Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 666: Càn Khôn Vấn Tình Cốc (2)




Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên giật mình, trận đại bạo tạc hôm qua đối với hắn có kích thích quá lớn, thật sự đem sự tình của Diệp Cốt Y quên mất.

- Huyền lão, năng lực hôm qua ta thi triển, người có thể xem đó là vũ hồn thứ ba của ta. Nhưng năng lực này cũng không đến từ thế giới của chúng ta.

Lập tức, hắn đem lai lịch của lão sư Y Lai Khắc Tư giảng giải qua một lượt cho Huyền lão. Đến thời khắc này, hắn hiển nhiên không thể lại có bất kỳ giấu giếm nào.

Cho dù là với kiến thức của Huyền lão cũng đều nghe đến trợn mắt hốc mồm.

- Ma Pháp Sư. Một chức nghiệp của thế giới khác? Chuyện này...

Huyền lão mãi mới hồi phục tinh thần lại, có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ bờ vai của hắn, lên tiếng:

- Vũ Hạo. Mặc dù ngươi đạt được phần này sức mạnh cũng coi như được trời cao chiếu cố. Nhưng ngươi cũng cần phải biết, trên Đấu La Đại Lục của chúng ta, tà hồn sư có ý nghĩa gì. Đế quốc Nhật Nguyệt trắng trợn hợp tác cùng tà hồn sư, tất nhiên sẽ gây nên công phẫn trong giới hồn sư. Mà năng lực này của ngươi lại rất giống tà hồn sư.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Huyền lão, ta hiểu được ý của ngài. Ta tuyệt sẽ không tuỳ tiện sử dụng năng lực này. Thậm chí sẽ không dùng diện mạo này để sử dụng. Người tham gia Minh Đô Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái chính là Đường Ngũ, chứ không phải Hoắc Vũ Hạo.

Huyền lão thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng:

- Ngươi có thể hiểu được liền tốt. Vũ hồn Linh Mâu và Băng Bích Đế Hoàng Hạt của ngươi vốn đã đủ cường đại, vẫn là tu luyện chúng thì tốt hơn. Bây giờ ngươi có thể phóng thích Diệp Cốt Y không?

Hoắc Vũ Hạo thử qua một cái, rất nhanh liền bất đắc dĩ lắc đầu, lên tiếng:

- Lực lượng thần bí ở nơi đây quá cường đại, ta không có cách nào câu thông với Vong Linh Bán Vị Diện. Bất quá, nàng tạm thời cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì trong Bán Vị Diện. Ta đã bố trí bảo hộ cho nàng, với tu vi của nàng, cho dù mười ngày, nửa tháng cũng không chết đói được.

Huyền lão nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Chuyện này ngươi làm rất tốt. Nếu như chúng ta có thể rời đi nơi này, nhất định phải bảo vệ tốt đứa nhỏ có vũ hồn Thần Thánh Thiên Sứ. Trong tương lai, nàng nhất định có thể trở thành chủ lực đối kháng Thánh Linh Giáo.

- Vũ Hạo, hôm qua là do ta thái độ không tốt. Khi ta nhìn thấy quy mô của vụ nổ, lại thêm năng lực tà hồn sư của ngươi, khiến ta sinh ra một tia hoài nghi đối với ngươi. Nhưng về sau ta đã nghĩ thông suốt, ngươi là người do Mục lão tuyển định, sao có thể xảy ra vấn đề được? Nhưng ta muốn ngươi nhất định phải nhớ kỹ, bất luận trải qua cái gì, bất luận xảy ra chuyện gì, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm, hiểu chưa?

Hoắc Vũ Hạo dùng sức gật đầu:

- Ta biết, Huyền lão.

Huyền lão mỉm cười gật đầu, lên tiếng:

- Hiện tại chúng ta rơi vào chuyện này trong tuyệt cảnh, hết thảy đều phải cẩn thận. Ngươi cũng đi ăn một chút gì đi.

Có thể nói ra ngăn cách giữa hai người cũng khiến cho tâm tình của Huyền lão khá hơn một chút. Dẫn Hoắc Vũ Hạo cùng nhau đi trở về doanh địa của Sử Lai Khắc, sau khi tất cả mọi người ăn uống xong, lại sắp xếp lại đội hình.

Trải qua Huyền lão an bài, đem mọi người chia làm ba tổ. Trong đó, Sử Lai Khắc Thất Quái làm một tổ, do Huyền lão tự mình dẫn đội. Sử Lai Khắc chiến đội chia làm hai tổ, lấy Vương Thu Nhi, Trương Nhạc Huyên và các thành viên chủ lực của Sử Lai Khắc chiến đội tạo thành một tổ, do Vũ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi dẫn đội. Còn các thành viên dự bị, kết hợp với đội dự bị của Đường Môn gồm mấy người Cao Đại Lâu, Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên, Nam Thu Thu, tạo thành một tổ nhiều người nhất, do bốn vị Phong Hào Đấu La của học viện Sử Lai Khắc dẫn đội. Trong bốn vị Phong Hào Đấu La, có hai vị là trưởng lão Hải Thần Các, có tu vi Siêu Cấp Đấu La. Thực lực của tổ này xem như mạnh nhất.

