Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 656: Thần Thánh Thiên Sứ (2)




- Ta đi giết nàng, báo thù thay Hoàng huynh.

Hoắc Vũ Hạo khẽ quát một tiếng, lập tức chạy lên trên sàn đấu. Ngay lúc hắn lao ra, cũng đồng thời chặn đi ánh mắt sắc bén chớp liên tục, sắp phải động thủ của Tam Trưởng Lão.

Hoắc Vũ Hạo phóng người lên, lần nữa đi lên sàn đấu. Sải bước hướng về phía Diệp Cốt Y.

Diệp Cốt Y hừ lạnh một tiếng:

- Hạng người tà ác như các ngươi chắc chắn bị ta trảm dưới kiếm.

Đánh chết Hoàng Chinh làm tu vi của nàng tăng mạnh, hồn lực vừa tiêu hao cũng đã được khôi phục, lúc này lòng tin càng tăng cao.

Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm than một tiếng, mặt ngoài lại nói:

- Để rồi xem ngươi có bản lãnh này hay không.

Diệp Vũ Lâm thân là trọng tài trưởng lúc này sắc mặt cũng có chút khó coi. Thời điểm Diệp Cốt Y thể hiện ra vũ hồn Thiên Sứ, trong lòng của hắn cũng cực kỳ kinh diễm. Nhưng ý nghĩ của hắn cũng giống như Hoắc Vũ Hạo. Nha đầu này, sao có thể trước lúc chưa đủ lông đủ cánh, mà đã thể hiện ra thuộc tính thần thánh trước mặt đám tà hồn sư ở đây! Đây không phải là muốn chết sao? Nếu như mình có thể phát hiện thuộc tính thần thánh của nàng sớm một chút, trực tiếp dẫn tiến cho Thái Tử Điện Hạ làm lá bài tẩy để đối kháng Thánh Linh Giáo chẳng phải tốt hơn sao? Hiện tại, chỉ sợ là...

Diệp Vũ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, đã nghĩ kỹ. Thánh Linh Giáo một số người, ở đây nhìn thấy vị này thuộc tính thần thánh về sau, nhất định là muốn có chỗ với tư cách. Đã như vậy, bản thân liền bán tốt được, một khi Đường Ngũ không kiên trì nổi khi đó, bản thân liền thừa cơ trực tiếp cắt ngang trận đấu, dù sao Thánh Linh Giáo cũng muốn nháo sự, bản thân cần phải đem cái này Đường Ngũ liền xuống tới. Không thể để cho hắn thương ở đây rất mạnh Thiên Sứ vũ hồn phía dưới.

Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Vũ Lâm đã có kế hoạch, lại lần nữa nhẹ nhàng bay lên, cao giọng nói:

- Trận đấu bắt đầu.

Lần này, hắn thậm chí ngay cả thời gian để song phương lui lại đều không có. Dù sao trận đấu đều đã giương cung bạt kiếm. Cứ trực tiếp mà đánh đi.

Trường kiếm trong tay Diệp Cốt Y hơi chấn động một chút, mũi kiếm liền đâm về phía Hoắc Vũ Hạo. Nhưng cũng ngay lúc này, trong tai nàng lại vang lên một luồng âm thanh rất nhỏ.

- Ngươi dám hiện ra thuộc tính thần thánh trước mặt người của Thánh Linh Giáo, chẳng lẽ ngươi cho rằng Bình Phàm Minh bảo vệ ngươi sao?

Âm thanh đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng Diệp Cốt Y hơi sững sờ, động tác trên tay mặc dù không chậm lại, nhưng trong lòng cũng dâng lên một tia nghi hoặc, ai đang nói chuyện với ta? Tại sao âm thanh này phảng phất như trực tiếp vang trong đầu mình?

- Là ta, đối thủ của ngươi truyền âm.

Hoắc Vũ Hạo một mặt nói với Diệp Cốt Y, một mặt nhanh chóng trượt về sau, tránh đi một kiếm của nàng.

