Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 389: Đến nơi, nướng thịt




Gà nướng, bánh bao nướng, cải thìa, tiêu, ớt, thịt bò, nấu thành món canh thơm nồng, bữa cơm trưa của ba người Hoắc Vũ Hạo có thể xem là tương đối phong phú.

Từ khi vào học tại học viện Sử Lai Khắc, khẩu vị của Hoắc Vũ Hạo tương đối nhạy cảm, tuy hắn không phải là người thích xoi mói nhưng phải công nhận, tay nghề của Quất Tử tương đối khá. Sau bữa cơm, mối quan hệ giữa ba người đã thân thiết hơn rất nhiều so với khi lặng lẽ xuất phát ban đầu.

- Thế nào? Ta không nói khoác đúng không? Quất Tử tỷ nấu ăn rất ngon. Sau này ngươi còn dám gây chuyện với bọn ta thì đừng mong Quất Tử tỷ nấu cho ngươi ăn nữa.

Kha Kha vô cùng hả hê khoe khoang trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Kha Kha tỷ, chuyện hôm qua thôi bỏ đi. Chi bằng thế này, bữa cơm chiều nay để ta nấu, xem như tạ lỗi với hai người, được không?

- Ngươi cũng biết nấu ăn?

Quất Tử và Kha Kha gần như đồng thanh hỏi, có điều, Quất Tử thì mang vẻ tò mò, còn Kha Kha thì lại nghi ngờ ra mặt.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Ăn thử sẽ biết. Khi ta mới vào học viện Sử Lai Khắc, đã từng có một thời gian sống bằng nghề bán cá nướng, nếu không, một đứa cô nhi làm sao có tiền đóng học phí?

Nghe thấy hai chữ cô nhi, ánh mắt của hai cô gái đều dịu đi rất nhiều, biểu lộ của Quất Tử vô cùng tự nhiên, còn Kha Kha tuy che giấu rất tốt nhưng làm sao thoát khỏi ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo.

Thật là hai vị học tỷ lương thiện!

- Được, cơm chiều giao cho ngươi. Có điều vì muốn giữ đồ tươi nên ta không mang theo nhiều nguyên liệu, lát nữa khi chúng ta đến sơn mạch Cảnh Dương, e là phải nhập gia tùy tục rồi.

Ba người lại tiếp tục lên đường, Quất Tử và Kha Kha rõ ràng không phải lần đầu đến sơn mạch Cảnh Dương. Quất Tử vừa phi hành vừa dặn dò Hoắc Vũ Hạo phải chú ý một số chuyện.

- Hình dáng chính của sơn mạch Cảnh Dương giống như một con nhện thật lớn, vùng núi non ở giữa có diện tích lớn nhất, tám nhánh rẽ bên ngoài như tám cái chân hướng ra tám hướng khác nhau, bao bọc lấy phần núi non ở giữa. Số lượng Hồn Thú ở các nhánh núi khá ít, nhưng khoáng sản lại vô cùng phong phú. Còn ở vùng núi trung tâm thì Hồn Thú đa dạng hơn, trong đó có rất nhiều con có thực lực mạnh mẽ. Mà ngọn núi cao nhất trong sơn mạch Cảnh Dương được xem là cấm địa.

Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi:

- Với thực lực và sự phát triển của Hồn Đạo Khí của đế quốc Nhật Nguyệt, dường như muốn khai thác khoáng sản tại ngọn núi cao nhất trong dãy núi Cảnh Dương cũng không quá khó khăn.

Quất Tử lắc đầu nói:

- Ngươi đừng xem thường nó. Trên đại lục, nếu nói Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cạnh học viện Sử Lai Khắc các ngươi là nơi cư ngụ của Hồn Thú đứng đầu, thì Hồn Thú trong dãy núi Cảnh Dương cũng có thể xếp vào một trong năm vị trí đầu. Muốn khai phá nơi này, trừ phi có kiện Hồn Đạo Khí Viễn Trình nào đó có lực tấn công bao trùm lấy toàn bộ dãy núi. Nhưng dù vậy, cũng sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng từ những Hồn Thú đang sinh sống tại đó. Tạo thành thương vong cực kỳ lớn, khó mà đoán được.