Huyền lão mang theo Sử Lai Khắc Thất Quái đi đầu tiên. Tiên Lâm Nhi mang theo tổ thứ hai đi ở vị trí trung ương, bốn vị Phong Hào Đấu La mang theo tổ thứ ba đi ở phía sau. Mỗi tổ đều sẽ hỗ trợ lẫn nhau nên khoảng cách không thể kéo xa. Sau đó tận khả năng lưu lại dấu vết rõ ràng trên thực vật ở những nơi đi qua.

Đây cũng không phải là biện pháp ngốc nghếch, khi tất cả thực vật đều lưu lại dấu vết thì chỉ cần phát hiện nơi nào không có dấu vết, thì nơi đó chính là phương hướng mới. Lúc này cũng chỉ có biện pháp chậm chạp tìm tòi như thế.

Mọi người tiếp tục xông lên, bởi vì phải cẩn thận nên tốc độ tiến lên cũng không nhanh. Mặc dù khoảng cách từ mặt đất lên cao năm mét không có sương mù dày đặc, nhưng cũng có sương mù nhàn nhạt, lại thêm thảm thực vật cách trở nên tầm mắt cũng chỉ thấy được mấy chục mét mà thôi.

Toàn bộ rừng rậm đều tĩnh đáng sợ, tựa hồ không có bất kỳ động vật nào tồn tại. Một loại yên tĩnh âm trầm khiến người ta sinh ra sợ hãi.

Hiện tại Đái Hoa Bân đã cảm thấy đề nghị lúc trước của bản thân quá ngu ngốc. Nếu như không phải nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, thì loại yên tĩnh này cũng có thể làm cho người ta điên lên.

Một đường xông lên, rất nhanh đã trôi qua một canh giờ.

Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn đi sau lưng Huyền lão, mà đây cũng là do Huyền lão yêu cầu. Đột nhiên, hắn hướng Huyền lão lên tiếng:

- Huyền lão, người có cảm giác được hay không. Lúc này tựa hồ có chút khác biệt với ngày hôm quá, hình như cũng không có quay về lối cũ.

Huyền lão nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Ta cũng có loại cảm giác này. Địa hình lúc này so với nơi chúng ta đã đi qua hình như không giống nhau lắm.

Đây đúng là một tin tức tốt, không quay về vị trí cũ là tốt, chỉ cần tiến lên theo một hướng này, hẳn là sẽ có cơ hội đi ra khỏi nơi này.

Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, lại qua một canh giờ. Huyền lão cơ bản đã xác định, bọn hắn đúng là không có đi đường vòng. Trên đường đi không nhìn thấy bất luận cảnh vật nào lặp lại, lại thêm mấy chục người bọn hắn đều lưu lại ký hiệu trên thực vật, một đường đi tới không có bất luận phát hiện gì.

Mặc dù không thể bay lên, cũng không thể dùng tinh thần lực để tìm kiếm cự ly xa. Nhưng chỉ cần có thể một mực đi theo lối này ra ngoài, mọi người Sử Lai Khắc cũng hài lòng rồi.

Lúc này, dường như đã là giữa trưa, sương mù nồng nặc khiến ánh mắt nhìn xung quanh trở nên vô cùng mơ hồ, không khí cũng cực kỳ âm trầm. Huyền lão hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ. Vẫn là dựa theo sắp xếp hôm qua mà đặt xuống doanh địa.

Lúc này, chỗ tốt của việc có nhiều người bắt đầu hiện ra, tối thiểu trong rừng cây cô tịch sẽ không khiến cho bọn hắn sợ hãi quá lớn. Đối với nhóm hồn sư có được trữ vật hồn đạo khí mà nói thì tuyệt đối sẽ không mang theo ít lương khô. Mà những người duy nhất không có lương khô cũng chỉ có nhóm người Đường Môn. Vì trong trữ vật hồn đạo khí của bọn hắn đều là kim loại hiếm...

Vẫn là nhờ có mấy vị trưởng lạo, đều đặn đưa đến một chút đồ ăn mới được.

Huyền lão cùng Sử Lai Khắc Thất Quái ngồi cùng một chỗ, vừa nhâm nhi món đùi gà mã lão thích nhất, vừa nói:

- Dựa theo diện tích của Tây Sơn và tốc độ tiến lên của chúng ta để tính toán. Mặc dù bây giờ đi không nhanh, nhưng chỉ cần không quay về vị trí cũ, nhiều nhất lại thêm một ngày là chúng ta có thể đi ra ngoài.

