Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 696: Băng Phong Tuyệt Địa




Đây là nơi nào? Bối Bối đứng trong dòng người hối hả trên đường phố, trong lúc nhất thời lộ ra vẻ nghi hoặc. Địa phương này với hắn mà nói rất lạ lẫm, nhưng sau khi kim quang lóe lên, hắn đã xuất hiện ở nơi đây.

Ánh sáng nhàn nhạt lấp lóe, một bóng người lặng yên xuất hiện trước mặt hắn.

- Bối Bối?

Người này thấp giọng hỏi.

- Ừm?

Bối Bối tập trung tinh thần hướng người này nhìn lại, thấy được một khuôn mặt tuấn tú đang mang vẻ mỉm cười. Hắn không có cách nào hình dung cảm thụ của mình trong giây lát này.

Người này có một đầu tóc dài màu xanh thẳm xõa trên lưng, ánh mắt giống như biển cả, đôi mắt xanh thẳm càng mang vẻ thâm thúy mênh mông. Trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười nhu hòa, làm cho người ta hết sức dễ dàng sinh ra cảm giác tín nhiệm đối với hắn.

- Đi theo ta.

Người này chậm rãi quay lại, chân vừa bước đi đã ra xa hơn mười mét.

Bối Bối không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, bản thân khẳng định đang trong ảo cảnh của Càn Khôn Vấn Tình Cốc, vội vàng nhanh chóng đi theo.

Người này đi không nhanh không chậm, vừa lúc tốc độ hắn có thể đuổi theo , mà xung quanh người qua đường lại tựa hồ như đối với bọn hắn chuyện này tốc độ kinh người cũng không có cảm giác gì giống như.

Người này đến tột cùng là ai? Bối Bối không biết, nhưng hắn vẫn một mực đi theo hắn về phương xa.

Rốt cục, người này ngừng lại trước một ngôi nhà, đẩy cửa ra, đi vào.

Bối Bối cũng vội vàng theo hắn đi vào.

Bên trong rất yên tĩnh, mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh. Thậm chí ngay cả một tiếng côn trùng kêu vang hay tiếng chim hót đều không có.

Người này lập tức mang theo hắn đi vào chính đường, xuyên qua nhà chính, tiến vào hậu viện, đi tới trước một căn phòng.

Hắn chỉ vào gian phòng, hướng Bối Bối ra hiệu một chút.

Bối Bối theo bản năng đến trước cửa, mở cửa phòng ra, thời điểm Bối Bối liếc nhìn tình hình bên trong, thân thể không khỏi kịch chấn.

- Tiểu Nhã!

Bối Bối hô to một tiếng, lập tức bước vào

Đúng vậy, ngay trong trong gian phòng đó, trên giường có một nữ tử đang khoanh chân ngồi, thân mình lóe lên ánh sáng màu xanh đen. Tóc dài xõa sau ót, sắc mặt bình tĩnh mà tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Không phải Đường Nhã thì là ai nữa?

- Tiểu Nhã!

Bối Bối nhanh chóng vọt tới trước mặt nàng, hai tay lập tức chộp tới bờ vai của nàng. Nhưng mà, hắn lại bắt hụt, Bối Bối hoảng hốt phát hiện hai tay của mình vậy mà xuyên thấu qua thân hình Đường Nhã.

Vì cái gì? Vì sao nàng lại là hư ảo?

- Tiểu Nhã!!!

Bối Bối luôn nho nhã bình tĩnh, lúc này cảm xúc lại giống như núi lửa phun trào. Hắn rất muốn ôm chặt nàng, ôm lấy thân thể mềm mại mảnh khảnh của nàng, đưa nàng tiến vào trong ngực của mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình làm ấm lên thân thể mềm mại mà băng lãnh của nàng a!

Mọi thứ xung quanh đột nhiên vặn vẹo, Đường Nhã biến mất, phòng ốc biến mất, hết thảy xung quanh đều biến mất.

