Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 871: Ta tên Đường Vũ Đồng! (1)




Đái Lạc Lê lắc đầu, lên tiếng:

- Ta đây cũng không biết. Vừa rồi ta không phải nói với ngài, lão nhân gia là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi sao, chỉ có lão sư tìm ta, ta lại tìm không được người. Lão sư thậm chí vẫn luôn không để ta nhìn thấy diện mục thật của người là gì. Cha, lão sư hẳn không phải là người xấu a?

Đái Hạo nhẹ gật đầu, cười khổ nói:

- Lão sư ngươi dĩ nhiên không phải người xấu. Người này ta biết, từ cách ngươi hình dung hắn mà nói, lão sư ngươi hẳn đã từng hai lần cứu tính mạng của ta. Nguyên lai hắn lại là lão sư của ngươi, cái này khó trách. Có lẽ, lão sư cứu ta, vẫn là nhìn mặt mũi ngươi. Người này chẳng những thần bí, hơn nữa thực lực cực kỳ cường đại. Nếu như lão sư lại tới tìm ngươi, ngươi nhất định phải hướng lão sư chuyển đạt lòng biết ơn của ta, nếu như hắn nguyện ý, ta càng muốn ở trước mặt gửi lời cảm ơn.

- Đã cứu người hai lần?

Đái Lạc Lê chấn động trong lòng, có chút khó mà tin tưởng lão sư thâm bất khả trắc trong miệng phụ thân chính là huynh trưởng của mình. Nhưng mà, hai lần cứu được phụ thân, ca ca hẳn là thật làm được a! Ca, huynh sao phải khổ vậy chứ? Nguyên nhân vì sao không chịu cùng phụ thân nhận nhau chứ?

Hoắc Vũ Hạo đương nhiên không sẽ cùng Bạch Hổ Công Tước nhận nhau, ít nhất trước khi hắn tự nhận đủ cường đại, sẽ không!

Thời điểm hắn bay trở về thành Sử Lai Khắc đã là giữa trưa. Thành Sử Lai Khắc đang kiến thiết hừng hực khí thế, từ phía xa liền có thể nhìn thấy mảng lớn công trường đang thi công. Nhất là tới gần Truyền Linh Tháp ở gần Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bên đó, khí thế tu kiến càng thêm hoành tráng.

Hoắc Vũ Hạo thậm chí cũng không đi tới Đường Môn, mà trực tiếp liền đi học viện Sử Lai Khắc, hắn muốn đem tin tức truyền lại cho Huyền lão định đoạt.

Mặc dù thân là thành viên Hải Thần Các, nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không bay thẳng vào học viện, mà là hạ xuống ngoài cửa lớn, sau đó mới nhanh chóng đi vào trong học viện.

Lúc này đang là giờ học, trong học viện trống rỗng, sau khi vượt qua pho tượng Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất cùng hoàng kim Thiết Tam Giác, Hoắc Vũ Hạo đi đến bờ hồ Hải Thần, lúc này mới đạp sóng mà đi, thẳng đến đảo Hải Thần.

Thành Sử Lai Khắc mở rộng đối với sự phát triển của toàn bộ học viện Sử Lai Khắc mà nói là đại hảo sự. Hơn nữa, bởi vì nguyên nhân tổ chức Truyền Linh Tháp, mặc dù thú triều mang đến tổn thất cực lớn cho song phương, nhưng lúc này thành Sử Lai Khắc và bên phía Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lại đang trong liên hệ hài hòa xưa nay chưa từng có.

Ít nhất đã có vài tháng thời gian, cũng không có tiểu đội học viên của học viện tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm săn giết hồn thú. Đối với điểm này, bên phía Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hết sức hài lòng. Bọn hắn cho rằng đây là thành ý của học viện Sử Lai Khắc.

Đương nhiên song phương phối hợp thông qua tổ chức Truyền Linh Tháp, cũng đang khiến bên phía học viện Sử Lai Khắc có càng nhiều học viên thu hoạch được hồn linh cho mình. Không hề nghi ngờ, bọn hắn là người được lợi lớn nhất từ việc thành lập Truyền Linh Tháp.

Bước lên đảo Hải Thần, cảm giác quen thuộc đập vào mặt. Không khí mát mẻ khiến lo lắng trong lòng Hoắc Vũ Hạo tiêu tán mấy phần. Cảm giác về nhà vẫn là thoải mái nhất a! Nếu như Đông Nhi vẫn còn đây thì tốt biết bao nhiêu. Nếu có Đông Nhi, lại không có cừu hận của bản thân, liền cùng nàng cùng một chỗ sinh hoạt tại đảo Hải Thần, chính là khoái hoạt như thế nào a!

Đông Nhi. . .

Đông Nhi!

Bỗng nhiên, con mắt Hoắc Vũ Hạo trừng lớn, hắn khó tin được nhìn về phía trước, thân thể không khống chế được run rẩy lên.

Đó là. . .

