Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 831: Đông Nhi, ta tới rồi (2)




Dương Tuyền nóng bỏng rõ ràng đang bị áp chế, đến mức suối nước Dương Tuyền dao động mãnh liệt, phóng thích ra từng đợt nhiệt lưu, duy trì nhiệt độ nhất định xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi, chậm rãi thu liễm khí tức, đôi mắt trở nên càng lúc càng sáng. Hơi suy nghĩ một chút, hắn nâng lên tay phải, một đóa tiểu thảo màu băng lam kỳ dị từ trong tay hắn bay lên, chính là Bát Giác Huyền Băng Thảo phiên bản thu nhỏ.

Lặng lẽ dò xét thân thể mình một chút, trên mặt Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia mừng rỡ.

- Tiểu sư đệ, chúc mừng.

Bối Bối ha ha cười nói.

Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc, lên tiếng:

- Thực tế chứng minh, tác dụng của hồn linh mười vạn năm đúng là khổng lồ. Đại sư huynh, huynh cần phải cố gắng tu luyện nha.

Dứt lời, hắn đảo mắt tứ phương, nhìn vào đám thiên tài địa bảo bên bờ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

Bối Bối mỉm cười, lên tiếng:

- Muốn hoàn thành khế ước hồn linh, phải hoàn toàn tự nguyện mới được. Tiểu sư đệ, chúng ta đi thôi.

Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía đông đảo tiên thảo, lên tiếng:

- Mọi người, Bát Giác đã cùng ta dung hợp, trở thành hồn linh của ta. Các ngươi hẳn là có thể cảm nhận được trạng thái hiện tại của nó, chuyện khác không nói nhiều, hẹn gặp lại.

Nói xong câu đó, Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối riêng phần mình triển khai hồn đạo khí phi hành phá không bay lên, thừa dịp độc chướng trên sơn cốc vẫn chưa khôi phục, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bên trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đã hoàn toàn yên tĩnh. Đám tiên thảo có được ý thức đều lâm vào suy tư và hồi ức.

Hoắc Vũ Hạo nói không sai, sau khi cùng hắn dung hợp, Bát Giác Huyền Băng Thảo rõ ràng trở nên không giống với lúc trước. Mặc dù nó từ bỏ bản thể, nhưng khí tức bản thân lại trở nên vô cùng thuần túy, sau khi cùng Hoắc Vũ Hạo dung hợp, đạt được lợi ích đâu chỉ là bản thân Hoắc Vũ Hạo!

Giữa bọn hắn ký kết chính là khế ước bình đẳng a! Bản thân Bát Giác Huyền Băng Thảo cũng nương theo Cực Hạn Băng của Hoắc Vũ Hạo ảnh hưởng mà thành công tiến hóa, từ thực vật tiến hóa thành năng lượng thể, mà lại là năng lượng thể cực kỳ thuần túy. Loại khí tức biến hóa này đối với bất luận một đầu hồn thú hệ thực vật nào mà nói, đều có lực hấp dẫn cực lớn.

Nhất là Hoắc Vũ Hạo trước đó đã nói thành tựu Thần vị mang đến vĩnh sinh, càng làm chúng nó động tâm không thôi.

Hồn thú hệ thực vật so với hồn thú hệ động vật phải cô đơn nhiều. Trước khi bọn hắn có được linh trí, căn bản không thể di động. Cho dù là tu luyện đến tu vi mười vạn năm, bởi vì đối với Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn quá độ ỷ lại, cũng không muốn rời khỏi nơi này. Bên ngoài có Bích Lân Thất Tuyệt Hoa, Bích Lân Cửu Tuyệt Hoa bày ra độc chướng, ngoại trừ U Hương Khỉ La Tiên Phẩm bên ngoài, tiên phẩm dược thảo còn lại cho dù là muốn ra ngoài cũng không được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao U U có thể trở thành người chủ sự nơi này.

Thời điểm Bát Giác Huyền Băng Thảo dứt khoát kiên quyết làm ra lựa chọn, cơ hồ tất cả hồn thú đều khịt mũi coi thường. Nhưng mà, khi nó thật cùng Hoắc Vũ Hạo hoàn thành dung hợp, đồng thời xuất hiện trạng thái thăng hoa. Tất cả hồn thú hệ thực vật cũng đều vừa khiếp sợ vừa động tâm.

Rời khỏi nơi này, đi theo hồn sư nhân loại tiến về thế giới loài người sinh hoạt, còn có thể cảm thụ cảm giác tốt đẹp của thế giới loài người. Càng có khả năng đạt được vĩnh sinh cũng không phải chuyện đả động bọn chúng nhất, làm chúng động tâm nhất là, nếu như có thể đem bản thân tăng lên tới trạng thái năng lượng thể thuần túy như Bát Giác Huyền Băng Thảo, cho dù hồn sư chết đi, bọn chúng cũng có thể bằng vào loại năng lượng thể này trọng sinh ngay tại chỗ, một lần nữa sinh trưởng a! Hơn nữa, tu vi sẽ chỉ so với hiện tại càng thêm cường đại. Bọn hắn đều là thiên tài địa bảo, hấp thu thiên địa nguyên lực mà thành, đến khi đó, một lần nữa hấp thu thiên địa nguyên lực cũng không phải là sự tình khó khăn gì.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí của toàn bộ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn trở nên không còn bình tĩnh nữa, mỗi một hồn thú hệ thực vật có được trí tuệ, nhất là những tồn tại cấp bậc mười vạn năm, nội tâm cũng bắt đầu kịch liệt xao động.

