Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 481: Ngươi bắt nạt ta!




Khi nàng xoay người tung quyền, khí chất đột nhiên đại biến, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy mình như đang đối diện một con Hoàng Kim Long thật sự, chỉ chớp mắt cái đầu rồng to lớn đã đến trước mặt, sức mạnh kinh khủng không thể kháng cự ập tới áp đảo, chính là nắm đấm của Vương Thu Nhi.

    Luận chiều cao, Hoắc Vũ Hạo và Thu Nhi xê xích không nhiều. Vóc dáng Thu Nhi cũng khá cao, quyền đánh ra đã hoàn toàn bao phủ Hoắc Vũ Hạo, ngay cả Tuyết Vũ Cực Băng Vực cũng thoáng chốc tán loạn, uy năng lĩnh vực mất đi sự bảo vệ dành cho Hoắc Vũ Hạo.

    Có thể thấy Thu Nhi đáng sợ ra sao.

    Băng Hoàng Nộ bị long lực áp chế dữ dội, cảm giác như không thể thi triển ra nổi. Quyền còn chưa tới mà hắn cảm thấy cơ thể mình vỡ nát, nguy cơ sinh tử!

    Trọng áp ập tới, hai mắt Hoắc Vũ Hạo lóe lên. Áp lực càng lớn, tiềm năng bản thân bộc phát càng dữ dội.

    Lúc đó, ngay cả Thu Nhi cũng không ngờ Hoắc Vũ Hạo lại dùng cách này ứng phó.

    Không né tránh, mà căn bản cũng tránh không được. Thu Nhi xoay người, đã né được hữu chưởng của hắn, nhưng bất ngờ một lực hút hung mãnh bộc phát từ bàn tay phải của Vũ Hạo, rồi cánh tay phải của hắn đột nhiên rung lên, tự trật ra khỏi khớp vai, làm cho cánh tay dài thêm một chút, vừa đủ khỏa lấp khoảng cách, đánh trúng Thu Nhi trước.

    Thu Nhi toàn lực ra quyền, cả người đã ở trạng thái Bá Thể, lực hút trong tay hắn có mãnh cũng chẳng kéo nàng xê dịch được chút nào, nhưng cái Hoắc Vũ Hạo cần không phải là dùng Khổng Hạc Cầm Long túm Thu Nhi, mà chỉ là để tay của mình chạm vào nàng trước khi bị đánh!

    Hút, rời khớp, cả quá trình một hơi là thành, tay trái cũng giơ lên chắn trước ngực.

    "Bộp!"
    Bàn tay phải của Hoắc Vũ Hạo đã đi trước, khoảnh khắc cấp tốc này, hắn không còn để ý những cái tiểu tiết liêm sỉ gì nữa, tay phải vừa vặn đặt vào ngực trái của Thu Nhi.

    Khí thế đang tăng ngùn ngụt, nhất thời lại giảm xuống cực tốc, Thu Nhi run lên, cả người cũng cứng đờ.

    Đế Chưởng, Đại Hàn Vô Tuyết!

    Đúng vậy, một chưởng nhẹ nhàng vô hại đó lại ẩn chứa công kích mạnh nhất của Tuyết Đế.

    Thu Nhi gạt được Hoắc Vũ Hạo, nhất thời đắc ý, cực kỳ không ngờ trong khoảnh khắc đó Hoắc Vũ Hạo lại tự tháo khớp cánh tay, dùng một cách khó tin như thế để áp tay phải vào người mình, mang theo một kích có uy lực lớn đến thế.

    Thật là mềm a....!

    Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu, sau đó hắn bay...

    "Đùng ——"
    Quyền của Thu Nhi tống thẳng vào tay trái Hoắc Vũ Hạo, đập vào ngực, Hoắc Vũ Hạo bị đánh văng xa cả trăm mét, Tuyết Vũ Cực Băng Vực nháy mắt tan biến.

    "Rầm!"
    Hoắc Vũ Hạo ngã lăn quay trên mặt đất, suýt nữa phun máu. Hắn ngạc nhiên nhận thấy quyền này của Thu Nhi mang theo lực đẩy nhiều hơn là lực phá hoại, rõ ràng nàng ta đã nương tay. Nếu như nàng không nương tay, dù đã trúng Đại Hàn Vô Tuyết khiến cho lực đạo yếu đi nhiều, nhưng cũng sẽ trọng thương Hoắc Vũ Hạo, cho hắn không bầm cũng tím, ít ra gãy vài cái xương, dù có thắng cũng thê thảm.

    Bông tuyết tan tác, Thu Nhi hiện rõ ra trước mắt mọi người, tư thế đứng yên đóng băng không nhúc nhích. Chẳng biết vì Đại Hàn Vô Tuyết lạnh quá hay là vì một tên vô lại sờ vào chỗ nhạy cảm, mà sắc mặt của nàng xanh mét giận dữ.