Bối Bối lên tiếng:

- Hi vọng như thế đi. Nhưng mà...

Tuy hắn không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu được ý tứ của hắn. Đế quốc Nhật Nguyệt đã đem bọn hắn dẫn tới địa phương này, thì nhất định là có mưu đồ. Địa phương này sao có thể đơn giản như thế chứ!

Huyền lão nhìn hắn một cái, lên tiếng:

- Không thể khi ngờ là có bẫy, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Với lượng lương khô của chúng ta, có thể duy trì khoảng mười ngày. Nếu như mười ngày còn tìm không thấy đường ra...

Nói đến đây, trên mặt Huyền lão hiện lên một tia tàn khốc, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời. Hiển nhiên, nếu như thực sự tìm không thấy đường ra, lão sẽ không tiếc bất cứ giá nào đột phá hướng bầu trời. Có lẽ còn có một chút hi vọng sống.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng báo động phát sinh.

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về một hướng, ngay sau đó, ánh sáng hai màu vàng, bạc như thủy triều tràn đến từ phương xa, trong nháy mắt bao trùm mọi người.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng dùng năng lực phòng ngự mạnh nhất của bản thân. Nhưng ánh sáng kim ngân sắc phô thiên cái địa lại không sinh ra bất cứ trùng kích gì lên bọn hắn. Ngược lại, trong lòng mỗi người lại đồng dạng dâng lên một cảm giác kỳ dị.

Đây là cái gì?

Các học viên của học viện Sử Lai Khắc thấy trên thân mình của mỗi người đều nhuộm đẫm một tầng ánh sáng kim ngân sắc, vẻ mặt của mỗi người bắt đầu có chút thay đổi.

Cái không biết mới là đáng sợ nhất. Không ai biết xảy ra chuyện gì, cũng liền không có cách nào để đối kháng. Nhưng mà mọi người rất nhanh cảm thấy có điều không đúng. Một lực hút mãnh liệt dần dâng lên từ phương hướng phát ra ánh sáng, những người có tu vi yếu kém lập tức bị lôi kéo ngã về hướng đó.

Huyền lão hét lớn một tiếng, hai tay nâng lên, một tầng ánh sáng màu vàng đậm đặc trào ra ngoài, vây tất cả mọi người vào bên trong. Sức lôi kéo của ánh sáng kim ngân tựa hồ trở nên mạnh hơn. Ngay cả hào quang màu vàng do Huyền lão phóng thích ra cũng bị kéo lê đi. Thậm chí còn đang bị kéo đi một đoạn.

- Cái quái gì thế này?

Tính tình của Vũ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi không được tốt cho lắm, nắm tay phải lăng không đánh ra, tạo thành một vầng hồn lực cường hoành oanh kích thẳng đến phương hướng đang tỏa ra hào quang kim ngân sắc.

Nhưng sau khi hồn lực của nàng xông vào sương mù trước mặt, lập tức không có bất luận âm thanh gì truyền đến.

Phải biết, trong số các Phong Hào Đấu La thì thực lực của Tiên Lâm Nhi cũng tương đối cường đại, coi như lúc trước đối mặt với Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng cũng không rơi vào thế hạ phong.

Vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo bên trong hồn đạo khí hình người lại đang lộ vẻ vẻ kinh ngạc, trong đầu hắn có linh quang thoáng hiện, tựa hồ có đồ vật gì bị dẫn động. Dường như sắp nắm được linh cảm gì đó.

Kim ngân song sắc, dẫn dắt, tựa hồ như bản thân đã nghe qua về địa phương này rồi...

Bất quá, không chờ hắn suy nghĩ nhiều, lực hút cường đại lại tăng lên lần nữa. Lần này, ngay cả Huyền lão cũng không có biện pháp đối kháng.

- Mọi người giữ chặt lẫn nhau. Nhất định không thể phân tán.

Huyền lão hét lớn một tiếng.

Lực lượng của hắn mặc dù không thể chống lại phần lực hút này, nhưng đem tất cả mọi người tụ lại cùng một chỗ cũng không có vấn đề.

Quang ảnh màu vàng hội tụ thành một quả cầu ánh sáng to lớn, đem tất cả mọi người ôm trọn trong đó. Ngay sau đó, kim ngân song sắc lập tức hút lấy quả cầu ánh sáng lên trời. Tình huống không thể phi hành được cũng trở nên không thành vấn đề sau khi bị luồng ánh sáng này hút lên.

Rất nhanh, mọi người liền bị hút vào trong sương mù dày đặc, đưa tay lên thậm chí không thấy được năm ngón.