- Tuy dãy núi Cảnh Dương là vùng đất phong phú khoáng sản quý giá, nhưng đồng thời, những Hồn Thú sinh sống tại đây cũng là một nguồn tài nguyên cực kỳ quan trọng với đế quốc Nhật Nguyệt làm sao có thể tát ao bắt cá, lấy ngọn bỏ gốc. Hơn nữa về mặt Hồn Thú, đế quốc Nhật Nguyệt vốn đã thua kém ba đế quốc còn lại rất nhiều. Cho nên, bình thường chỉ khai thác khoáng sản ở những nhánh núi xung quanh, tuyệt đối không bao giờ xâm nhập vào bên trong. Có điều, ở gần sơn mạch Cảnh Dương, cũng có quân đội của…

Quất Tử nói đến đây đột nhiên ngừng lại, liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, cười nói:

- Không thể nói thêm nữa, đây là bí mật quân sự.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Ta cũng không muốn nghe những gì liên quan đến quân sự, chẳng liên quan đến ta.

Kha Kha nói:

- Bọn ta nói cho ngươi biết nhiều chuyện như vậy, ngươi cũng nên nói chuyện của mình đi chứ? Ngươi chỉ mới có ba Hồn Hoàn thôi mà, sao lại mạnh thế? Hôm đó ngươi sử dụng kỹ năng gì vậy?

Hoắc Vũ Hạo thấy hai cô gái đều có vẻ tò mò, mỉm cười nói:

- Ta là Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh.

Quất Tử và Kha Kha vừa nghe thấy bốn chữ Vũ Hồn Song Sinh đều kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt to tròn của Kha Kha như hai ngôi sao nhỏ, cô nói:

- Oa, hóa ra thật sự có Vũ Hồn Song Sinh. Khó trách ngươi lại mạnh như vậy.

Phản ứng của hai cô gái còn dữ dội hơn so với tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo, làm hắn có cảm thấy có chút kỳ lạ:

- Không lẽ ở đế quốc Nhật Nguyệt không có Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh sao?

Quất Tử lắc đầu nói:

- Không có, ta dám chắc trong lịch sử của đế quốc Nhật Nguyệt cũng chưa từng xuất hiện Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh. Dù là bên phía đại lục Đấu La cũ của các ngươi cũng rất hiếm.

Kha Kha hết kinh ngạc lại hưng phấn nói:

- Nói nhanh lên, Vũ Hồn Song Sinh có gì khác biệt không? Hai Vũ Hồn của ngươi là gì?

Hoắc Vũ Hạo thật không biết nói thế nào, có lẽ vì hắn, Vương Đông và Tiêu Tiêu đều có Vũ Hồn Song Sinh nên không có cảm giác đặc biệt lắm, hơn nữa, Vũ Hồn thứ hai của hắn không phải trời sinh mà do Thiên Mộng Băng Tằm mang đến cho hắn. Mấy năm gần đây, bất kể là Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư đều im lặng, trừ việc phóng thích ra một chút năng lượng của mình khi hắn thăng cấp, còn lại cũng không nói thêm gì, dường như muốn để hắn tự phát triển. Nhưng hắn biết rõ, ba người họ vẫn còn tồn tại, bọn họ chỉ sợ hắn quá ỷ lại mà không chịu cố gắng. Mà tiến bộ trong hai năm qua của hắn dường như bọn họ khá hài lòng.

- Vũ Hồn chủ của ta hệ Tinh Thần, Vũ Hồn phụ hệ Băng. Hồn Lực cấp 40, vì chưa tìm được Hồn Thú hệ Tinh Thần thích hợp nên mới chưa phụ thêm Hồn Hoàn.

Quất Tử chợt nói:

- Chẳng trách ngươi chỉ mới có ba Hồn Hoàn mà lại mạnh như vậy, hóa ra là có hai vũ hồn, Hồn Lực còn đến cấp 40. Vũ Hồn hệ Tinh Thần đúng là hiếm thấy. Có điều, học viện bọn ta dường như cũng đang tìm kiếm Hồn Sư hệ Tinh Thần, chẳng biết là để làm gì.

Hoắc Vũ Hạo khẽ chấn động. Hắn phát hiện, lần này quyết định ra ngoài cùng hai cô gái này là một lựa chọn sáng suốt, có lẽ Hiên lão sư sẽ chú ý một chút, không để hắn biết quá nhiều chuyện về học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Nhưng Quất Tử và Kha Kha lại không như thế, những lời nói như vô tình của hai cô lại khá có ích với hắn.

- Vậy Hồn Kỹ của ngươi là gì? Cái ánh sáng làm mọi thứ xung quanh như bị bóp méo đó, lúc ấy ta không thể nào nhìn thấy ngươi được.

Kha Kha tò mò hỏi.

Quất Tử nhíu mày:

- Kha Kha.

Hỏi Hồn Kỹ của Hồn Sư vốn là một đại kỵ.

