Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 984: Tuyết Đế độc vũ (2)




Nó là hồn thú tu vi hơi thấp, thật đúng là không có thấy qua Băng Tuyết Nhị Đế, nhất là Băng Đế nguyên lai lại không phải cái bộ dáng này, bây giờ hóa thân hình người, dưới tình huống nàng tận lực ẩn tàng khí tức, căn bản liền cùng nhân loại không có gì khác nhau.

"Rống ——" uy nghiêm bị xem thường, Băng Hùng phẫn nộ gào thét một tiếng, thân thể hùng tráng lao thẳng đến Hoắc Vũ Hạo, thân hình khổng lồ bỗng nhiên đứng thẳng lên, một đôi cự chưởng chụp vào đầu hắn.

Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo một mực đặt trên người nó, có thể rõ ràng cảm giác được, thời điểm Băng Hùng phát lực, bộ lông thật dày của nó lập tức quán chú hồn lực mãnh liệt, mỗi một cọng lông đều trở nên giống như kim nhọn, chính là phòng ngự tốt nhất của nó.

Băng Hùng không cần phải hỏi, bản thân tất nhiên là hồn thú lấy lực lượng làm chủ, cùng Ám Kim Khủng Trảo Hùng trăm sông đổ về một biển, chỉ bất quá thiếu đi cường hãn lợi trảo của Ám Kim Khủng Trảo Hùng mà thôi.

Hoắc Vũ Hạo mắt thấy Băng Tuyết Nhị Đế không có ý xuất thủ, hắn tự nhiên không thể đứng ở nơi đó bị Băng Hùng vỗ trúng a! Thân hình giống như quỷ mị lóe lên, thuận thế xông tới. Hai tay ôm lấy tay phải đang chụp đến của Băng Hùng, bỗng nhiên phát lực!

Trong vũ hồn của Hoắc Vũ Hạo mặc dù không tồn tại loại lực lượng, nhưng mà, sau khi dung hợp Vương Thu Nhi hiến tế, hắn cũng có Hoàng Kim Long Lực nhất định, lại thêm tu vi cao tới thất hoàn, luận lực lượng, hắn thật đúng là không sợ Băng Hùng trước mặt.

Thân hình khổng lồ cao tới tám mét của Băng Hùng bỗng nhiên bị Hoắc Vũ Hạo vung lên, trùng điệp nện trên mặt băng, phát ra một tiếng bạo hưởng.

Hai đầu Băng Hùng đang xông tới từ hai bên đều bị một màn rung động này giật nảy mình. Nhưng chúng nó lại gia tốc vọt tới, phẫn nộ lao về hướng Hoắc Vũ Hạo.

Là tiết tấu một chồng hai vợ a! Hoắc Vũ Hạo thân hình lấp lóe, lần này không có đón đỡ, mà là trực tiếp chạy đến sau lưng Băng Tuyết Nhị Đế.

"Hai vị, không để ta ăn tay gấu, các ngươi không phải cũng nên xuất thủ rồi?"

Băng Đế hừ một tiếng, khí tức vốn áp chế bỗng nhiên bạo phát, uy thế cường hoành vô song lập tức phóng ra, uy áp to lớn thuộc về hồn thú mười vạn năm lập tức rơi vào ba đầu Băng Hùng.

Ba đầu Băng Hùng đang nổi giận giống như bị một chậu nước đá giội vào người. Khí thế lập tức biến mất, đồng thời gầm lên một tiếng, lộn nhào lui ra. Đầu Băng Hùng bị Hoắc Vũ Hạo quẳng trên mặt đất càng trực tiếp lăn qua một bên, bộ dáng xem ra có chút buồn cười.

Đầu Băng Hùng nhỏ từ đằng xa theo tới, cảm nhận được cỗ khí tức này càng trực tiếp phanh lại, một đôi tay gấu ôm đầu. Đột nhiên nằm rạp trên mặt đất, cái mông còn nhếch lên cao, hình dáng như vậy, muốn buồn cười bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Không hổ là Băng Đế a! Trong lòng Hoắc Vũ Hạo tán thưởng một tiếng.

Trong mắt Băng Đế bích quang lấp lóe, thanh âm kỳ dị bắt đầu từ trong miệng nàng vang lên, loại thanh âm này có mấy phần làm người ta chấn động cả hồn phách. Hiển nhiên là thú ngữ.

Ba đầu Băng Hùng nghe thanh âm của nàng, không ngừng liên tục gật đầu. Uy áp khổng lồ của thượng vị giả làm chúng nó nửa điểm tâm tư phản kháng đều sinh không ra.

Sau một lát, ba đầu Băng Hùng mới đứng lên, nhanh chóng hướng về phương xa mà đi.

Nhìn lấy bọn chúng bóng lưng rời đi, Băng Đế lẩm bẩm tự nhủ: "Trở về cảm giác thực tốt a! Tuyết nhi, tỷ nói xem, nếu như chúng ta vẫn là chúa tể ở đây, vậy thì tốt biết bao nhiêu. Ở đây, chúng ta không có thiên địch, cũng không có người nào có thể cùng chúng ta chống lại, là một cõi yên vui của chúng ta."