    "Khụ khụ!"
    Hoắc Vũ Hạo xoa ngực đứng lên.

    Ngôn Thiểu Triết nhìn tới, ánh mắt toát ra vẻ nghi hoặc.

    Tuyết Vũ Cực Băng Vực ngăn cản tầm nhìn, vị viện trưởng này cũng chẳng cách nào biết được ai thắng ai thua.

    Hoắc Vũ Hạo nhăn nhó nói:
    - Ta thắng, nàng ta đã bị đóng băng.

    Nói xong hắn vội bước tới gần Thu Nhi.

    Nói đùa, Đại Hàn Vô Tuyết đánh vào ngực trái Thu Nhi, mặc cho thực lực có mạnh cỡ nào thì nháy mắt cũng phải bị đóng băng, nếu không giải trừ băng phong ngay thì sẽ dễ nguy hiểm đến tính mạng.

    Hoắc Vũ Hạo bước nhanh đi tới trước mặt Thu Nhi, hắn phát hiện Thu Nhi không hôn mê, rõ ràng đôi mắt toát ra sát khí sắc bén, chỉ là không hành động được. Nàng ta đương nhiên không làm gì được, trái tim bị đóng băng, chỉ cần hành động vội vàng thì mạch máu sẽ nứt ra mà chết.

    - Ta...
    Hoắc Vũ Hạo đột nhiên lúng túng. Hắn phát hiện ra mình đã đóng băng trái tim của Thu Nhi, vậy thì cũng phải bắt đầu thu hồi Đại Hàn Vô Tuyết từ trái tim của nàng, có nghĩa là....

    Chết cha?

    Bao nhiêu người nhìn thấy, chẳng lẽ đứng đây mà vân vê sờ mó? Cái này không có khoa học....

    Lúc này cũng không phải lúc chần chờ suy nghĩ, tay trái nắm tay phải giật lên nắn lại vào khớp vai, lấy ra một bình sữa cấp 6, nhanh chóng hấp thu hồn lực, nở nụ cười gian xảo:
    - Vừa rồi ta không cố ý, tại ngươi lúc đó cứ như muốn giết ta vậy, nên chỉ đành toàn lự đối phó, ta cũng không biết sao lại vô tình như vậy. Cái này lực bất tòng tâm, ngươi cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi. Hay là thế này, ngươi nhắm mắt lại để ta chữa cho, y sư như cha mẹ, ta chỉ có chữa trị, không có ý gì khác.

    Nói xong, bão tuyết lại nổi lên. Lúc này không phải là Tuyết Vũ Cực Băng Vực nữa, chỉ đơn giản là Đế Hàn Thiên.

    Tiểu Tuyết Nữ bay lượn sau lưng Hoắc Vũ Hạo, tay chỉ lên trời, gió tuyết dữ dội phủ kín Hoắc Vũ Hạo và Thu Nhi.

    Làm trò trước mặt Đông Nhi, hắn nào dám làm thế! Dĩ nhiên phải che giấu, mà với lời nói "chính nghĩa" của hắn, cũng là bảo toàn danh tiết cho Thu Nhi.

    Bão tuyết che giấu, tay trái nắm eo Thu Nhi, giải trừ Băng Bạo thuật, rồi tay phải đặt lên ngực trái của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, chậm rãi thu hồi Đại Hàn Vô Tuyết bá đạo.

    Hắn đúng là không có tâm thái đáng khinh. Đóng băng rồi, đóng băng rồi mà! Vốn mềm mại mịn màng thì bây giờ cũng cứng như đá rồi.

    Uy năng Đại Hàn Vô Tuyết quá mức bá đạo, không như Băng Bạo thuật dễ dàng thu hồi lập tức, nhất là ngay vị trí tim, muốn thu hồi cũng phải theo quá trình từng bước.

    Rốt cục, Hoắc Vũ Hạo dần dần cảm thấy huyết mạch trong cơ thể của Thu Nhi đã lưu thông, thể chất cường hãn của nàng, tim ngừng đập chống lát không khiến nàng nguy hiểm tính mạng, nhưng hắn dần cảm thấy kỳ kỳ, vốn là cục đá cứng lúc nàng đang trở lại thành bánh bao mềm mềm....

    - Khá hơn chút nào không?
    Hoắc Vũ Hạo cố gắng giữ bình tĩnh giọng nói, tay cũng thả ra từ từ, phát hiện thấy bàn tay bị một cái gì đó nhỏ nhỏ nhô ra kích thích.

    - Sờ đã chưa?
    Thu Nhi lạnh lùng nói.

    - Sau khi băng tan cũng đã lắm.
    Hoắc Vũ Hạo cẩn thận thả tay ra, thành khẩn hồi đáp.

    "Aaaaaaaaa ——"
    Vương Thu Nhi bất chợt hét lên chói tai

    - Hoắc! Vũ! Hạo!

