Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 685: Vì cứu vớt trung thần nghĩa sĩ, ta nguyện ý! (2)




- Trước tiên rút lui. Sau đó bàn bạc kỹ hơn.

Vị hồn đạo sư cấp chín cầm đầu quyết định thật nhanh, lập tức đưa ra mệnh lệnh rút lui.

Sinh mệnh là thứ rất quý giá, bất kỳ người nào cũng đều chỉ có một sinh mệnh. Ai trong bọn hắn sẽ nguyện ý tiếp tục liều lĩnh ám sát dưới sự quan sát của Nhật Nguyệt Thần Châm đây? Không ai dám a! Thật không ai dám.

Kết quả là, cả thảy mười hai tên thích khá cơ hồ là lập tức xoay người chạy. Đối với bọn hắn mà nói, làm thế nào để có thể xông ra phạm vi tối thiểu mười lăm cây số trong thời gian ngắn nhất, lúc này mới là điều trọng yếu nhất.

Trong lòng Bạch Hổ Công Tước vẫn còn một tia hi vọng, bởi vì vừa rồi hắn nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi cũng nhảy xuống vách núi. Cho nên, hắn vẫn bình tĩnh, giữ được tỉnh táo không phát động Nhật Nguyệt Thần Châm. Đối với một loại vũ khí mạnh mẽ như thế này mà nói, thì trước lúc phát xạ mới có lực uy hiếp lớn nhất. Mặc dù hắn không rõ vì cái gì đối thủ lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng ít ra bản thân tạm thời đã an toàn. Hiện tại chỉ còn chờ xem vị thần bí nhân có thể cứu lấy thuộc hạ của hắn hay không.

Bạch Hổ Công Tước bên này đang cắn răng chịu đựng, còn Hoắc Vũ Hạo bên đó lại là bận bịu quên cả trời đất.

Sau khi hắn và Vương Đông Nhi nhảy xuống vách núi, Vương Đông Nhi lập tức mở ra Điệp Thần Song Dực, mà Hoắc Vũ Hạo vẫn nhanh chóng hướng phía dưới lao xuống, sau đó cũng mở ra phi hành hồn đạo khí sau lưng mình.

Từ không trung nhìn xuống, vách núi này cách xa mặt đất bên dưới ít nhất ba trăm mét. Cho dù là hồn sư, chỉ cần không có năng lực phi hành, hoặc là không có thủ đoạn làm chậm tốc độ rơi xuống, tất nhiên sẽ ngã chết a!

Thân hình Hoắc Vũ Hạo vừa nhanh chóng lao xuống, vừa đem tinh thần lực của mình phóng thích đến trạng thái mạnh nhất. Một cái lưới lớn làm bằng tinh thần lực nhanh chóng bao phủ mảng lớn không gian xung quanh, đem tất cả Bạch Hổ Thân Vệ nhảy xuống vách núi đều bao trùm trong đó, tác dụng của Tinh Thần Võng giúp hắn có thể biết được chính xác vị trí cụ thể của từng tên Bạch Hổ Thân Vệ.

Vị trí giữa trán trên mũ giáp của Hoắc Vũ Hạo mở ra, một đạo hào quang màu lam đậm bắn ra như tia chớp rồi định hình lại. Hào quang đó chính là Tiểu Tuyết Nữ.

Tiểu Tuyết Nữ mới vừa xuất hiện, đôi tay nhỏ nhắn mạnh mẽ huy động trong không trung một cái. Lập tức, một cơn gió mạnh hiện lên ngay giữa sơn cốc, quả thực là khiến cho tốc độ rơi xuống của Bạch Hổ Thân Vệ giảm lại đáng kể.

Tuyết Đế cũng không chỉ khống chế tuyết, nàng chính là Băng Thiên Tuyết Nữ. Ở vùng Cực Bắc, nơi hàn băng tàn phá bừa bãi, ngoại trừ giá rét đáng sợ, còn có cuồng phong gào thét. Đây cũng là chỗ mà Tuyết Đế cường đại hơn so với Băng Đế. Ngoại trừ cực hàn ra, nàng còn nắm giữ thuộc tính Phong. Tựa như Tuyết Vũ Cực Băng Vực, bản thân nó xem như cũng có cuồng phong nhân tố trong đó.