Diệp Cốt Y cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ đây nhất định là âm mưu của bọn tà hồn sư xảo trá.

- Không phải âm mưu. Bên đó có năm cường giả của Thánh Linh Giáo, năm người ít nhất đều là tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La, trong đó còn chí ít có một người có tu vi Siêu Cấp Đấu La. Ngươi cho rằng người của Bình Phàm Minh có thể bảo hộ ngươi sao?

Trong tình huống ở khoảng cách gần như vậy, Hoắc Vũ Hạo thông qua tinh thần lực của mình chủ động liên lạc với Diệp Cốt Y, trong phạm vi mười thước gần như có thể đạt tới trình độ Đọc Tâm Thuật. Đương nhiên cũng bởi vì Diệp Cốt Y không có toàn lực thôi động tinh thần lực ngăn cản hắn.

Diệp Cốt Y nhón mũi chân, trường kiếm trong tay huyễn hóa ra hàng nghìn hàng vạn ánh sáng, bao phủ về phía Hoắc Vũ Hạo, trong lòng giật mình thầm nghĩ:

- Ngươi có thể cảm nhận được ý nghĩ của ta?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Chủ vũ hồn của ta là thuộc tính tinh thần, chỉ cần ngươi không đặc biệt kháng cự, thì ta có thể cảm nhận được ý niệm dao động của ngươi, từ đó biết được suy nghĩ của ngươi.

Dứt lời, hắn khống chế hồn đạo khí hình người sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung, lui lại thật nhanh, né tránh công kích của Diệp Cốt Y.

- Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi?

Diệp Cốt Y trong lòng hừ lạnh một tiếng.

- Thật lòng mà nói, ta cũng không biết nên nói như thế nào để ngươi tin. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, chúng ta có cùng chung địch nhân là Thánh Linh Giáo. So với ngươi thì ta càng muốn loại bỏ bọn hắn. Nhưng địch nhân thế lớn, cũng không phải dễ dàng giải quyết. Nếu như ngươi nhất định muốn ta phải chứng minh, thì ta cũng chỉ có thể đánh bại ngươi trước, sau đó lại nghĩ biện pháp cứu ngươi sau.

Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói.

Lông mày Diệp Cốt Y nhướn lên, khinh thường nghĩ:

- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đánh bại ta? Coi như ngươi là tà hồn sư cũng không có khả năng.

Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói:

- Tự đại hại chết người a! Ngươi cứ tin ở ta. Chúng ta lập ước định đi. Nếu ta đánh bại ngươi thì ngươi phải nghe ta an bài, ta nhất định sẽ tận lực bảo hộ ngươi chu toàn. Ngươi nhất định phải hiểu được, thuộc tính thần thánh của ngươi đối với tà hồn sư mà nói có uy hiếp quá lớn, bọn hắn nhất định tranh thủ lúc ngươi chưa đủ lông đủ cánh mà diệt trừ ngươi.

- Được. Ngươi đánh bại ta, ta liền nghe ngươi.

Trong lòng Diệp Cốt Y mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên gương mặt xinh đẹp lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Nàng tuyệt đối không tin tưởng mình sẽ thua bởi một người tàn tật như hắn. Lúc trước nàng cũng chú ý Hoắc Vũ Hạo không ít, đối với hồn đạo khí hình người do hắn chế tạo ra cũng rất giật mình. Nhưng nàng cũng không cho rằng người này có thể là đối thủ bản thân.

Hoắc Vũ Hạo không còn lên tiếng, thân hình lui lại, đồng thời một vòng tròn đột nhiên bắn ra trước mặt.

Lập tức, Diệp Cốt Y chỉ cảm thấy trước mặt mình phảng phất không phải một người, mà là một tòa núi cao sừng sững, một nấm đấm màu vàng rực trong nháy mắt phóng đại trước mặt nàng.

Từ trên người nàng bỗng nhiên bay lên ánh sáng màu bạch kim cực kỳ mãnh liệt, trường kiếm trong tay bắn kiếm quang ra bốn phía, mũi kiếm đâm về phía trước, vừa vặn đâm trúng vào nắm tay của Hoắc Vũ Hạo.