    Tiên thối!

    Hoắc Vũ Hạo bay ngược ra như đạn, thậm chí còn xa hơn lúc nãy.

    Bão tuyết tan mất, tiểu Tuyết Nữ nghệt mặt ra, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo văng ra xa, mới vội quay đầu bay tới chỗ hắn.

    Thu Nhi đứng tại chỗ, toàn thân run rẩy, hai mắt mờ mịt rưng rưng, quát to:
    - Ngươi ức hiếp ta!

    Căm phẫn giậm chân, trọng cước lại phá nát sàn đấu, hóa thành một tia sáng bay khỏi Đấu Hồn Khu rồi biến mất.

    Hoắc Vũ Hạo bị một đòn tiên thối đá văng đến gần chỗ đồng đội, cước này Thu Nhi hoàn toàn không nương chân, dù cho hắn đã kịp phản xạ chắn hai tay trước ngực, vẫn bị đá đến ná thở, trước mặt tối sầm, té xỉu.

    Yên tĩnh! Toàn trường yên tĩnh.

    Khi Thu Nhi hét lên như điên: "ngươi ức hiếp ta" hầu như ai nấy đều cũng một câu hỏi trong đầu.

    Hắn đã làm gì nàng ta?

    - Vũ Hạo!
    Đông Nhi chạy lên mấy bước, đến cạnh Hoắc Vũ Hạo, không động vào người hắn, chỉ cầm tay kiểm tra tình trạng của hắn.

    Một cước lúc nãy rất nặng, nhưng cũng không phải đòn hạ thủ, nên Hoắc Vũ Hạo chỉ tắc thở chứ không bị cái gì nghiêm trọng lắm.

    Ngôn Thiểu Triết nhìn thấy kết quả bất ngờ, không nói gì, nhanh chân đi tới chỗ Hoắc Vũ Hạo:
    - Sao rồi? Hắn không sao chứ?

    Đông Nhi rất bình tĩnh:
    - Không sao, chỉ bị đánh nặng quá mà tắc thở thôi, nghỉ ngơi một chút là hồi phục.

    Ngôn Thiểu Triết khẽ vuốt cằm:
    - Hôm nay tỷ thí tới đây thôi, các ngươi mau đưa hắn trở về nghỉ ngơi.

    - Vâng, cám ơn Ngôn viện trưởng.
    Đông Nhi đỡ Hoắc Vũ Hạo đứng dậy. Bối Bối, Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu bước tới định giúp, nhưng nàng lắc đầu. Cõng hắn trên lưng, để hai cánh tay hắn thòng ra phía trước, Vương Đông nghiến răng, sắc mặt bình tĩnh bước ra khỏi Đấu Hồn Khu.

    Đến khi ra khỏi cổng Đấu Hồn Khu, đôi mắt xinh đẹp mới dần dần đỏ lên, nước mắt chạy quanh vành mi. Sự việc vừa rồi cứ xoay vần trong đầu, dù chẳng biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng tiếp xúc Thu Nhi vài lần, tính cách lạnh như băng của cô ta rất dễ gây ấn tượng sâu với người khác. Nhưng mới nãy Thu Nhi còn đâu cái vẻ lạnh lùng cứng rắng đó? Nhất là khi nàng hét to cái câu đó, Đông Nhi cảm thấy lồng ngực cứ như bị một cây búa tạ đập vào.

    Vũ Hạo, ngươi ...

    Nước mắt nhẹ rơi, Đông Nhi vòng tay bấu chặt hai chân Hoắc Vũ Hạo, chân bước nhanh hơn. Nàng không muốn đồng đội nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của mình. Dù cho có tin tưởng hắn bao nhiêu, đối mặt sự kiện như vậy mà trong lòng không có khúc mắc, thì chỉ chứng tỏ là trong lòng nàng không có hắn. Cũng vì quá thương hắn nên cảm xúc lúc này mới mãnh liệt như thế.

    Một cô gái khi chui vào ngõ cụt, những suy nghĩ sẽ khác xa con trai. Đông Nhi lúc này cảm thấy Hoắc Vũ Hạo thích Thu Nhi cũng không phải không thể. Dù sao, Thu Nhi giống Quang Thần Nữ hơn nàng. Dung mạo, dáng người, thực lực chẳng kém gì mình, ngoài thời gian tiếp xúc, nàng cũng chẳng có ưu thế gì hơn cô ta cả!

    Đông Nhi rất tin Hoắc Vũ Hạo thích mình, nhưng mà hắn sẽ không thích người khác sao? Nhị tía đã nói, nam nhi đa tình. Nhưng ta không chấp nhận, người ta thương chỉ được thích mình ta mà thôi.