Sau đó Bối Bối thấy được một đóa hoa lớn, một đóa hoa lớn màu hồng phấn, hương hoa nhàn nhạt thấm vào ruột gan. Sau đó đóa hoa lớn hóa thành tia sáng tiêu tán, tiếp theo, hắn lại thấy được một vầng sáng màu lam trong suốt, màu lam sáng chói, giống như đang tạo thành từng mảng cây cỏ.

Hết thảy xung quanh lần nữa trở nên hư ảo, cảm giác choáng váng mãnh liệt đánh tới, lập tức khiến Bối Bối đã mất đi ý thức.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

- Ừm? Ta tại sao lại ở chỗ này? Nơi này không phải đã bị hủy diệt rồi sao?

Hòa Thái Đầu hoảng hốt nhìn vào mọi thứ xung quanh, lập tức nổi lên cảnh giác, trốn ở phía sau một cái đài chế tạo hồn đạo khí.

Đây là một địa phương khắp nơi đều là kim loại. Cảm giác kim loại giác bóng này khiến hắn lập tức liền nhận ra, đây rõ ràng là cơ sở nghiên cứu dưới mặt đất của Minh Đức Đường.

Hắn và Hoắc Vũ Hạo đều từng ở nơi này một đoạn thời gian rất dài. Chỉ là, lúc này, nơi này lại trống rỗng không hề có dấu chân người.

- Xuất hiện đi, Từ Hòa.

Một âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Nghe được hai chữ Từ Hòa, Hòa Thái Đầu không khỏi kịch chấn cả thể xác lẫn tinh thần, theo bản năng nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới. Mà người hắn nhìn thấy, chính là Từ Thiên Nhiên ngồi trên xe lăn chậm rãi xuất hiện.

Từ Thiên Nhiên khuôn mặt lạnh lùng, sau lưng đi theo một đám người áo đen che mặt, thân mình mỗi người đều tản ra khí thế cường đại.

Hòa Thái Đầu chậm rãi đứng lên, tại thời khắc này, tâm tình của hắn đúng là tỉnh táo kinh người.

- Từ Thiên Nhiên!

Từ Thiên Nhiên mỉm cười, lên tiếng:

- Không nghĩ tới đi, Từ Hòa, chúng ta vậy mà lại gặp nhau dưới loại tình huống này. Không nghĩ tới, lúc trước còn để lại ngươi cái dư nghiệt này. Hôm nay, huynh đệ chúng ta gặp nhau ở đây, ngược lại là có thể ôn chuyện cho tốt. Những năm này, ngươi có khỏe hay không? Ta thân làm huynh trưởng, đối với ngươi thật sự là chiếu cố không chu toàn a!

Hòa Thái Đầu cắn răng nghiến lợi lên tiếng:

- Từ Thiên Nhiên, ta muốn giết ngươi.

Vừa gào thét xong, hắn phảng phất đã quên bản thân là một tên hồn đạo sư, vậy mà liền hướng phía Từ Thiên Nhiên nhào tới.

Trên khuôn mặt của Từ Thiên Nhiên hiện lên vẻ khinh thường, khoát tay một cái, lập tức khiến thân thể Hòa Thái bay ra ngoài, hung hăng đụng vào đài chế tạo hồn đạo khí đằng sau. Đau đớn kịch liệt khiến Hòa Thái Đầu ngã xuống đất không dậy nổi.

- Chỉ bằng ngươi mà còn muốn báo thù? Hiện tại toàn bộ đế quốc Nhật Nguyệt đều đã bị ta khống chế. Cha nợ con trả là không sai, nhưng ngươi cũng phải có năng lực đó mới được. Lúc trước, thời điểm phụ hoàng diệt đi cả nhà các ngươi, thật đúng là tâm ngoan thủ lạt a! Ta hoàn toàn nhớ rõ, muội muội của ngươi chính là bị phụ hoàng dùng trường mâu nhấc lên, ánh mắt tuyệt vọng của nàng thật làm cho người thương tiếc. Tiếc là, ngươi có thể làm cái gì? Người ca ca như ngươi có thể làm cái gì sao? Ngươi có thể cứu được nàng sao? Ngươi không thể, ngươi không có bản sự này. Đúng không?