Một thiếu nữ đang đi về hướng hắn. Mắt to tròn màu phấn lam, lông mi dài mà quyển vểnh lên, thân thể mềm mại thon dài, một đầu tóc dài màu phấn lam xõa sau ót. Váy dài trắng tinh phụ trợ dung nhan hoàn mỹ phảng phất nữ thần hạ phàm của nàng.

- Đông Nhi!

Âm thanh kêu gọi bởi vì quá độ kích động, thậm chí có chút run rẩy. Nháy mắt sau, Hoắc Vũ Hạo trực tiếp thôi phát hồn cốt chân trái Thuấn Di của bản thân, lập tức liền xuất hiện ở trước mặt thiếu nữ, giang hai cánh tay, đem nàng ôm thật chặt vào ngực.

Hoắc Vũ Hạo vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, lại ở loại tình huống này, lại ở lúc này nhìn thấy Vương Đông Nhi. Hết thảy lo nghĩ, lo lắng, trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì, vô tận tưởng niệm cùng tình cảm bộc phát giống như giếng phun suối trào, nước mắt không khống chế được lập tức dâng lên. Ánh mắt đã hoàn toàn mơ hồ.

Thiếu nữ đứng tại chỗ, tựa hồ đột nhiên bị ôm lấy mà ngốc trệ.

- Đông Nhi, Đông Nhi, Đông Nhi. . .

Nước mắt của Hoắc Vũ Hạo nhỏ xuống mái tóc dài của thiếu nữ, trượt xuống theo đường cong uốn lượn của mái tóc dài màu phấn lam, tựa hồ tạo nên một tầng sáng bóng trên mái tóc của nàng.

- Ngươi muốn chết sao!

Âm thanh xấu hổ ngay sau đó liền vang lên. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo cũng cảm giác được giai nhân trong ngực mình phảng phất biến thành một tòa núi lửa muốn phun trào.

Lực lượng khổng lồ bỗng nhiên bùng nổ, chỉ một cái liền tránh khỏi hai cánh tay của hắn. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo liền thấy ánh mắt tức giận, một cánh tay mảnh khảnh đánh thẳng đến ngực hắn.

Áp lực kinh khủng khiến Hoắc Vũ Hạo theo bản năng sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung, lui lại như thiểm điện. Đồng thời hai tay ngăn trước ngực.

Ầm!

Hồn lực bùng nổ.

Hoắc Vũ Hạo cảm giác được một loại lực lượng tràn ngập khí tức quang minh đập vào mặt, giống như một con sóng lớn hung hăng đập trước người mình.

Phải biết, sau khi hắn hấp thu hiến tế của Vương Thu Nhi, đã kế thừa bộ phận lực lượng Hoàng Kim Long không hề kém. Nhưng mà, một chưởng của thiếu nữ này vẫn đem hắn không chuẩn bị đẩy lui hơn mười bước.

Hai người kéo ra khoảng cách, Hoắc Vũ Hạo cũng có chút ngây người, hắn hoàn toàn không thể tin được Vương Đông Nhi vì sao lại ra tay với mình.

Thiếu nữ mặt phấn mà uy, từng vòng hồn hoàn từ dưới chân nàng lập tức bay lên, đen, đen, đen, đen, đen, đen, đỏ.

Bảy vòng hồn hoàn, bảy vòng hồn hoàn có được màu sắc không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà, hào quang lóa mắt của hồn hoàn lại căn bản không cách nào khiến Hoắc Vũ Hạo chấn động, ánh mắt của hắn như si như say, nhìn chăm chú khuôn mặt thiếu nữ, ánh mắt không hề chớp, lệ rơi đầy mặt.

Nhìn vào nước mắt trên khuôn mặt hắn, thiếu nữ cũng ngẩn người, nhưng vẫn phóng thích vũ hồn, một đôi Long dực khổng lồ từ sau lưng nàng giãn ra.

Màu sắc Long dực cực kỳ huyễn lệ chói mắt, ở gần phần lưng thiếu nữ là màu lam sáng rực, càng hướng ra ngoài thì chậm rãi từ màu lam chuyển sang màu vàng, mà ở sát rìa Long dực vô cùng kỳ dị, vậy mà bày ra gợn sóng như hồ điệp, tản ra vầng sáng kim sắc nhàn nhạt.

Trên trán thiếu nữ, phù văn Hoàng Kim Tam Xoa Kích cũng theo đó lóe sáng, thân thể mềm mại phảng phất tăng thêm mấy phần khí tức cường đại, làm mảng lớn không gian sau lưng nàng đều biến thành một phiến hải dương màu lam ánh kim.

Tay phải của nàng đã giơ về hướng Hoắc Vũ Hạo, trên kiều nhan che đậy băng sương, trong đôi mỹ mâu màu phấn lam tràn đầy thần sắc xấu hổ, hiển nhiên là bị cái ôm lúc trước chọc giận. Hoắc Vũ Hạo vừa rồi ôm một cái, khiến nàng lúc này thậm chí còn cảm thấy bị chèn ép mà mang tới cảm giác khác thường.