Hoắc Vũ Hạo hiện tại chỉ sợ Cực Hạn Băng của bản thân tổn thương đến Bạch Hổ Thân Vệ, cho nên không dám dùng năng lực lĩnh vực thổi bọn hắn bay lên, chỉ có thể để Tuyết Nữ trước tiên làm chậm lại tốc độ rơi xuống của bọn hắn.

Tuyết Nữ vừa thao túng gió, vừa dẫn đầu vọt xuống phía dưới, chợt lách người một cái đã đến bên cạnh Trương Bưu. Đôi tay nhỏ nhắn non mịn đẩy nhẹ trên lưng Trương Bưu. Khiến hắn đang trên đà rơi xuống cách mặt đất ba mươi mét liền bay sang một bên.

Bản thân Trương Bưu cũng là một vị hồn sư, đột nhiên có một cỗ sức mạnh đẩy hắn sang ngang tất nhiên làm hắn giật mình, nhưng cũng khiến hắn theo bản năng mà vội vàng khống chế thân thể của mình.

Độ cao ba mươi mét đối với cấp bậc hồn sư như hắn mà nói thì dễ dàng ứng đối hơn nhiều. Thân thể trên không trung nương theo lực đẩy đến từ bên cạnh liền lăn sang ngang, đồng thời dùng tay phóng ra hồn lực xuống mặt đất, ý đồ muốn làm giảm tốc độ rơi xuống của bản thân.

Sau khi Tiểu Tuyết Nữ đẩy Trương Bưu ra, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lại một cái, khiến cho một cơn gió lớn quét lên trên. Quả nhiên lại đem đại bộ phận Bạch Hổ Thân Vệ đang rơi xuống nâng lên một chút.

Có nàng giúp làm chậm thế rơi của bọn hắn, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi rốt cục đã rơi xuống đầu tiên.

Lúc này, hai người đều phát huy ra tốc độ nhanh nhất của mình. Tăng thêm Tiểu Tuyết nữ, ba đạo thân ảnh không ngừng trằn trọc thuyên chuyển, hết quăng đi rồi lại tiếp lấy từng tên Bạch Hổ Thân Vệ từ trên trời giáng xuống.

Hiện tại Hoắc Vũ Hạo thật hối hận, hối hận vì sao bản thân không chế tác kiện hồn đạo khí nào có thể dùng ở thời điểm này a! Phần lớn hồn đạo khí của hắn đều có lực sát thương. Mà lúc này, mặc dù phạm vi nhảy xuống của Bạch Hổ Thân Vệ không lớn, nhưng nhân số thì lại nhiều lắm.

Tay phải của Hoắc Vũ Hạo hiện lên Sinh Mệnh Phản Xạ Chi Thuẫn, thân mình còn phóng thích ra Hồn Đạo Hộ Tráo. Không ngừng trằn trọc xê dịch, đồng thời không ngừng thi triển ra tuyệt học Đường Môn Khống Hạc Cầm Long. Nhưng mà, hắn vẫn không có khả năng đỡ được tất cả mọi người.

Một người rơi xuống, hắn lập tức đón lấy, lại lập tức đem đẩy ra, chân phải đồng dạng ôm lấy một người, lại dùng Sinh Mệnh Phản Xạ Chi Thuẫn đẩy đi một người khác. Thân thể nhanh chóng vọt tới trước, liên tiếp đỡ được mười người.

Ở thời điểm này, hắn căn bản không có khả năng đem mỗi người đỡ được hoàn hảo, hắn không có thời gian a! Hắn chỉ có thể ở lúc từng tên Bạch Hổ Thân Vệ sắp rơi xuống đất, đem bọn hắn đẩy sang ngang, tận lực giảm thiểu lực rơi của bọn hắn. Tuy khó tránh khỏi thụ thương, nhưng chí ít có thể để khiến bọn hắn giữ được tính mạng.