- Kỳ thật, ngươi không cảm thấy mình bây giờ còn sống còn thống khổ hơn so với chết sao? Một mực mang theo phần thâm cừu đại hận này, ngươi sống hẳn phải mệt mỏi lắm a! Còn không bằng chết cho dứt khoát. Chết cũng liền xong hết mọi chuyện.

- Phụ thân ngươi thật ngu ngốc, nói cái gì mà muốn kiên trì ước định ban đầu, không chịu phát triển mạnh hồn đạo khí, không đem thành quả thí nghiệm biến thành vũ khí, không muốn phát động chiến tranh, đoạt lại thứ vốn thuộc về đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta. Hắn vốn không có tư cách ngồi ở vị trí Đế Vương. Mặc dù ta rất không hài lòng cái lão gia hỏa nhà chúng ta sống được quá lâu, nhưng không thể không nói, hắn vẫn rất thành công, thay thế phụ thân ngươi là thành tựu lớn nhất đời này của hắn, cũng từ đó dọn sạch chướng ngại cho ta. Đấu La Đại Lục trong tương lai sẽ là của Từ Thiên Nhiên ta đây, là của đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta. Đợi đến thời điểm ta chinh phục toàn bộ đại lục, ta lập tức khiến nó đổi tên, triệt để đổi thành Nhật Nguyệt Đại Lục. Ta muốn để bốn chữ Đấu La Đại Lục này triệt để biến mất trên thế gian.

Từ Thiên Nhiên càng nói càng điên cuồng, trong mắt tràn đầy bản sắc kiêu hùng.

Hòa Thái Đầu miễn cưỡng từ dưới đất bò dậy, hai tròng mắt của hắn đã sớm đỏ thẫm. Tại thời khắc này, sâu trong nội tâm của hắn một mực đè nén cừu hận, đều như là núi lửa dâng trào. Trong miệng phát ra một tiếng gầm thét không giống tiếng người, lần nữa xông về phía Từ Thiên Nhiên. Giống như là một đầu hổ điên.

Từ Thiên Nhiên lại không thèm để ý chút nào, chỉ là khoát tay một cái, liền đem hắn lần nữa đánh bay.

- Chết đi. Chết liền xong hết mọi chuyện. Đáng tiếc, ngươi rốt cuộc không được nhìn thấy tràng diện Đấu La Đại Lục biến thành Nhật Nguyệt Đại Lục. Đến một thế giới khác, nhớ kỹ nói cho lão cha đã chết của ngươi, một quân chủ không biết xâm lược, căn bản không xứng với tư cách quân chủ. Để hắn ở cái thế giới khác cũng tốt sám hối đi.

Một cỗ áp lực thật lớn như thái sơn áp đỉnh lập tức truyền đến, nhưng cũng ngay tại thời khắc này, một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.

- Không! Ta không cho phép ngươi thương tổn hắn.

Một thân ảnh thanh tú đột nhiên xuất hiện trước mặt Hòa Thái Đầu.

Hòa Thái Đầu nhìn thấy, hai vàng, hai tím, bốn đen, một đỏ, chín cái hồn hoàn sặc sỡ lóa mắt hiện lên trước mặt mình.

- Tiêu Tiêu. . .

Tiêu Tiêu lúc nào biến thành Phong Hào Đấu La rồi hả?

Lúc này Tiêu Tiêu tựa hồ đã trưởng thành, thân thể mềm mại trở nên càng thêm thon dài, trên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp nhiều hơn mấy phần khí khái hào hùng cùng thành thục thướt tha, chỉ thấy nàng nâng lên tay phải, một đạo hào quang màu vàng sậm chói mắt bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, khiến mặt đất run rẩy, đạo hào quang này giống như một khỏa sao băng to lớn vô cùng, hung hăng đánh tới Từ Thiên Nhiên và đám người áo đen bịt mặt phía sau hắn.

Ầm ầm!

Kinh thiên động địa, một chữ "Sát" to lớn lập tức xuất hiện tại nơi hào quang màu vàng sậm nổ tung. Một vụ nổ lớn kinh khủng liền đem mọi thứ xung quanh biến thành bột mịn.