    Càng nghĩ, nước mắt càng rơi như mưa. Bất luận thế nào nàng cũng không chia sẻ người yêu với kẻ khác. Cũng may là Vũ Hạo đang hôn mê, nếu không hắn mà biết Đông Nhi đang suy nghĩ như vậy, nhất định sẽ nói:
    "Honey à, nàng nghĩ linh tinh rồi."

    Đông Nhi cõng Hoắc Vũ Hạo về Hải Thần Các, đưa hắn vào phòng đặt lên giường, cởi quần áo hắn ra, lau nước mắt, rồi chăm sóc cho hắn ngủ được thoải mái.

    Tựa lưng vào ghế, Đông Nhi yên lặng ngồi cạnh giường, nước mắt đã ngừng rơi lẳng lặng ngồi ở bên cạnh giường, nước mắt của nàng đã ngưng chảy, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi. Trí óc không ngừng hồi tưởng dáng vẻ Hoắc Vũ Hạo và Thu Nhi đang "giao lưu" với nhau.

    Đông Nhi càng nghĩ trong lòng lại càng loạn. Nàng hoàn toàn có thể khẳng định, ánh mắt Thu Nhi khi nhìn Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn khác, dù không có bao nhiêu nóng cháy nhưng ít ra không lạnh lùng như bình thường.

    Nhớ lại trong Tinh Đấu đại sâm lâm, Thu Nhi nằm trên đùi Hoắc Vũ Hạo. Hoạn nạn thấy chân tình sao? Khi đó, bản thân vì tin tưởng Vũ Hạo nên không suy nghĩ nhiều. Nhưng mà, hôm nay thì sao? Thu Nhi hét to như thế là ý gì? Vũ Hạo vì sao lại dùng lĩnh vực giấu mình trong đó. Khi đó hai người đã xảy ra chuyện gì?

    Càng nghĩ nhiều sắc mặt Đông Nhi lại càng tái đi. Mà lúc này, Hoắc Vũ Hạo đang đắm chìm trong thế giới tinh thần của mình.

    Một cước ác thật! Ta chỉ vì muốn cứu nàng thôi mà!
    Suy nghĩ Hoắc Vũ Hạo tràn đầy bất đắc dĩ.

    Sau khi tắc thở, hắn cũng không bất tỉnh lâu lắm, nhưng khi tỉnh dậy lại không phải là thực thể, mà kinh ngạc phát hiện ra tinh thần của mình đã ở trong Tinh Thần Hải.

    Trong Tinh Thần Hải, trạng thái Hãn Hải Vô Nhai so với trước kia càng thêm mạnh mẽ, dao động tinh thần lực đậm đặc bồng bềnh.

    Chiến một trận với Thu Nhi, hắn sao không nương tay? Nếu không thì từ đầu vận dụng đến Vận Mệnh Nhãn thì tình hình đã khác.

    Không biết tới bao giờ cơ thể mới chân chính tỉnh lại được, Thu Nhi ơi là Thu Nhi, có cần hét to thế không? Hét như thế, ta gặp phiền phức lớn rồi.

    Dù Hoắc Vũ Hạo không biết Đông Nhi đang suy nghĩ lung tung, nhưng hắn dám chắc cái câu hét to đó của Thu Nhi sẽ làm cho người ta hiểu lầm. Mà quan trọng là hắn dám sờ vào chỗ không nên sờ, cái này cũng không thể trách Thu Nhi.

    - Thật oan ức cho ta!
    Hoắc Vũ Hạo ta thán.

    Thật sự lúc đó hắn không cố ý. Đối mặt với Thu Nhi, áp lực của hắn rất lớn. Thực lực nàng ta mạnh nhất trong số đám bạn cùng lứa. Bối Bối và Từ Tam Thạch cũng rất mạnh, nhưng cái chỗ mạnh của họ khác với Thu Nhi.

    Ví dụ thời điểm Thu Nhi đối mặt Quý Tuyệt Trần chỉ một chiêu là thắng, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người có lớn lắm đâu? Sự đáng sợ của nàng chính là sự bùng nổ, sức công kích khi đó cực kỳ khủng khiếp, Hoắc Vũ Hạo nghĩ lại mà sởn gai ốc. Cảm giác này Bối Bối và Từ Tam Thạch không làm được.

    Do đó đối chiến lần này, hắn không biết Thu Nhi có thái độ gì với hắn. Tình huống xả thân cứu hắn ở Tinh Đấu đại sâm lâm khiến bản thân không thể nào có ác cảm với nàng ta. Có thể nói, người ta đã cứu mạng hắn. Cũng vì thế mà hắn quyết định dùng lĩnh vực đấu tiêu hao, bất kể bên nào thắng thì đối phương cũng chẳng có gì thương tổn.

    Ai mà biết Thu Nhi lại bùng nổ như thế, uy hiếp chí mạng đẩy Vũ Hạo vào thế khó.

