩ năng đó của ngươi không hạn chế cấp bậc cao hồn lực đúng không?"





Nana nghe đại sư nói, cô cúi đầu, nghĩ lại lúc đó không chỉ có Triệu Vô Cực mà là cả tám người được trị liệu cùng lúc. Nhưng đại sư nói đúng, thay vì như thế cô nên tấn công tinh thần của Thái Thản, sáng tạo thời cơ cho tất cả chạy thoát, thật quá ngu ngốc. Nana buồn bực cắn môi.



Đại sư tiếp tục nói:



"Thể lực của ngươi cũng là yếu nhất trong mọi người, Vinh Vinh là đơn thuần hệ phụ trợ nhưng so với ngươi còn mạnh mẽ hơn. Trong nửa tháng này, ta muốn ngươi phải rèn luyện sức chịu đựng của bản thân. Nghẽ rõ sao, không ý kiến chứ?"



Đại sư nói rất đúng, Nana năng lực đến từ bên ngoài không phải chính cô tu luyện, cũng chưa từng thực sự chiến đấu, làm sao có thể trong mấy ngày theo kịp mọi người. Cô chỉ biết lắc lắc đầu biểu thị không có ý kiến, nhường đại sư sắp đặt.



Đại sư hài lòng, cho gọi La Tam Pháo đang mải mê chơi với hoa:



"Tam Pháo, lại đây. Nana, đề ta ra cho ngươi là phải đuổi bắt Tam Pháo."



Nếu là trước kia, Nana đã tò mò mà hỏi lại rồi nhưng từ sau bài học đếm cá, cô mới hiểu rõ cách dạy của đại sư, đơn giản nhưng thực tế, tăng lên từ chính bản thân mình chứ không phải rèn luyện một cách mù quáng. Cô gật đầu nói:



"Được, đại sư cứ bảo em sẽ làm theo."




"Tốt lắm, ta sẽ không để Tam Pháo giảm tốc độ, ngươi phải cố gắng chạy theo bắt được nó, không dùng hồn lực, không đến giới hạn không được dừng lại, minh bạch sao?"



"Vâng, đại sư."



Đại sư dặn dò Tam Pháo mấy câu gì đó rồi đi về học viện. Nana và Tam Pháo, một người một "thú" nhìn nhau, Tam Pháo lè lè cái lưỡi to quay vài vòng thích thú chạy đi. Cuộc đuổi bắt chính thức bắt đầu.



Tốc độ của Tam Pháo rất nhanh, mấy ngày Nana đều mệt mỏi cực độ mà vẫn không thể chạm tới nó. Có lúc quá yếu cô đã định dừng lại nhưng nghĩ tới mọi người, cô lại đứng lên tiếp tục chạy cho tới lúc phải nằm mới thôi, cô rất yêu quý Sử Lai Khắc, cô sẽ không chấp nhận rời xa hay bị bỏ lại phía sau.



Buổi trưa dùng năng lực trị liệu để quay về ăn cơm, buổi chiều lại tiếp tục chạy, còn buổi tối thì cô luôn ôm một thân thể đau nhức tơi tả trở về phòng, không tiếp tục trị liệu mà là để cơ thể dần tiếp nhận áp lực. Trúc Thanh rất lo lắng hỏi thăm nhưng Nana chỉ lắc đầu nói không sao sau đó nằm xuống ngủ ngay lập tức.




Nỗ lực, yêu quý và một phần không cam tâm, sau năm ngày cô đã có thể bắt kịp tốc độ của Tam Pháo mà ôm chầm lấy nó.



"Thành công, ta thành công rồi hahaha..." Nói xong, liền trực tiếp ngất đi. Tam Pháo khịt mũi lay lay người cô thấy không có phản ứng, nó nhanh chân chạy đi tìm đại sư và mọi người tới đưa cô trở về.



Dù đã ngất nhưng dường như ai cũng có thể thấy được, khóe miệng Nana là mỉm cười.




"Nana thật sự đã rất cố gắng." Đới Mộc Bạch nói.



"Đúng vậy, tuy không nói nhưng ta cảm giác được muội ấy dường như rất tự ti khi ở với chúng ta." Áo Tư Ca bình thường luôn không đứng đắn nhưng bây giờ lại thở dài nghiêm túc làm cho Mã Hồng Tuấn cũng ngạc nhiên.



"Tiện, à không, Áo nhị ca. Tự nhiên hôm nay huynh lại nói ra một câu chí lí, ta cũng thấy như vậy. Không phải thiên phú của muội ấy cũng rất tốt sao, có gì mà làm muội ấy tự ti như vậy?"



"Chuyện đó, có lẽ chỉ có muội ấy mới tự mình vượt qua đi." Đới Mộc Bạch lại thở dài.



Đại sư nhìn mọi người quan tâm đến Nana, hắn cũng rất cảm động, một đám thiếu niên thiên tài nhưng không có sự khoe khoang, không kiêu ngạo, lại rất ấm áp, hắn nhịn không để cho nước mắt rơi xuống mà nói:



"Được rồi, các ngươi quay về tiếp tục luyện tập đi. Nana không sao đâu, nó bản thân là hệ trị liệu, khả năng hồi phục cũng coi như mạnh mẽ, con bé không yếu đuối như các ngươi nghĩ."



Nhìn lại một chút Nana, mọi người sau đó đều rời đi làm việc của mình.