Minh Đức Đường biến mất, tất cả mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại một cái hố sâu to lớn và tiếng kêu gào thảm thiết trước lúc chết của Từ Thiên Nhiên và đám người áo đen.

Hòa Thái Đầu ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mặt, vết thương đau nhức trên người không biết lúc nào đã biến mất, khi hắn lúc bò dậy thì thiếu nữ cũng đã xoay người lại.

- Thái Đầu.

Nước mắt tuôn rơi trên kiều nhan của nàng, chín vòng hồn hoàn lóa mắt trên người khiến nàng càng thêm lộng lẫy, động lòng người.

- Ngươi sao ngốc thế? Trong lòng ngươi mang theo thù hận lớn như vậy, ngươi vì cái gì không nói cho ta? Vì cái gì không cho để ta vì ngươi chia sẻ? Chẳng lẽ, ta không phải là nữ nhân của ngươi sao?

- Tiêu Tiêu. . .

- Đồ ngốc! Mặc dù ngươi không đẹp trai, mặc dù ngươi cũng không hiểu lãng mạn, nhưng mà, thời điểm ta quyết định ở cùng với ngươi, ta chưa bao giờ ghét bỏ qua bất kỳ chuyện gì nữa. Thái Đầu, ngươi tên ngu ngốc này! Về sau bất luận như thế nào, ngươi đều phải đem thống khổ trong lòng mình cùng ta chia sẻ. Cừu nhân của ngươi, chính là cừu nhân của ta.

Dứt lời, Tiêu Tiêu đã nhào vào trong ngực hắn, ôm thật chặt thân thể hùng tráng của hắn .

Nước mắt trên mặt Hòa Thái Đầu không thể dừng rơi, nghẹn ngào nói:

- Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu. . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Gió rét lạnh lẽo cùng với bông tuyết không ngừng khuấy động trên không trung, xung quanh là một thế giới màu trắng, tuyết trắng làm trời, hàn băng làm đất.

Nơi này là đỉnh núi, một đỉnh núi chỉ có diện tích không đến hai trăm mét vuông. Mặt đất bao trùm lấy một tầng băng tuyết thật dày, chẳng những rét lạnh, hơn nữa cực kỳ cứng rắn.

Ngay trên đỉnh núi này, có hai người đứng đấy, hai người giống nhau như đúc. Các nàng đều có mái tóc dài màu phấn lam, một đôi mắt to tròn màu phấn lam. Còn có dung nhan tuyệt sắc.

- Đây là nơi nào?

Vương Đông Nhi có chút mờ mịt nhìn vào Vương Thu Nhi bên phía đối diện.

Vương Thu Nhi lại giống như là cảm nhận được gì đó, ánh mắt nghiêm nghị quan sát bốn phía.

- Đây là địa phương Chân Tâm Mạo Hiểm của các ngươi. Quyết chiến trên đỉnh núi băng. Người nào thắng, Hoắc Vũ Hạo lập tức thuộc về người đó.

Thanh âm bình thản quanh quẩn trong không khí.

Ánh mắt của Vương Đông Nhi lập tức co lại, lên tiếng:

- Chuyện tình cảm sao có thể dùng vũ lực đến giải quyết?

- Vũ lực là phương thức giải quyết tốt nhất. Các ngươi cả tướng mạo lẫn độ ưu tú đều ngang nhau. Nhưng lại chỉ có thể có một người ở cùng một chỗ với hắn, ai sống sót thì xem như có tư cách đó. Hắn sẽ không biết chuyện gì phát sinh, hôm nay, các ngươi cũng chỉ có một người có thể còn sống rời đi nơi này. Xung quanh là băng sơn vạn trượng, không có người nào chết thì các ngươi lập tức vĩnh viễn lưu tại nơi đây đi.

Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi cơ hồ là đồng thời hành động, nhưng cũng không phải là phóng tới đối phương, mà là quay người lại, nhanh chóng vọt tới biên giới băng phong, nhìn xuống dưới.

Vừa nhìn thấy, cho dù là với tâm tính lạnh lẽo cứng rắn của Vương Thu Nhi cũng không nhịn được sắc mặt đại biến.