Nhưng cho dù là vậy, dưới tình huống Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi đã dốc hết toàn lực, vẫn không kịp cứu viện một phần Bạch Hổ Thân Vệ.

Ba trăm mét a! Từ ba trăm mét không trung rơi xuống, còn ăn mặc áo giáp, lực rơi lớn như thế nào chứ. Hoắc Vũ Hạo dù sao vẫn chỉ là một tên Hồn Vương, Vương Đông Nhi cũng bất quá là tu vi Hồn Đế. Hai người coi như thực lực mạnh hơn một chút, cũng không cứu được hết từng này người.

Từng đóa hoa máu không ngừng bắn lên thân thể bọn hắn, từng sinh mệnh trung nghĩa lập tức trôi qua bên cạnh họ.

Hoắc Vũ Hạo mím bờ môi thật chặt. Những người này chính vì bảo hộ Bạch Hổ Công Tước mà chết. Bọn hắn cam tâm tình nguyện từ trên vách đá nhảy xuống. Trước khi nhảy xuống, bọn hắn thậm chí còn hô to "Công Tước bảo trọng".

Quân nhân như thế này còn là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy, hắn cũng lần đầu tiên cảm nhận được hương vị thiết huyết chỉ có trong quân đội.

Trong mùi huyết tinh tràn ngập, Hoắc Vũ Hạo không biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt. Hắn đã tận hết khả năng của mình. Lúc hắn đem một tên Bạch Hổ Thân Vệ sau cùng ôm lấy, lại phát hiện hai cánh tay của mình đã bởi vì liên tiếp cực hạn phát lực mà bủn rủn. Hắn đột nhiên lăn một vòng trên mặt đất, khiến cho hồn đạo khí hình người không ngừng phát ra tiếng cọ xát chói tai, thật vất vả mới triệt tiêu được xung lực. Nhưng quán tính cực lớn vẫn va chạm đến, khiến trong miệng hắn ngòn ngọt, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi trong mỹ giáp của mình.

Trước mắt Hoắc Vũ Hạo chỉ thấy một màu đỏ, hắn cảm thấy toàn thân mình phảng phất hiện lên một cơn đau khiến hắn hoàn toàn thoát lực. Xung quanh là mảng lớn tiếng kêu thảm thiết, cùng với mùi huyết tinh nồng đậm làm tâm tình của hắn lúc này tràn ngập một nỗi thống khổ khó nói lên lời.

Đây là binh sĩ dạng gì a! Vì cấp trên mà cam nguyện hi sinh sinh mệnh quý giá của bản thân, lại có thể không ngần ngại mà tự lao đầu xuống vực a!

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi cũng không biết bọn hắn cứu bao nhiêu người. Toàn bộ quá trình bất quá hơn một phút đồng hồ mà thôi, nhưng mà bọn hắn lại suýt nữa hao hết toàn bộ hồn lực cùng khí lực của bản thân. Loại cảm giác này căn bản không có cách diễn tả bằng ngôn từ. Bọn hắn đã tận lực trong hơn một phút đồng hồ sinh tử này, nhưng mà, nhìn vào từng thân hình mang giáp trắng không ngừng toát ra máu tươi, Vương Đông Nhi sớm đã nhịn không được khóc nghẹn ngào.

- Bọn hắn. . .

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Hoắc Vũ Hạo ngửa mặt lên trời hét giận dữ, Tinh Thần Lực của bản thân kịch liệt tăng lên, nhưng mà, hiện tại hắn căn bản không làm được gì cả. Chuyện gì phát sinh cũng đã phát sinh, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào đi cứu vớt những sinh mệnh này a!

Ngay vào lúc này, một âm thanh bình thản đột nhiên vang lên trong đầu hắn:

- Địch nhân đã lui, nguy cơ của Bạch Hổ Công Tước được giải trừ. Thông qua quá mức mạo hiểm. Các ngươi hiện tại có hai lựa chọn, trực tiếp thông qua quá mức mạo hiểm, hoặc là dùng lần thông qua này đổi lấy một lần toàn thể khôi phục.