Lam kim sắc ánh sáng mãnh liệt bắt đầu ngưng tụ trên bàn tay nàng, đệ nhị hồn hoàn trên người nàng cũng theo đó sáng lên lam kim sắc huyễn lệ. Nơi lòng bàn tay ngưng tụ vòng xoáy với lực áp bách khủng bố lập tức tỏa định thân thể của Hoắc Vũ Hạo.

Dưới trọng áp, tinh thần của Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng tỉnh táo ra một chút, nhìn vào mỹ mâu của thiếu nữ đối diện, lập tức rùng mình một cái:

- Ngươi không phải Đông Nhi.

Hắn biết rõ Vương Đông Nhi tuyệt đối sẽ không dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.

Ngay tại lúc hắn đang nói, tay phải của thiếu nữ đối diện đã hướng hắn đánh tới, một vầng lam kim sắc ánh sáng chói mắt mang theo tiếng Long ngâm trầm thấp trào ra ngoài.

Vừa đánh ra luồng lam kim sắc ánh sáng, vầng sáng lam kim sắc sau lưng thiếu nữ cũng cuộn lên, hóa thành vô số ánh sáng, từ bốn phương tám hướng hướng đè ép Hoắc Vũ Hạo, cảm giác trói buộc mãnh liệt lập tức toàn diện bao trùm.

Thật mạnh, nàng quả thực không phải Đông Nhi. Nhưng mà, nguyên nhân vì sao trong lực lượng của nàng lại có một tia dáng vẻ của Đông Nhi.

Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ, cả người đã bắt đầu chuyển động, đồng dạng là nâng lên tay phải, đỏ, cam, cam, cam, cam, đỏ, đỏ, bảy vòng hồn hoàn tỏa sáng hào quang. Đệ nhất hồn hoàn lóe sáng, trên tay phải bao trùm lấy kim cương băng tinh, mỗi một hạt kim cương đều lóe ra hào quang lóa mắt. Cứ thế mà chặn lấy lam kim sắc quang cầu.

Khi lam kim sắc hào quang sáng chói cùng tay phải của Hoắc Vũ Hạo tiếp xúc, phần lớn ánh sáng đều bị kim cương băng tinh chiết xạ tứ tán, chỉ có một phần có thể tác dụng lên tay phải của Hoắc Vũ Hạo.

Kim cương băng tinh lập tức lan tràn đến toàn thân Hoắc Vũ Hạo, đem áp lực ngoại giới và lam kim sắc quang cầu bộc phát dư ba toàn bộ ngăn cản.

Vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt đệ nhất hồn kỹ, Băng Hoàng Hộ Thể, Băng Đế Ngao.

Một tầng bích quang nhàn nhạt cũng theo đó từ trên người Hoắc Vũ Hạo phóng ra ngoài, khiến phần trói buộc này không cách nào hoàn toàn tác dụng trên người hắn.

- A!

Thiếu nữ hiển nhiên đối với một kích này của bản thân không sinh ra đầy đủ công hiệu mà có chút kinh dị. Ánh mắt lại lóe lên, hồn hoàn còn lại trên người cũng theo đó tỏa sáng hào quang.

- Trước dừng tay, chúng ta có thể là hiểu lầm.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng nói. Bất luận thiếu nữ này có phải là Đông Nhi hay không, hắn cũng không nguyện ý cùng nàng động thủ.

Lam kim sắc ánh sáng hơi thu liễm, ánh mắt của thiếu nữ nhìn vào Hoắc Vũ Hạo vẫn bất thiện như cũ:

- Hiểu lầm? Ngươi lại dám khinh nhờn bản cô nương, còn nói là hiểu lầm!

Thanh âm của nàng thanh thúy động lòng người, nhưng nghe rõ thì đúng là có một tia khác biệt. So với Đông Nhi thì nhiều hơn một phần cao ngạo, cũng nhiều hơn mấy phần băng lãnh. Đồng dạng vô cùng êm tai.

Hoắc Vũ Hạo đối với Vương Đông Nhi thật sự quá quen thuộc, cho nên mới có thể lập tức liền phân biệt ra khác biệt trong đó.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:

- Thật có lỗi, ta nhận lầm người. Tướng mạo ngươi thật sự quá giống một vị bằng hữu của ta. Cho nên ta mới. . .

Thiếu nữ cả giận nói:

- Chỉ giống liền có thể tùy tiện ôm sao? Ta không tin có người có thể có dáng dấp giống ta đây. Từ khi ta đi đến học viện chán ghét của các ngươi, xem như có vô số người nói ta lớn lên giống người nào đó, nhưng ta chính là ta. Bọn hắn cũng còn tốt, chỉ nói là ta lớn lên giống mà thôi, nhưng ngươi lại dám mạo phạm ta, còn ôm ta. Hôm nay không cho ta đánh ngươi một trận, chuyện này không kết thúc.