Cái này một tòa băng phong cô độc, nhìn xuống phía dưới chỉ thấy vách núi thẳng đứng ngàn trượng, vực sâu không thấy đáy, căn bản không biết độ sâu bao nhiêu. Từng luồng khí lạnh không ngừng từ phía dưới thổi lên, dù chỉ là ló đầu nhìn thoáng qua, nhưng Vương Thu Nhi cảm giác được thân thể của mình như muốn đông cứng vậy.

Không sai, đây là một tuyệt địa, một cái tuyệt địa căn bản tìm không thấy bất luận đường nào để tẩu thoát.

So với Vương Thu Nhi biến sắc, sau khi Vương Đông Nhi dò xét xong, sắc mặt ngược lại là bình tĩnh. Nàng chậm rãi đi về phía Vương Thu Nhi, lập tức ngồi xuống ở gần trung tâm băng phong.

- Thu Nhi, chúng ta tâm sự đi.

Vương Đông Nhi vẫy vẫy tay hướng Vương Thu Nhi.

Vương Thu Nhi sắc mặt lần nữa khôi phục vẻ lạnh lùng, cũng ngồi xuống cách đó năm mét trước người nàng.

- Ngươi muốn tâm sự cái gì? Tâm sự hắn yêu ngươi đến cỡ nào?

Vương Thu Nhi âm thanh lạnh lùng nói.

Vương Đông Nhi lắc đầu, lên tiếng:

- Không nói về hắn, tâm sự chuyện chúng ta, tâm sự nơi này, tâm sự chuyện Càn Khôn Vấn Tình Cốc là được.

Đáy mắt Vương Thu Nhi lóe lên một tia sáng, tự giễu cười cười:

- Đúng vậy a! Căn bản không cần nói gì về hắn, ở trước mặt hắn, ngươi mãi mãi là người chiến thắng, còn cần tâm sự cái gì sao? Dù là ta hiện tại đem ngươi giết chết, hắn chẳng lẽ liền sẽ thích ta sao? Sẽ không, mặc dù ta không ở cùng với hắn một chỗ lâu như ngươi, nhưng ta cũng có thể khẳng định, cho dù ngươi chết, hắn cũng sẽ không ở cùng với ta.

Vương Đông Nhi nhíu nhíu mày:

- Thu Nhi, ngươi làm sao vậy?

Vương Thu Nhi lắc đầu:

- Ta không sao.

Vương Đông Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời, hô hấp lấy không khí tươi mát:

- Chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm. Địa phương này tuy nói khảo nghiệm tử vong gì đó, nhưng trên thực tế lại tràn đầy nhân tình. Chỉ cần có chân tình, liền sẽ không bị nó thật sự trừng phạt gì cả.

- Ừm?

Vương Thu Nhi ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía nàng.

Vương Đông Nhi trong lòng đã có dự tính trước, lên tiếng:

- Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra sao? Nơi này căn bản chính là đang giúp chúng ta chau chuốt tình cảm. Càn Khôn Vấn Tình Cốc, cũng không phải Càn Khôn Phân Tình Cốc. Nó chỉ chán ghét đối với người bội bạc tình yêu, từ đề mục của nó lập tức có thể nhìn ra. Cho dù là đề mục quá mức mạo hiểm, cũng chỉ có cứu người mà không có giết người.

- Cho nên, thanh âm thần bí hiển nhiên là muốn xem chúng ta có hữu tình hay không.

Vương Thu Nhi tựa hồ lại khôi phục thái độ bình thường:

- Chúng ta phải làm thế nào mới rời đi nơi này?

Vương Đông Nhi lắc đầu, lên tiếng:

- Ta cũng không biết. Lập tức kéo dài đi. Càn khôn vấn tình chỉ hỏi hai người chúng ta, chẳng lẻ không hỏi đến hắn? Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Vũ Hạo đi nơi nào?

Vương Thu Nhi nhíu mày:

- Ngươi rất thông minh, cũng rất tỉnh táo. Nhưng mà. . .

Vương Đông Nhi mỉm cười:

- Không nhưng nhị gì cả, ở trước mặt nam nhân của mình, có cần khoe khoang cái gì không? Đối với ta, hắn là trời.