Đinh!

Luận vũ hồn thì hai người đều là vũ hồn Cực Hạn, còn về tu vi, cho dù Hoắc Vũ Hạo được vũ hồn song sinh gia trì hồn lực, cũng muốn yếu hơn Diệp Cốt Y. Nhưng máy phóng đại hồn lực trong hồn đạo khí hình người của hắn lại có tác dụng cực lớn. Song phương va chạm, hồn lực cũng tương đương.

Diệp Cốt Y chỉ cảm thấy một cỗ sóng tinh thần cường hãn đập vào mặt, uy nghiêm của Quân Lâm Thiên Hạ phảng phất như muốn đè sập nàng.

Hiện tại, Hoắc Vũ Hạo đã không ngừng cải tiến Quân Lâm Thiên Hạ, so với khi Mục lão truyền thụ cho hắn có khác nhau rất lớn. Bởi vậy cũng không sợ người của Thánh Linh Giáo nhìn ra. Đồng thời, sau khi Quân Lâm Thiên Hạ được cải tiến, cho dù không cần thi triển Quang Minh Nữ Thần thì uy lực của nó cũng cực lớn, trong đó, tinh thần lực chiếm cứ hiệu quả phải thật lớn vượt qua hồn lực. Cái này và nguyên bản Quân Lâm Thiên Hạ lớn nhất khác biệt.

Diệp Cốt Y cũng không phải là Lam Nhược Nhược trước đó, cánh chim trắng tinh sau lưng đột nhiên mở ra, Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm giác được tinh thần lực của mình dường như gặp phải một bức bình chướng thần thánh, hoàn toàn bị ngăn cản ở ngoài. Nhưng một quyền này của hắn cũng cuối cùng ngăn cản được thế công của Diệp Cốt Y. Khiến cô nàng sở hữu vũ hồn Thiên Sứ lùi về sau nửa bước.

Nhân cơ hội này, khí tức trên người Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên biến đổi, một vầng sáng màu xám trong nháy mắt hiện lên dưới chân hắn, đôi mắt của hắn cũng theo đó mà biến thành màu xám.

Hồn hoàn màu xám? Diệp Cốt Y cũng lấy làm kinh hãi, nàng còn chưa thấy qua qua hồn hoàn dạng này bao giờ. Loại hồn hoàn không bình thường, hơn nữa còn tràn đầy khí tức tà ác này hiển nhiên chỉ có ở tà hồn sư a!

- Ngươi đúng là lừa đảo, ngươi rõ ràng là một tên tà hồn sư.

Diệp Cốt Y ở trong lòng giận dữ nghĩ đến.

Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói:

- Nếu như ta không biểu hiện như vậy, ngươi cho rằng người của Tịch Thủy Minh và Thánh Linh Giáo sẽ tin tưởng ta sao? Nhớ kỹ ước định của chúng ta lúc trước, nếu ta đánh bại ngươi, ngươi phải nghe lời ta. Cẩn thận.

Hiển nhiên, bởi vì Hoắc Vũ Hạo phóng thích ra khí tức của Vong Linh Pháp Sư, độ tín nhiệm của Diệp Cốt Y đối với hắn chợt hạ xuống, trường kiếm trong tay run lên, đồng thời triển khai đôi cánh thánh khiết sau lưng, từng cây lông vũ tản mát ra một tầng nhu hòa, quang mang mãnh liệt khiến cho cả người nàng tựa hồ cũng trở nên trong suốt. Trường kiếm ẩn chứa khí tức thần thánh dào dạt chỉ phía trước, lập tức có vô số ánh kiếm bay về phía thân hình tràn ngập tà ý của Hoắc Vũ Hạo.

Thấy cảnh này, sắc mặt của đám tà hồn sư lập tức càng thêm khó coi. Thần Thánh Chi Lực thuần túy như thế, cho dù bọn hắn đang ở dưới đài cũng cảm thấy không thoải mái.