Hoắc Vũ Hạo lại không mấy quan tâm:

- Đó là một kỹ năng phụ trợ gọi là Tinh Thần Kiền Nhiễu. Thông qua Tinh Thần Lực mà ảnh hưởng các ngươi, trong phạm vi bị quấy nhiễu, Hồn Sư sẽ không phản ứng chính xác, tốc độ cũng chậm hơn. Trừ phi ngươi có Tinh Thần Lực cao hơn ta mới không bị ảnh hưởng thôi.

Kha Kha lại hỏi tiếp:

- Vậy phạm vi của Tinh Thần Kiền Nhiễu là bao nhiêu?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười không đáp, đây là vấn đề hắn không thể nói được, là bí mật của riêng hắn.

Quất Tử trừng mắt nhìn Kha Kha, Kha Kha thè lưỡi, không hỏi thêm nữa, hiển nhiên đã nhận ra mình có chút quá đáng.

Khi ánh tà dương dâng lên cuối chân trời thì ba người bọn họ cuối cùng cũng đến được vùng lân cận của mục đích chuyến đi này, từ trên không trung nhìn xuống phía xa xa, dãy núi Cảnh Dương như một con nhền nhện thật lớn, cả vùng núi rừng bao la bạt ngàn, tuy âm u nhưng vô cùng hùng vĩ, tráng lệ.

Cùng là nơi sinh sống của Hồn Thú, nhưng nơi này mang đến cảm giác hoàng toàn khác biệt với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có chút gì đó giống như vô bờ vô bến, vô cùng vô tận, còn nơi này lại có mang đến cảm giác hoang dã, hung hãn, có lẽ bên trong nơi này không thâm sâu như Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng nguy hiểm ẩn nấp bên trong nó cũng không kém hơn là bao.

- Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi. Ngày mai vào trong núi thử nghiệm Hồn Đạo Khí, nhân tiện thử vận may xem có tìm được Hồn Thú thích hợp với ngươi không.

Quất Tử nói.

Ba người dừng lại ở nơi cách dãy núi Cảnh Dương chừng trăm dặm, tìm một chỗ khá bằng phẳng rồi dựng lều trại. Nhờ có Hồn Đạo Khí Trữ Vật nên những thứ cần dùng đều được chuẩn bị khá đầy đủ, ba người ba lều trại, Hoắc Vũ Hạo bận rộn một chút liền hoàn thành xong mọi thứ.

Kha Kha nhìn Hoắc Vũ Hạo chịu khó giúp mình dựng lều, cười nói:

- Ta nhớ có người nói tối nay trổ tài nấu nướng đó nha, đừng làm bọn ta thất vọng đấy.

Hoắc Vũ Hạo cười nói:

- Biết rồi, biết rồi, ta đi chuẩn bị đây. Các ngươi chờ một chút. Để ta xem xem có gì dùng được không, nguyên liệu càng tươi thì chế biến càng ngon.

Hắn vừa dứt lời, Kha Kha và Quất Tử liền thấy ánh mắt hắn lấp lánh ánh sáng màu vàng kim. Khi hai cô vừa trông thấy, không khỏi hồi hộp lo lắng, nó khiến cả hai nhớ lại hôm qua Hoắc Vũ Hạo bùng nổ hung hãn, mạnh mẽ như thế nào.

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo từ từ quét đến phương xa, rồi lại xoay người thay đổi phương hướng.

Kha Kha nhỏ giọng nói với Quất Tử:

- Trời tối thế này, đừng nói hắn định đứng đấy nhìn là có thể tìm thấy nguyên liệu nấu ăn nha.

Quất Tử chưa kịp trả lời, Hoắc Vũ Hạo đã lách người biến mất trong tầm mắt hai người.

Quất Tử nhỏ giọng nói:

- Thực lực của hắn rất mạnh. Trước đây ta vẫn nghỉ, Hồn Sư và Hồn Đạo Sư đồng cấp thì bọn họ căn bản không thể so được với chúng ta, nhưng giờ xem ra suy nghĩ của ta sai rồi. Ít nhất đến lúc này chúng ta vẫn chưa thấy hắn dùng đến Hồn Đạo Khí, chỉ bằng sức mạnh của Vũ Hồn đã đánh bại được bốn người chúng ta. Ta dám chắc dù hôm đó bốn người chúng ta có đánh nhau với hắn ở cánh đồng mênh mông cũng khó mà chiến thắng được.

Kha Kha khẽ gật đầu:

- Cái kỹ năng gọi là Tinh Thần Kiền Nhiễu kia là chuyên dùng để trị những Hồn Đạo Sư Viễn Trình, ta chỉ mong phạm vi của nó đừng quá rộng lớn.