Tuyết Đế bay tới bên người nàng, mỉm cười nói: "Ta cũng không cho là vậy. Sau khi tiến vào thế giới loài người, ta đối với thế giới nhân loại dần dần có nhận biết. Đúng vậy, trong quá khứ, chúng ta một mực mười phần chán ghét nhân loại, chán ghét bọn hắn quấy rầy cuộc sống của chúng ta . Bất quá, so với hồn thú Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà nói, chúng ta bên này bị nhân loại quấy rối kỳ thật tính là ít. Đi theo Vũ Hạo, mặc dù ta mất đi ký ức, nhưng mà, thời điểm làm Tuyết Nữ, ta lại đều thấy rõ hết thảy ngoại giới. Chúng ta cũng không thể không thừa nhận, nhân loại có được trí tuệ cùng sức sáng tạo vượt qua chúng ta. Chúng ta chỉ có thể đi thích ứng thiên nhiên, mà bọn hắn lại đang thay đổi hết thảy. Cũng là nguyên nhân vì sao nhân loại lúc vừa ra đời nhỏ yếu, cuối cùng lại có thể thống trị cả đại lục. Tính sáng tạo của bọn hắn quả thật quá mạnh. Nếu như cho ta cơ hội lựa chọn lần nữa, có lẽ, ta sẽ nguyện ý lựa chọn làm một nhân loại."

Thân thể Băng Đế chấn động, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Tuyết Đế sẽ nói ra lời này, cùng Tuyết Đế trong nhận thức của nàng hoàn toàn khác biệt, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Đế không khỏi tràn ngập kinh ngạc.

Tuyết Đế mỉm cười nói: "Rất kinh ngạc là? Băng nhi, muội còn không nhìn thấu sao? Muội suy nghĩ một chút, chúng ta sinh sống ở Cực Bắc Chi Địa bao nhiêu năm? Lại thống trị bao nhiêu năm. Chẳng lẽ muội còn không thấy đủ sao? Ta bây giờ chỉ nghĩ sinh thời tận khả năng đi thể nghiệm những chuyện khác một chút. Như vậy mới có thể để ta cảm thấy hưng phấn, cảm thấy đặc sắc. Dù cuối cùng Vũ Hạo không thể thành công, ta cũng không hối hận. Tới lúc đó, có lẽ ta sẽ chọn áp súc bản nguyên, cùng một nhân loại khác một lần nữa dung hợp, lại làm nhân loại thêm một lần."

Băng Đế nói: "Tuyết nhi, tỷ thay đổi."

Tuyết Đế mỉm cười nói: "Đúng vậy a! Ta thay đổi. Bằng không, ta sao có thể cho phép muội cùng Thiên Mộng gia hỏa cùng một chỗ chứ? Nói đến, hắn lại thế nào xứng với Băng nhi chúng ta chứ?"

Khuôn mặt Băng Đế lập tức đỏ lên, cúi đầu. Ngày đó về sau, nàng một mực liền đem tâm tình của mình che giấu, đối với Thiên Mộng Băng Tằm hờ hững, Thiên Mộng cũng không nóng nảy, mỗi ngày liền vây quanh nàng hỏi han ân cần, Băng Đế tỏ thái độ, khiến hắn tràn ngập hạnh phúc. Càng làm hắn phấn chấn là, Tuyết Đế chẳng những không có ngăn cản bọn hắn ở cùng một chỗ, ngược lại là lửa cháy thêm dầu a!

Sau một lúc lâu, Băng Đế nói: "Đúng vậy a! Tỷ thay đổi, ta cũng thay đổi. Có lẽ, đều chịu nhân loại bọn hắn ảnh hưởng đi." Vừa nói, nàng đem ánh mắt nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không có để các ngươi thay đổi qua cái gì a!"

Băng Đế hừ một tiếng, nói: "Đệ làm hết thảy, chúng ta đều đặt ở trong mắt. Trong lúc đệ thay đổi một cách vô tri vô giác, cũng đang một mực thay đổi chúng ta."

Nói đến đây, nàng hơi dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Có lẽ, ta hẳn là cảm thấy may mắn. Bởi vì người mang theo ta nhìn thấy thế giới loài người chính là đệ. Trước khi biết đệ, ta một mực đều cho rằng nhân loại là nhỏ bé mà ti tiện. Bọn hắn tham lam, ngoan độc, giảo hoạt, chỉ biết chiếm đoạt thiên nhiên. Nhưng mà, sau khi biết đệ, đệ dần dần cải biến cái nhìn của ta, ta phát hiện, nguyên lai trong nhân loại, cũng có người giống đệ vì tình cảm mà chấp nhất, đệ có sức sáng tạo cùng thiên phú, có rất nhiều đồ vật kỳ thật cũng không phải do ta cùng Thiên Mộng đưa cho. Chúng ta là giúp đệ, nhưng trên thực tế, đệ cũng một mực đang giúp chúng ta. Từ trên người đệ, chúng ta cũng học được rất nhiều thứ."