    Tình hình như thế hắn cũng chỉ là bị ép phải dùng bản năng chiến đấu quyết liệt nhất, chưa từng nghĩ đánh bậy bạ một chưởng Đại Hàn Vô Tuyết lại sờ vú Thu Nhi! Quả là hiểu lầm cực lớn.

    Một chưởng trúng đích, uy lực Đại Hàn Vô Tuyết kinh khủng cỡ nào cơ chứ? Nếu Hoắc Vũ Hạo không thu hồi, Thu Nhi chết chắc. Phải cứu! Càng không thể chậm trễ. Vì thế, hắn liền ra tay cứu, nhưng càng cứu thì càng thêm phiền toái. Nhưng hắn còn biện pháp nào khác đâu! Một đòn tiên thối của Thu Nhi đá hắn ná thở, lại còn hò hét toáng lên như thế mới khiến hắn tắc khí hôn mê. Thật sự là nhảy sông cũng chẳng sông nào rửa sạch được.

    - Ta giải thích thế nào với Đông Nhi đây?
    Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt đau khổ nhìn Tinh Thần Hải.

    Hắn thật không biết nên nói như thế nào cho phải, chẳng lẽ nói thật với Đông Nhi mình sờ soạng cái chỗ đó của Thu Nhi? Nói như thế Đông Nhi còn không nổi bão? Nhưng nếu không nói vậy, thì nói thế nào cho tốt?

    - Tiểu tử ngươi lại làm chuyện thương thiên hại lý gì mà mặt mày ủ dột như vậy thế?
    Đúng lúc ấy một âm thanh biếng nhác vang lên tứ phía.

    Nghe được âm thanh này, Hoắc Vũ Hạo vốn là mặt ủ mày cau nháy mắt biến mất. Rồi hắn mừng rỡ như điên phóng mắt nhìn xung quanh:
    - Thiên Mộng ca, Thiên Mộng ca! Ngươi đang ở đâu vậy ?

    Hoắc Vũ Hạo đứng dậy, thân thể ý thức của hắn bay trên bầu trời Tinh Thần Hải kêu lớn.

    Đúng vậy! Âm thanh biếng nhác kia chẳng phải là Thiên Mộng Băng Tằm sao?

    Từ ngày tuyết đan của Tuyết Đế nổ tung, khiến cho Tinh Thần Hải hỗn loạn, Y Lai Khắc Tư thiêu đốt thần thức để cứu mọi người, Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế đều ngủ say, thời gian đã qua lâu như vậy mà chẳng có động tĩnh gì.

    Hoắc Vũ Hạo không biết đã từng thử bao nhiêu lần thức tỉnh bọn họ, nhưng chẳng hề cảm nhận được chút khí tức nào của họ trong Tinh Thần Hải. Đột nhiên giọng Thiên Mộng Băng Tằm cất lên làm cho mọi uất ức trong lòng tan biến. Đối với hắn mà nói, Thiên Mộng Băng Tằm không chỉ là bằng hữu, đồng đội, mà còn là đại ân nhân! Ngày đó nếu Thiên Mộng Băng Tằm không dung hợp vào cơ thể, có thể nói sẽ không có hắn hôm nay. Chính nhờ sự giúp đỡ của Thiên Mộng Băng Tằm, võ hồn của hắn mới trở nên cường đại, có 4 hồn kỹ 100v năm, lại còn khai mở vị trí võ hồn thứ hai, lúc sau dung hợp Băng Đế, Tuyết Đế. Ngay cả thần thức Y Lai Khắc Tư tiến vào không gian này cũng vì bị hấp dẫn bởi tinh thần lực cường đại sinh ra khi hắn dung hợp với Thiên Mộng.

    Do đó địa vị Thiên Mộng trong lòng Hoắc Vũ Hạo cực cao, hắn thật sự xem kẻ biếng nhác kia chính là đại ca của mình.

    - Ha ha, ca còn chưa chết đâu, ngươi khóc cái gì!
    Thanh âm Thiên Mộng Băng Tằm có thêm vài phần cảm khái, ngay sau đó những đốm sáng kim sắc lóe lên trong Tinh Thần Hải, bay lên khoảng không, hợp lại thành hình dáng con tằm to lớn. Có điều những đường kim văn trên thân nó lúc này đã biến mất hoàn toàn.

    Hoắc Vũ Hạo nghe vậy mới giật mình phát hiện, gương mặt ngưng tụ bằng ý thức của hắn đã ràn rụa nước mắt.

    Hoắc Vũ Hạo bay đến trước mặt Thiên Mộng Băng Tằm, giang rộng hai tay ôm lấy cái cục thịt mũm mĩm kia, dựa vào cái thể hình đồ sộ khủng khiếp của Thiên Mộng.

    - Thiên Mộng ca. Y Lai Khắc Tư lão sư...
    Nghĩ đến việc thương tâm, bất giác Hoắc Vũ Hạo khóc ầm lên.

