Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 12: Trở Về. Đại Sư?




Một đêm không hề yên bình đối với mọi người cuối cùng cũng qua.



Sáng sớm hôm sau, Tiểu Vũ đã quay về an toàn, còn có được hồn hoàn thứ ba, trở thành hồn tôn còn sớm hơn cả Đường Tam. Dù tò mò nhưng không ai hỏi đến lý do, họ chỉ thở phào đặt xuống gánh nặng trong lòng mà mừng cô trở về. Đường Tam trải qua đấu tranh sinh tử cũng vượt cấp hấp thu hồn hoàn thành công, khỏi phải nói vừa tỉnh lại đã thấy Tiểu Vũ bình an, hắn là cỡ nào vui vẻ. Đới Mộc Bạch tiến lên đấm cho Đường Tam một cái thật mạnh rồi lại ôm chầm lấy hắn. Đường Tam vừa kinh ngạc vừa cảm động sâu sắc nhìn những người trước mặt, hắn minh bạch đại gia vì hắn mà làm những gì, không nói lời cảm ơn nhưng phần nhân tình này hắn đã khắc ở trong tim.



Khẽ lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, Triệu Vô Cực hưng phấn mà nói với đám trẻ:



"Tốt rồi, chúng ta về nhà thôi!"



Về nhà!!!



Đúng vậy, từ giờ trở đi, nhà của họ chính là học viện Sử Lai Khắc, nắm tay nhau, họ chầm chậm tiến ra phía ngoài khu rừng, phương hướng nơi ngôi nhà chung tọa lạc.



Đi hết một ngày mới thật sự trở về, ai nấy đều đói bụng, cùng nhau chạy vào bếp làm cơm, không khí náo nhiệt nhưng lại yên bình đến lạ. Hôm qua hết sức mệt mỏi cùng hoảng sợ, tối nay lại được một giấc ngủ ngon.



Bắt đầu một ngày mới, các học sinh được nghỉ ngơi để tự mình rút ra những kinh nghiệm qua mấy ngày vừa rồi. Thế nhưng giờ mọi người là đang chơi đùa ngoài sân, nam đấu võ nữ tâm sự, có là người lạ cũng sẽ nhận thấy họ cỡ nào quý mến nhau.



- Phòng viện trưởng



"Tình hình đại khái là thế đó!" Triệu Vô Cực kể lại cho Phất Lan Đức chuyện đánh Thái Thản Cự Viên.



"Là Tiểu Vũ nói cho ngươi, Thái Thản Cự Viên bắt nó sau đó lại nghe tiếng trâu hú, hốt hoảng thả nó mà bỏ chạy? Nó còn tình cờ thu được hồn hoàn thứ ba?" Phất Lan Đức xác nhận lại lần nữa.



"Đúng thế, rất khó tin phải không, ta cũng không tin lại có thứ là kinh động Thái Thản Cự Viên."



"Ta tin."



Đột nhiên xuất hiện ở cửa một người trung niên lạ mặt cắt ngang cuộc trò chuyện, Triệu Vô Cực tức giận nói:



"Ngươi là ai từ đâu tự ý xông vào lại nói tầm bậy, không hiểu gì thì biến đi!"




Ngay lập tức hắn đã bị Phất Lan Đức một chưởng đánh vào đầu.



"Đây là thầy của Đường Tam, hắn được mệnh danh là đại sư đấy, không chuyện gì ở giới hồn sư là hắn không biết, cũng là tiểu Cương, bạn của ta."



Vẻ mặt hớn hở quay lại nói với người tên là tiểu Cương:



"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây, là vì Đường Tam sao! Chuyện hồn thú chi vương ngươi biết chút gì sao?"



"Ừm, ta trước đây cũng là tình cờ nói chuyện với một vị phong hào đấu la, hắn tự mình đã đi tới sâu trong rừng Tinh Đấu để quyết chiến với Thái Thản Cự Viên nhưng không thể có cơ hội."



"Vì sao?"



"Vì hắn đã gặp một thứ còn đáng sợ hơn! Các ngươi đã nghe nói qua Thiên Thanh Ngưu Mãng?"




"Thiên Thanh Ngưu Mãng?"



"Đúng vậy, Thiên Thanh Ngưu Mãng thân là xà lại có đầu bò, cơ thể còn to lớn hơn Thái Thản Cự Viên, kinh sợ hơn là nó còn biết nói tiếng người."



"Hồn thú nói tiếng người!" Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực liên tục đồng thanh.



"Chuyện này rất ít người biết, Tiểu Vũ tuổi nhỏ không trải qua là không thể biết được, cho nên ta tin nó."



"Đại lục rộng lớn thật lắm chuyện kì lạ, mà nói, ta còn mới nhớ ra chuyện kì lạ hơn đây!" Triệu Vô Cực chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.



"Các ngươi thấy con nhóc mặc váy màu xanh lam kia không, ta quả thật không hiểu, trên đời này lại có người không thể hiện hồn hoàn hồn lực đấy."



"Cái gì?" Lần này là đến tiểu Cương kinh ngạc.




Phất Lan Đức liếc mắt nhìn ra sân rồi thở dài:



"Ta kể các ngươi chuyện này..."



Một lúc sau



"Hahaha, viện trưởng, ông cũng có lúc bị người ta gạt tiền!" Triệu Vô Cực đã là ngồi không vững, ôm bụng cười như chết đi sống lại.



"Hừ, nhắc lại ta còn thấy tức giận, con nhóc láo toét này, không phải nhìn trúng năng lực, ta làm sao dám nhận. Tiểu Cương ngươi thấy thế nào?"



"Ta cũng không biết gì về vũ hồn kì lạ như ngươi nói, hừm, bao nhiêu năm cuối cùng cũng có cái mới khiến ta hứng thú nghiên cứu tiếp rồi. Ngươi nói nó là song sinh vũ hồn! Gọi nó cùng tiểu Tam tới gặp ta."



- Ở một căn phòng khác



Nana và Đường Tam đã bị gọi đến. Thấy Nana, đại sư cũng không khỏi kinh ngạc, đúng thật không hề cảm nhận được gì trên người nó.



"Ngươi là Nana? Phóng xuất vũ hồn của ngươi cho ta xem."



Đã biết nhưng Nana vẫn làm bộ nghi hoặc nhìn Đường Tam như muốn hỏi: Ai vậy? Tin tưởng sao?



Đường Tam cười giới thiệu cho Nana:



"Đây là thầy của ta, ngươi có thể gọi là đại sư, yên tâm đi, cứ làm như người nói."



"Được, đại sư ngài xem."