Đối với ý nghĩ của bọn nó, Hoắc Vũ Hạo cũng biết được, ngay sau khi hắn và Bát Giác thành công dung hợp, Bát Giác Huyền Băng Thảo liền đem chuyện tương lai mình có thể độc lập sống sót nói cho hắn biết, không có nửa điểm giấu diếm.

Hồn thú hệ thực vật so sánh hồn thú hệ động vật có vô hạn thế yếu, nhưng tương tự cũng có ưu thế tồn tại, chính là bọn hắn thuần túy do thiên địa nguyên lực sinh thành, bọn hắn cũng không có huyết mạch, chỉ có linh khí.

Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm, Tuyết Đế đều muốn so với Bát Giác cường đại hơn, nhưng mà, nếu như Hoắc Vũ Hạo chết đi, bọn hắn cũng tất nhiên sẽ bởi vì mất đi chỗ dựa vào mà chết.

Nhưng Bát Giác lại có thể bằng vào quan hệ thân mật giữa bản thân cùng thiên địa nguyên lực tiếp tục sống sót. Đây chính là ưu thế của thực vật. Chỉ dung hợp trong thời gian ngắn ngủi như thế, Bát Giác Huyền Băng Thảo hiện tại đã thỏa mãn, đúng vậy, vô cùng thỏa mãn. Hơn nữa, đối với tương lai của bản thân càng có thêm vô hạn ước mơ tốt đẹp. Nói không chừng, thật sự có thể đi theo hắn đạt được vĩnh sinh thì sao?

Bình thường trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, Bát Giác Huyền Băng Thảo là tiên thảo trầm mặc nhất, nhưng mà, nó cũng có sở trường suy tính nhất.

Nhìn qua, nó đối với Hoắc Vũ Hạo lựa chọn rất đột ngột, trên thực tế, nó đã sớm nghĩ sâu tính kỹ. Hoắc Vũ Hạo vì cứu người mình yêu, không tiếc nuốt Dương Tuyền nóng bỏng, đồng thời suýt nữa mất mạng. Sau đó chịu đựng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm và Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ đủ loại khảo nghiệm làm khó dễ, càng thể hiện thêm tố chất các phương diện, đều đã chứng minh phẩm tính và năng lực, cùng tài năng xuất chúng của hắn trong nhân loại. Lại thêm Cực Hạn Băng. Trên thực tế, thời điểm Bát Giác Huyền Băng Thảo làm ra lựa chọn, đã hiểu được bản thân gần như sẽ không thất bại!

Trong lần dung hợp này, Hoắc Vũ Hạo là bên thắng, Bát Giác Huyền Băng Thảo đồng dạng cũng là bên thắng. Hồn linh dung hợp vĩnh viễn là khởi đầu tốt nhất để cả hai cùng có lợi.

- Đại sư huynh, đệ không thể cùng huynh về Đường Môn.

Bay ra Lạc Nhật Sâm Lâm, Hoắc Vũ Hạo khống chế lại thân hình của mình, nói với Bối Bối.

Bối Bối cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mỉm cười nói:

- Đệ đây là muốn đi xem Đông Nhi đi.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Đúng a! Đều đã lâu như vậy, không biết Đông Nhi thế nào. Hiện tại đại bộ phận sự tình cuối cùng đều xử lý xong, đệ mau mau đến xem nàng. Sau khi huynh trở về, cũng có thể thông qua Truyền Linh Tháp cùng hồn thú câu thông, Phỉ Thúy Thiên Nga vẫn rất dễ nói chuyện, để cho nàng hỗ trợ tìm xem Lam Ngân Hoàng đi. Sau khi đệ đi thăm Đông Nhi có thể sẽ đến biên cảnh của đế quốc Tinh La cùng đế quốc Nhật Nguyệt, cũng thuận tiện dò xét một chút xem Tiểu Nhã lão sư ở nơi nào. Nếu có thể, đệ nhất định đem nàng cứu trở về.

Bối Bối hít sâu một hơi, giang hai tay, dùng sức ôm lấy Hoắc Vũ Hạo:

- Hảo huynh đệ. Giữa chúng ta cũng không cần nói lời cảm tạ. Đệ yên tâm đi thôi, Đường Môn bên này không cần lo lắng, có gì cần, lập tức truyền tin trở về. Bất luận đệ làm ra lựa chọn như thế nào, Đường Môn đều là hậu thuẫn kiên cường nhất của đệ.