    Thiên Mộng Băng Tằm than nhẹ:
    - Ta cũng biết. Y Lai Khắc Tư thật là con người đáng tôn kính. Khi đó, ta và Băng Đế đều nghĩ hắn chỉ dùng năng lượng của hai ta để thực hiện cái nghi thức đó, nào ngờ cuối cùng hắn lại tự thiêu. Hắn mới là kẻ cứu sống chúng ta, haizza...

    Thiên Mộng Băng Tằm cũng buồn bã cảm thán.

    Hoắc Vũ Hạo khóc một hồi mới thôi, ngẩng lên:
    - Thiên Mộng ca, ca thế nào rồi? Không sao chứ, kim văn của ca...

    Thiên Mộng Băng Tằm ngưng kết thành một gương mặt người, dáng vẻ bất đắc dĩ:
    - Cái này chính là dung hợp hoàn toàn với ngươi, tuy nguyên thần của ta vẫn còn phong ấn, nhưng đã ở trong Tinh Thần Hải này rồi. Cái thân thể này thực tế chỉ do ý thức của ta ngưng tụ mà thành, chính xác mà nói, ta bây giờ như kẻ ăn bám trong thân thể ngươi, bất kỳ lúc nào ngươi muốn cũng có thể đuổi ta ra ngoài, và lúc đó ta cũng xong đời luôn.

    Hoắc Vũ Hạo cả giận:
    - Ca đừng có đặt giả thiết căn bản không xảy ra đó được không?

    Thiên Mộng ca trở lại, gây hại gì cho hắn được chứ?

    Thiên Mộng Băng Tằm cười khà khà:
    - Không sao không sao, thật ra bây giờ dù ta có rời khỏi Tinh Thần Hải của ngươi cũn không chết được. Nghi thức kia của Y Lai Khắc Tư thật là thần kỳ, khiến cho cả ta và Băng Đế cũng có biến đổi.

    - Biến đổi?
    Hoắc Vũ Hạo khó hiểu nhìn nó.

    Thiên Mộng Băng Tằm nói:
    - Sao ngươi lại trở nên ngốc như vậy. Hồn Linh đó! Có thể nói, ta và Băng Đế không phải là tự nguyện đem lực lượng của mình và tinh thần lạc ấn dung hợp với ngươi sao? Phong ấn Hồn Linh của hai ta hôm đó đã hoàn thành, bất quá bọn ta khác với Tuyết Đế, phải nói chính xác là thành công hơn mới đúng, vì dù gì bọn ta đã sớm dung hợp một thể với ngươi từ lâu rồi, bản thân từ trước đã là một phần của ngươi.

    Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há mồm:
    - Thiên Mộng ca, ca nói là ca cũng trở thành Hồn Linh của ta? Nghĩa là ca cũng có thể rời khỏi cơ thể ta để chiến đấu?

    Thiên Mộng cười khì:
    - Chiến đấu này nọ ta không am tường nha. Bất quá ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh thì được. Dẫu vậy ta cũng còn chưa hoàn toàn là Hồn Linh của ngươi, cần chuyển hóa thêm tí nữa. May là ngày trước ta thông minh, giúp ngươi hấp thu cái hồn kỹ Mô Phỏng kia, bằng không nếu như đến lúc ta chân chính là Hồn Linh, ngươi sẽ không thể giải phóng võ hồn nữa.

    Hoắc Vũ Hạo chấn kinh:
    - Bởi vì ca chuyển hóa thành Hồn Linh 100v năm, nên hồn hoàn tăng thêm cho ta không giống bình thường sao?

    Thiên Mộng Băng Tằm gật đầu:
    - Ta nào còn Hồn Hoàn cho ngươi? Hồn Hoàn của ta từ lâu đã là một phần cơ thể của ngươi, có điều khi ta hóa thành Hồn Linh, hình dạng Hồn Hoàn chắc cũng có biến hóa, khác một chút với Tuyết Đế. Còn cụ thể nó thành ra cái gì thì bây giờ ta cũng chưa biết, đến lúc đó hai ta sẽ biết.

    Hoắc Vũ Hạo nói:
    - Còn cần chuyển đổi cái gì để ca thành Hồn Linh? Thiên Mộng ca, ca muốn trở thành Hồn Linh sao? Nếu như ca không muốn, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng.

    Thiên Mộng Băng Tằm huyễn hóa ra cái mặt người nổi giận đùng đùng:
    - Ngu xuẩn, đương nhiên ta phải muốn. Không lẽ cứ giữ cái bộ dáng này hoài, không ra ngoài được chẳng lẽ cả phần đời còn lại chỉ được nhìn cái mặt ngu của ngươi. Ta đang mong chờ cái ngày trở thành Hồn Linh, đặt chân trở lại thế giới bên ngoài. Trí thông minh của ta vẫn còn y nguyên, dĩ nhiên phải ham muốn trở thành Hồn Linh, nhưng mà nói chung thì cũng chẳng có tác dụng nhiều cho ngươi đâu, bản thân ta không chuyên chiến đấu, quá lắm thì vài tình huống đặc biệt nào đó giúp ngươi vài năng lực thôi. Việc cần làm cũng đơn giản, chỉ cần ta và ngươi lập một khế ước là xong.