- Toàn thể khôi phục, có thể khiến thân thể người tử vong thời gian không quá một khắc đồng hồ hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường. Người tử vong vượt qua một khắc đồng hồ, linh hồn đã tán loạn, không cách nào cứu chữa. Nếu như các ngươi lựa chọn toàn thể hồi phục, vậy thì các ngươi sẽ lại phải trải qua một lần quá mức mạo hiểm. Lựa chọn như thế nào thì tự mình quyết định. Các ngươi có mười giây đồng hồ thời gian suy nghĩ, mười giây sau đó, tự động trở về bản Cốc.

Hoắc Vũ Hạo nghe được, Vương Đông Nhi tự nhiên cũng nghe được, hai người liếc nhau, thấy được một phần kinh hỉ cùng chấp nhất trong mắt lẫn nhau. Vương Đông Nhi kéo tay Hoắc Vũ Hạo lại, hai người cơ hồ là trăm miệng một lời hô:

- Toàn thể khôi phục.

Đúng vậy, vì cứu vớt trung thần nghĩa sĩ, dù lại lần nữa mạo hiểm cũng cam tâm tình nguyện!

Lập tức, một vầng sáng kỳ dị xuất hiện, trên đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một vòng thái dương lóe ra kim quang, mà trên đầu Vương Đông Nhi lại xuất hiện một vòng trăng khuyết màu bạc.

- Nhật Nguyệt sinh huy, càn khôn vấn tình.

Thanh âm bình thản quanh quẩn trong toàn bộ sơn cốc. Ngay sau đó, một vầng kim ngân song sắc ánh sáng lập tức từ thân mình Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi khuếch tán ra ngoài.

Chỉ thấy những nơi đi qua kim ngân song sắc ánh sáng, trên thân mình mỗi một vị Bạch Hổ Thân Vệ đều bịt kín một tầng ánh sáng. Những tên Bạch Hổ Thân Vệ còn sống thì trợn mắt hốc mồm nhìn vào hai bóng dáng đang tản ra ánh sáng kỳ dị, tại thời khắc này, dường như bọn hắn có thể thấy rõ hai bóng người này tạo thành bộ dáng một đôi nam nữ.

Bọn hắn rõ ràng cảm giác được một loại khí lưu ấm áp kỳ dị chảy xuôi trên cơ thể, vết thương đau nhức kịch liệt nhanh chóng biến mất, tất cả đều nhanh chóng khép lại với tốc độ kinh người.

Kỳ lạ hơn chính là từng bãi máu tươi trên mặt đất giống như đang sống lại, bắt đầu chuyển động, một lần nữa trờ về trong từng thân thể, các thi thể bắt đầu run rẩy một chút, thời gian dần trôi qua, động tác của bọn hắn nhiều hơn. Thậm chí bắt đầu có người bò lên.

Trong mắt những tên Bạch Hổ Thân Vệ vừa mới mất đi sinh mệnh dần dần hiện lên vẻ mờ mịt, bọn hắn xoay người, trợn mắt hốc mồm nhìn vào thân mình đôi nam nữ tản ra ánh sáng kỳ dị, vẻ mờ mịt trong ánh mắt được thay thế bằng vẻ khó tin.

- Thần Tích. Chuyện này là Thần Tích a! Các ngươi là Thiên Thần hạ phàm sao?

Tiểu đội trưởng Trương Bưu lúc này đã từ dưới đất bò dậy, trên người hắn cũng bị thương, mặt đất dưới sơn cốc toàn quái thạch lởm chởm, đây cũng là nguyên nhân chính khiến số lượng thương vong của Bạch Hổ Thân Vệ nhiều đến thế. Nhưng lúc này, thương thế trên người hắn cũng được kim ngân song sắc ánh sáng chữa khỏi hẳn.