Hai người cứ như vậy tách ra, Hoắc Vũ Hạo đưa mắt nhìn thân ảnh Bối Bối biến mất ở chân trời phương xa, lúc này mới thu hồi ánh mắt, xoay người, nhìn phương hướng mình muốn đi. Lẩm bẩm tự nhủ:

- Ta rốt cục có thể vì bản thân mà sống. Đông Nhi, nàng đã tỉnh chưa? Ta tới đây.

Hào quang lóa mắt từ trên người Hoắc Vũ Hạo sáng lên, hồn lực vận chuyển không giữ lại chút nào, khiến tốc độ phi hành của hắn lập tức tăng lên tới cực hạn, bay thẳng hướng Hạo Thiên Tông.

Đại bộ phận sự tình cần xử lý rốt cục đều xử lý xong, hắn hiện tại quả thực hận không thể lập tức xuất hiện ở Hạo Thiên Tông, nhìn thấy Đông Nhi thanh tú động lòng người đứng tại đại môn nghênh đón bản thân.

Kỳ thật, Hoắc Vũ Hạo rất rõ ràng, Đông Nhi hẳn vẫn chưa thanh tỉnh, bằng không mà nói, vì sao nàng chưa hề quay về học viện Sử Lai Khắc tìm hắn đây! Hắn hiện tại thà rằng hai vị tông chủ Hạo Thiên Tông đem Đông Nhi nhốt lại, không cho phép nàng đi tìm bản thân hắn, cũng không nguyện ý Đông Nhi vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn đang ở trong trạng thái thi triển Hạo Đông tam tuyệt, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý xuất ra ba chiêu này mà không có vấn đề gì cả.

Thời điểm Hoắc Vũ Hạo bay lên Hạo Thiên Phong, sau đó nhanh chóng leo về phía trước, đã thở hồng hộc. Không chỉ bởi vì hắn trên đường đi căn bản không ngừng lại, tiêu hao quá lớn. Đồng thời cũng bởi vì nội tâm khẩn trương.

Đông Nhi đến cùng ra sao? Chuyện này với hắn thật sự quá trọng yếu. Đế Thiên có nghịch lân, hắn cũng đồng dạng có nghịch lân, nghịch lân của hắn chính là Đông Nhi.

Cơ hồ mỗi một bước hướng về phía trước, trong lòng hắn đều phát ra một lần cầu nguyện, cầu nguyện Đông Nhi có thể tỉnh lại, có thể một lần nữa làm bạn bên cạnh hắn. Còn lại, hắn không quan tâm, nếu như Đông Nhi không tỉnh, lần này, coi như hai đại tông chủ lại xua đuổi thế nào, hắn cũng sẽ không tuỳ tiện rời khỏi, hắn phải bồi bạn cùng nàng thật tốt.

- Người nào dám đạp lên Hạo Thiên phong.

Một tiếng gào to vang lên. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm giác được mây mù xung quanh thân thể kịch liệt phun trào, tựa hồ tất cả mọi thứ đều đang phát sinh biến hóa.

Hắn nhớ rõ, Đông Nhi đã từng nói mây mù xung quanh Hạo Thiên Phong tràn đầy nguy hiểm. Không thể phi hành, nếu không sẽ gặp phải hồn thú công kích. Mà bản thân mây mù cũng là một trận pháp.

Hoắc Vũ Hạo không hề động, lẳng lặng phủ phục trên vách núi, cất cao giọng nói:

- Ta là Hoắc Vũ Hạo. Ta tới gặp Đông Nhi.

Thanh âm này trầm mặc một chút, sau đó nói:

- Hạo Thiên Tông chúng ta không chào đón ngươi, ngươi đi đi.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Ta muốn gặp Đông Nhi.

Nói xong câu đó, hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đã tràn đầy tử kim sắc hào quang lóa mắt. Trong Linh Mâu dường như có vô tận vì sao đang lóe lên.

Tinh thần lực cường đại lấy trán của hắn làm trung tâm nhanh chóng tản ra xung quanh, hắn đưa tay phải ra, Bát Giác Huyền Băng Thảo trong suốt sáng long lanh lặng yên hiện lên. Trên phiến lá bát giác, từng tầng ánh sáng màu xanh lam khuếch tán ra ngoài.

Khí tức cực hàn bỗng nhiên dâng lên, ánh sáng màu xanh lam dường như có sinh mệnh, theo ánh sáng khuếch tán, mây mù xung quanh nhanh chóng tán đi, cảm giác kỳ dị trong mây mù lập tức liền bị dẫn động.

Dao động hồn lực mãnh liệt tàn phá bừa bãi, thuộc tính tinh thần càng thêm cường thịnh chính là một loại mê hoặc. Nhưng mà, đối với Hoắc Vũ Hạo có vũ hồn Linh Mâu mà nói, trình độ ảnh hưởng tinh thần này lại thế nào có khả năng ảnh hưởng hắn đây?