    Hoắc Vũ Hạo cười nói:
    - Vậy ta không khách khí. Có điều lão sư đã nhắc nhở, Hồn Linh không thể dung hợp quá nhiều, vì sẽ tiêu hao rất nhiều tinh thần lực bản thân, ca không phải muốn hút cạn tinh thần của ta chứ.

    Thiên Mộng Băng Tằm nổi cáu:
    - Ta thật sự không hiểu sao ngày đó lại chọn cái tên ngu đần như ngươi mà gá thân vào! Ta nói rồi, mọi thứ đã xong hết, bây giờ chỉ còn cần một cái khế ước nữa là hoàn thành, có hút thì đã hút lâu rồi. Vả lại ta và Băng Đế khác với Tuyết Đế,  hai ta từ lâu đã dung hợp vào cơ thể ngươi, độ hòa hợp đã rất cao, bản thân cũng đem tinh thần lực của mình bổ sung cho ngươi, trở thành tinh thần lực của ngươi, vậy thì còn cần gì cái tinh thần lực của ngươi nữa? Bằng không ngày đó ngươi dung hợp với Tuyết Đế, ngươi đã bị ba luồng tinh thần của bọn ta xé ngươi ra làm ba mảnh rồi. Thôi mau đi, lập một cái khế ước để ta còn ra đi ngao du sơn thủy.

    Yêu cầu này đương nhiên Hoắc Vũ Hạo không cự tuyệt, lập tức niệm chú ngữ mà Y Lai Khắc Tư để lại cho hắn.

    Tinh Thần Hải được chú ngữ bình ổn lại, Thiên Mộng Băng Tằm cũng thôi càu nhàu, yên lặng lơ lửng tại chỗ.

    Đôi mắt Hoắc Vũ Hạo dần dần biến thành màu vàng, tay phải giơ lên, vẽ giữa hư không những ký hiệu thổi nó bay tới Thiên Mộng Băng Tằm.

    Thiên Mộng Băng Tằm chậm rãi nhắm mắt, những ký hiệu chạm vào người nó, làm nó thu nhỏ lại một chút, tinh thần lực dịu êm xoay quanh thân, từng chút biến hóa Thiên Mộng Băng Tằm.

    Hoắc Vũ Hạo cảm nhận rõ ràng, một cảm giác thoát ly. Đúng vậy, Thiên Mộng Băng Tằm đang thoát ly nguyên thần của nó, đem ra để lại trong cơ thể mình.

    Thân thể huyễn hóa của Thiên Mộng Băng Tằm càng lúc càng nhỏ, nhưng cũng càng trở nên chân thật hơn, khí tức sinh mệnh càng lúc càng đậm.

    Sinh mệnh 100v hóa thành nguyên mệnh và nguyên thần, giao cho Hoắc Vũ Hạo. Đó là hai chí bảo quan trọng nhất của Thiên Mộng Băng Tằm. Lúc này dưới tác dụng của khế ước, nguyên mệnh của hắn bị đánh thức, toát ra sinh mệnh lực khổng lồ, nhưng chúng nó không dung hợp với Hoắc Vũ Hạo, mà đang gia cố ngưng kết thân thể Thiên Mộng Băng Tằm.

    Chú ngữ cuối cùng của Hoắc Vũ Hạo thành công xâm nhập, khế ước đã thành lập.

    Một luồng sáng trắng lóe lên, thân thể Thiên Mộng Băng Tằm nhỏ lại chừng bàn tay, nhảy lên trước, đôi mắt vàng nhỏ nhỏ đầy hưng phấn!

    Trên trán nó có một cái ấn ký kim sắc, giống như con mắt dựng đứng, chính là ký hiệu khế ước của Hoắc Vũ Hạo.

    Đúng như Thiên Mộng Băng Tằm đã nói, Hoắc Vũ Hạo dùng khế ước này với nó, hoàn toàn dễ dàng hơn Tuyết Đế rất nhiều. Thậm chí Vũ Hạo chẳng hề nhận thấy một chút bất ổn nào trong tinh thần lực hay hồn lực. Khế ước đã hoàn thành, từ lúc này Thiên Mộng Băng Tằm trở thành Hồn Linh thứ hai của hắn.

    "Véo!"
    Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiệt biến mất khỏi khỏi Tinh Thần Hải, ý thức của Hoắc Vũ Hạo trở lại bản thể, chân thân đang nằm ngủ cũng mở mắt ra.

    Thế giới bên ngoài lúc này đã khuya, Đông Nhi cũng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn.