Diệp Cốt Y mới chỉ là Thiên Sứ Hai Cánh mà đã lợi hại như thế, đợi tu vi của nàng tăng lên tới Hồn Thánh, có được Vũ Hồn Chân Thân, rất có thể sẽ lại tăng thêm hai cánh, đến cấp bậc Phong Hào Đấu La càng có khả năng biến thành Thiên Sứ Sáu Cánh. Khi đó nàng sẽ chính thức trở thành địch nhân cường đại của Thánh Linh Giáo.

Hơn nữa, Diệp Cốt Y xuất hiện cũng hoàn toàn làm rối loạn bố trí của Thánh Linh Giáo, nếu để cho nàng đạt được quán quân, thì Tịch Thủy Minh muốn khống chế kim loại hiếm để buôn lậu cũng chỉ có thể dùng sức mạnh. Mặc dù với thực lực Thánh Linh Giáo, dùng sức mạnh cũng không phải không được, dù sao thái tử Từ Thiên Nhiên như thế nào cũng sẽ ủng hộ bọn hắn, nhưng ở thời điểm sắp bắt đầu chiến tranh mà quá mức đắc tội quân đội và quý tộc, cũng không phù hợp với lợi ích của Thánh Linh Giáo.

Hiện tại còn dựa vào Hoắc Vũ Hạo có thể chiến thắng hay không. Vị phó giáo chủ này đã nghĩ kỹ, một khi Hoắc Vũ Hạo lâm vào thế yếu, nàng phải nghĩ biện pháp trực tiếp nhúng tay vào trận đấu, mặc dù vẫn như cũ sẽ đắc tội hai phe, nhưng dù sao cũng tốt hơn một chút so với hoàn toàn vạch mặt.

Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm nghiêm nghị, Thần Thánh Chi Quang thật mạnh a! Trên người Diệp Cốt Y phát ra khí tức thần thánh, làm cả người hắn như đắm chìm trong một luồng khí ấm áp, nhưng cảm giác ấm áp này lại không thể ăn mòn cơ thể hắn. Nếu như hắn thật sự là tà hồn sư, chỉ sợ thực lực bản thân trực tiếp bị suy yếu trên phạm vi lớn.

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng lui lại, tay phải giơ lên, vẫn như cũ thông qua máy phóng đại hồn lực tiến hành tăng phúc, một cây pháp trượng thon dài lập tức xuất hiện trong tay hắn. Ánh sáng từ hồn hoàn màu xám lấp lóe, nhưng ngay sau đó hồn hoàn màu xám vậy mà nhanh chóng biến thành màu vàng.

Từng tia sáng màu vàng dâng lên, đem hồn đạo khí hình người của Hoắc Vũ Hạo biến thành cùng màu, màu vàng này khác với màu của Quân Lâm Thiên Hạ, lần này, màu vàng trở nên càng thêm thâm thúy, hơn nữa còn tràn đầy khí tức quang minh.

Lần này, bất luận là Diệp Cốt Y trên đài hay là đám tà hồn sư dưới đài, tất cả đều trợn mắt hốc mồm. Mới trước đó còn mang vẻ tà khí lẫm liệt, sao lại đột nhiên trở nên tràn ngập khí tức quang minh rồi hả? Đây là dạng áo thuật gì?

Đang lúc đám tà hồn sư đang kinh hãi, ngay cả phó giáo chủ cũng bước một bước về phía trước, thì âm thanh chú ngữ trầm thấp từ trên đài truyền đến. Trong tay phải của Hoắc Vũ Hạo đã nhiều ra một cây pháp trượng cán dài.

Pháp trượng chỉ một cái trên không trung, lập tức, một ngọn lửa màu trắng bệch xuất hiện, nhộn nhạo trên không trung, rất nhanh hóa thành một đạo thân ảnh xuất hiện trước người Hoắc Vũ Hạo. Một màn ánh sáng trắng lan ra phía ngoài, chặn lại Thần Thánh Chi Quang.