Quất Tử buột miệng cười nói:

- Hắn có phải kẻ thù của chúng ta đâu, dù hắn là học viên của học viện Sử Lai Khắc nhưng chỉ là học sinh trao đổi. Nói không chừng chúng ta còn có thể học được một vài thứ từ hắn. Thôi bỏ chuyện đấy đi, để xem hôm nay hắn ta làm món gì cho bọn mình đây?

Kha Kha cười hì hì nói:

- Tên nhóc ấy lúc trưa ăn cơm ngươi nấu xong còn dám tự tin bảo sẽ nấu cho chúng ta ăn thử, nhất định tay nghề cũng không tệ. Nói không chừng hắn là đầu bếp đệ nhất thiên hạ, người trong mộng của ngươi đấy.

Quất Tử khẽ gắt một tiếng, đỏ mặt cười nói:

- Đừng nói. Tuổi hắn nhỏ hơn chúng ta đấy, ngươi xem xem, vóc người hắn cao lớn như da vẫn còn non nớt, tối đa chừng mười lăm mười sáu tuổi, so với chúng ta nhỏ hơn không ít.

Kha Kha bỗng nhiên nhìn Quất Tử bằng ánh mắt quái dị:

- Chà chà, Quất Tử tỷ, quan sát của tỷ thật tỉ mỉ nha.

Quất Tử tức giận nói:

- Trong đầu ngươi chứa cái gì đấy hả? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng có biết không?

Trong lúc hai cô trò chuyện thì Hoắc Vũ Hạo đã đi tìm nguyên liệu trở về. trên tay hắn dường như đang cầm thứ gì đó, vì trời hơi tối nên nhìn không được rõ, sau đó hắn lại tiếp tục bận rộn chuẩn bị.

Quất Tử và Kha Kha đều không nhìn thấy được Hoắc Vũ Hạo đã tìm được thứ gì, khi cả hai quan sát đã thấy con thú Hoắc Vũ Hạo bắt về được cắt thành từng miếng thịt đều đặn, dài chừng một bàn tay, rộng khoảng hai ngón tay, độ dày vừa phải.

Khi Hoắc Vũ Hạo nhóm lửa, lòng khẽ run, ánh mắt không khỏi nhìn về hướng đông. “Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?” Vừa nhớ đến Mã Tiểu Đào đã mất tích, tâm trạng hào hứng của hắn thoáng cái liền trầm xuống.

Tuy vậy, thao tác lại không hề dừng lại, lát sau, lửa đã được nhóm xong, thịt bắt đầu nướng, hắn quay người nhìn hai cô gái đang đứng gần đấy, mỉm cười nói:

- Hai vị học tỷ đến đây, chuẩn bị dọn bàn ăn. Thịt nướng ta làm phải ăn nóng mới ngon.

Hắn vừa nói vừa lấy ra ba cái bát, cho thứ gì đó vào bên trong, đó là một loại nước sốt màu nâu sềnh sệch, sau đó đưa cho hai cô gái.

- Thịt nướng chấm nướt sốt sẽ ngon hơn. Ta bắt đầu đây.

Hắn nói xong liền đặt chén nước sốt của mình xuống, lấy miếng thịt trên que nướng đã chín, cổ tay nhẹ đẩy, miếng thịt vừa chín mềm thoáng cái rơi vào bát Quất tử.

Dưới ánh sáng của bếp lửa, gương mặt Quất Tử và Kha Kha đều đỏ bừng, càng xinh đẹp hơn.

Quất Tử luôn luôn chú ý từng động tác của Hoắc Vũ Hạo, cô có thể thấy Hoắc Vũ Hạo làm khá quen tay, rõ ràng không phải lần đầu tiên nướng thịt. Cố cúi đầu, nhìn miếng thịt vàng óng trong chén.

- Còn nóng mau ăn đi, sẽ ngon hơn.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng nhắc nhở, miếng thịt thứ hai nhanh chóng rơi vào bát của Kha Kha.

Quất Tử vốn thích ăn uống, cô nghe thấy vậy cũng chẳng quan tâm nhiều, cầm xiên lấy miếng thịt, chấm nước sốt, cho vào miệng.

Nước sốt này không quá nồng, mùi vị rất vừa miệng, cộng thêm thịt nướng vừa chín, tươi ngon, sau khi vào miệng nhai hai ba lượt đã hết sạch, mùi vị thơm ngon khiến Quất Tử suýt tý nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.