    Đông Nhi đi lúc trời vừa sập tối, Hoắc Vũ Hạo dù chưa tỉnh, nhưng cơ thể chẳng có vấn đề gì. Đông Nhi suy nghĩ cũng không biết hắn tỉnh lại thì nói chuyện thế nào, nên cố ý tránh đi. Nàng nghĩ có lẽ ngày mai sẽ khác, mọi người sẽ quên chuyện hôm nay, hắn sẽ cho nàng một lời giải thích hợp lý. Tâm trạng khiến cho người ta dễ mệt mỏi, Đông Nhi trở lại phòng mình liền ngủ say.

    - Thiên Mộng ca!
    Hoắc Vũ Hạo bật dậy khỏi giường, khẽ gọi.

    - Hé hé, ngươi không tìm thấy ta, ngươi không tìm thấy ta...
    Giọng Thiên Mộng Băng Tằm vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.

    Hoắc Vũ Hạo cười khì:
    - Ca quên đã cho ta Tinh Thần Tham Trắc sao chứ?

    Lập tức hồn kỹ thi triển bao phủ cả phòng.

    - Ngươi xỏ lá!
    Thiên Mộng Băng Tằm tức tối quạu quọ, Hoắc Vũ Hạo có Tinh Thần Tham Trắc dễ dàng tìm ra nó, thì ra vẫn ở trên người, trốn trong những nếp áo.

    Túm lấy con băng tằm nhỏ xíu cầm trên tay, nhìn dáng vẻ Thiên Mộng mà Hoắc Vũ Hạo phì cười.

    Thiên Mộng Băng Tằm lúc này cực kỳ dễ thương, dài khoảng 6-7 thốn, to như ngón út, thân thể như bạch ngọc, ngoe nguẩy tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

    Thân hình tuy bé con, nhưng lại toát ra khí tức sinh mệnh nhiều đến mức thậm chí Hoắc Vũ Hạo cứ ngỡ mình đang cầm trên tay một khối Sinh Linh Kim. Cặp mắt màu vàng của nó, trong đêm tối thì vẫn sáng như đom đóm.

    - Thiên Mộng ca, sao ta thấy ca với Hồn Linh Tuyết Đế khác nhau nhiều nhỉ?
    Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc.

    Thiên Mộng Băng Tằm đắc ý nói:
    - Dĩ nhiên là phải khác. Đừng quên ta là hồn thú 100v năm. Hơn nữa ta và ngươi dung hợp đã lâu, chẳng những trí thông minh không mất đi, mà lúc này ta đã có thân thể độc lập, chẳng cần mượn năng lượng của ngươi để sống nữa. Xem nè...

    Con tằm be bé trong tay Hoắc Vũ Hạo đột nhiên sáng lên lấp lánh.

    Hoắc Vũ Hạo tròn mắt kinh ngạc, thình lình một tia sáng bắn ra từ hồn đạo khí trữ vật của hắn, rơi xuống bên cạnh.

    Thiên Mộng Băng Tằm mà không đem nó ra, có lẽ Hoắc Vũ Hạo cũng quên mất mình có thứ này. Đó chính là bộ da của nó bỏ lại sau khi dung hợp với Hoắc Vũ Hạo ở Tinh Đấu đại sâm lâm, cũng nhờ có bộ da này mà bọn họ dụ được Băng Đế, khống chế rồi thuyết phục bà nương kia dung hợp làm võ hồn thứ hai cho  Vũ Hạo.

    Bộ da màu trắng lấp lánh, được Thiên Mộng Băng Tằm điều khiển bay tới nó.

    Nó há mồm cắn vào giữa bộ da, một luồng sáng trắng vàng tỏa ra, chui vào trong bộ da.

    Bộ da càng trở nên sáng hơn, rồi từ từ thu nhỏ lại, sau đó áp vào thân thể của Thiên Mộng Băng Tằm .

    - Ta biết rồi!
    Hoắc Vũ Hạo đột nhiên la lên, tròn mắt khó tin nhìn Thiên Mộng. Nó đang làm một việc giống như mượn xác hồi sinh, có điều là xác của chính mình. Ban đầu thì ở gá vào thân Hoắc Vũ Hạo, đến thời điểm tốt, nó lại dùng ấn ký nguyên mệnh trùng sinh, dung hợp trở lại với bộ da trước, trở thành một con Thiên Mộng Băng Tằm mới hoàn toàn. Đây là một sinh mạng mới, do vậy không cần trở lại cơ thể Hoắc Vũ Hạo, nó cũng có thể tự sinh tồn, thậm chí như nguyên sơ ban đầu.

    - Thật là khó tin. Thiên Mộng ca đang tạo ra một sinh mệnh đó.
    Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc lẩm bẩm.

    Cuối cùng bộ da đó đã hoàn hảo trở thành Thiên Mộng Băng Tằm.