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói: "Đừng nói lời cảm động có được không. Bất quá, Thiên Mộng ca là thật phải cảm ơn ta mới đúng. Không ta làm vật chứa, hắn cũng không có biện pháp cảm động tỷ đây."

"Đừng đề cập hắn!" Băng Đế có chút xấu hổ nói.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Băng Đế, tỷ đã nhận rõ tình cảm của mình, vì sao còn muốn trốn tránh chứ? Trên thế giới này, vô luận tỷ cường đại cỡ nào, hoặc là chúng ta tương lai cường đại cỡ nào. Trên thực tế, chúng ta cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh sự tình gì. Tựa như ngày ấy, trước lúc ta thân hãm trùng vây, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra bản thân sẽ rơi vào cạm bẫy. Nếu như ngày đó không phải vận khí cũng không tệ lắm, lại thêm ứng đối thoả đáng, có lẽ, ta đã chết rồi. Mà các ngươi cũng bởi vì ta tử vong mà thay đổi vận mệnh."

Băng Đế cau mày nói: "Đệ muốn nói cái gì? Đừng đi vòng vèo!"

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Ta chỉ muốn nói cho tỷ, nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt. Tỷ đã xác định tình cảm của mình, vì sao không hảo hảo đi đối đãi nó chứ? Thiên Mộng ca thật rất thích tỷ, mà tỷ cũng thích hắn, liền nghiêm túc tiếp nhận phần tình cảm của hắn đi."

Băng Đế khuôn mặt càng đỏ mấy phần, trợn nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, nói: "Giống đực các ngươi chỉ biết trợ giúp giống đực!"

Hoắc Vũ Hạo cười ha ha, lại không tiếp tục nói cái gì. Chuyển hướng Tuyết Đế nói: "Chúng ta tiếp xuống nên làm sao?"

Tuyết Đế cười nhạt một tiếng, nói: "Chờ đi, liền ở đây chờ lấy là được."

Chờ? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo có chút minh bạch, xem ra, Băng Đế là để mấy đầu Băng Hùng đi truyền lại tin tức.

Ngay lúc này, thân thể mềm mại của Tuyết Đế đột nhiên hướng về sau lui lại, giống như một đạo u linh bay nhập không khí.

"Tuyết Đế, cẩn thận." Hoắc Vũ Hạo vội vàng lớn tiếng nhắc nhở, hắn thế nhưng tự mình cảm thụ qua cương phong khủng bố. Trên mặt Băng Đế lại toát ra một nét cười khôi hài.

Tuyết Đế giống như không nghe thấy âm thanh của Hoắc Vũ Hạo, bay nhập không trung, thân thể mềm mại phiêu vũ, vậy mà liền chân đạp hư không, múa lên.

Khí tức trên người nàng chậm rãi phóng ra, không cường thế như Băng Đế, nhưng mà, Hoắc Vũ Hạo lại khiếp sợ phát hiện, hết thảy xung quanh đều bắt đầu trở nên tối đi.

Trong toàn bộ thế giới, nguyên bản tuyết trắng mênh mang biến mất. Tất cả băng tuyết vậy mà đều biến thành màu lam, mà chỉ có nàng phiêu vũ trong không trung mới là màu trắng tinh duy nhất.

Ống tay áo thật dài vung vẩy, từng đầu băng rua màu trắng vây quanh nàng nhẹ nhàng nhảy múa. Từng mảnh từng mảnh bông tuyết màu lam vây quanh nàng xoè ra khuấy động.

Lúc này Tuyết Đế giống như tinh linh trong tuyết, dáng múa uyển chuyển, phảng phất làm nàng đã trở thành hạch tâm của phiến khu vực này.

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo ngốc trệ, hắn chưa hề nghĩ tới, dáng múa của một người vậy mà có thể đẹp, hấp dẫn người khác như thế.

Tuyết Đế vốn tuyệt mỹ, mà thời khắc này, nàng càng phảng phất đã hoàn toàn say mê bên trong vũ đạo của bản thân. Cương phong trong không trung trở nên nhu hòa, trong lúc bông tuyết đang bay múa, dường như ngay cả nhiệt độ đều trở nên cao hơn mấy phần. Không ấm áp, nhưng cũng không có rét lạnh. Có, chỉ là một phần tinh khiết thanh lương.

Màu lam hướng nơi càng xa chậm rãi lan tràn, trong phạm vi mắt thường có thể nhìn thấy, toàn bộ không gian dường như đều đã biến thành màu lam. Trên trời, dưới đất cũng không còn phân biệt.

Loại cảm giác này quả thật quá mỹ diệu, Hoắc Vũ Hạo trong phút chốc liền cho rằng đây là cảnh trí đẹp nhất hắn từng thấy qua. Một khắc này, trái tim của hắn đã bị say mê. Mà băng thuộc tính hồn lực trong cơ thể hắn càng nương theo vũ đạo của Tuyết Đế mà kích động.