Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 379: Đập tay thề (Hạ)




- Ngươi…

Hiên Tử Văn nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo, nhất thời nói không nên lời. Không thể nào. Theo những kỹ năng mà hắn vừa mới sử dụng khi chế tạo Hồn Đạo Khí thì không thể nào là một Hồn Sư hệ Tinh Thần.

- Haha. Đây cũng chẳng phải là bí mật gì. Ta là Vũ Hồn Song Sinh. Một hệ Cường Công, một hệ Khống Chế. Hẳn là trong tài hiệu của quý viện đã có ghi lại.

Sau cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, Hoắc Vũ Hạo đã hiểu ra, thực lực của mình bày ra vào khi đó đã không còn là bí mật với học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.

Hơn nữa, hắn là Hồn Sư hệ Tinh Thần, nên trực giác cực kỳ chuẩn xác, hắn có thể cảm nhận rõ ràng vị lão sư này không phải là người được phái đến áp chế mình hay sẽ gây bất lợi gì cho mình, hắn có lòng yêu thích Hồn Đạo Khí một cách cuồng nhiệt, làm trong đầu Hồn Đạo chợt nảy ra một ý tưởng.

- Hệ Tinh Thần? Hệ Cường Công?

Hai mắt Hiên Tử Văn lại sáng lên, hắn nắm lấy bả vai Hoắc Vũ Hạo, nói:

- Hồn Sư Vũ Hồn Song Sinh, còn cả hệ Tinh Thần, đây đúng là ông trời giúp ta! Thật tốt quá, thật tốt quá.

Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:

- Hiên lão sư, ngài đừng kích động, có thể buông ta ra trước rồi nói sau không?

- A, thật ngại quá.

Hiên Tử Văn vì quá hưng phấn mà gương mặt hơi đỏ lên.

- Hệ Tinh Thần, đúng là không hổ danh đệ tử của học viện Sử Lai Khắc. Vũ Hạo, hiện nay Hồn Lực của ngươi cấp bao nhiêu rồi?

Chỉ trong tích tắc mà ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, ra vẻ cứ như đã quen biết Hoắc Vũ Hạo từ rất lâu rồi.

- Cấp 40. Có điều hẳn ngài cũng biết, Hồn Thú hệ Tinh Thần khó tìm đến mức nào, mà Vũ Hồn hệ Tinh Thần lại còn là Vũ Hồn chủ tu của ta, cho nên, ta vẫn chưa phụ thêm Hồn Hoàn thứ tư, hiện giờ tạm thời vẫn là Hồn Tôn.

Hoắc Vũ Hạo nói thẳng sự thật, hắn thấy sự cuồng nhiệt trong mắt đối phương càng nhiều, ý tưởng vừa nghĩ ra lại càng thêm sinh động.

Hiên Tử Văn nhíu mày:

- Cấp 40 thì hơi thấp một chút. Phải chi 60 thì cũng có thể miễn cưỡng thử được.

Hoắc Vũ Hạo hết biết nói sao, không nhịn được hết tiếng nhắc nhở:

- Hiên lão sư, năm nay ta chỉ mới 14 tuổi. Không phải 24 tuổi.

- Ách… ta quên mất. Thôi được rồi. Bất kể thế nào, năng lực của ngươi đã chinh phục được ta. Không nói đâu xa, chỉ riêng kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc của ngươi, dù ngươi chưa từng tiếp xúc Hồn Đạo Khí, ta cũng dám chắc có thể đào tạo ngươi trở thành một Hồn Đạo Sư đứng đầu. Vũ Hạo, ta muốn hỏi ngươi mấy câu.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu.

Hiên Tử Văn ngẫm nghĩ một lúc, trầm giọng nói:

- Thứ nhất, phạm vi của Tinh Thần Tham Trắc ngươi có không chế được không? Ý của ta là có thể thu nhỏ phạm vi để dò thám một cách chính xác hơn không?

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:

- Nếu một mình ta thì được. Còn cho mọi người thì không.

Hiên Tử Văn hài lòng gật đầu:

- Được thế là tốt lắm rồi. Dù sao Hồn Đạo Sư phải dựa vào bản thân mình cố gắng học tập và nghiên cứu, không thể dựa vào người khác để hoàn thành tác phẩm. Như vậy chẳng phải bị phụ thuộc rồi sao? Vấn đề thứ hai, Tinh Thần Tham Trắc của ngươi có thể len lỏi vào bên trong vật chất để cảm nhận sự thay đổi của nó không?

Hoắc Vũ Hạo đáp ngay lập tức:

- Có thể, nhưng chỉ ở một mức độ nhất định. Nói đơn giản thế này, mật độ càng lớn thì quá trình xâm nhập càng khó, giống như cơ thể con người, ta có thể cảm nhận được toàn vẹn. Nói cách khác, ta có thể thông qua Tinh Thần Tham Trắc cảm nhận được sự thay đổi của Hồn Lực trong cơ thể người.

Hiên Tử Văn hiển nhiên không ngờ Hoắc Vũ Hạo sẽ nói thẳng với mình như vậy, hắn không khỏi có chút bất ngờ, hơi gật đầu nói:

- Quả nhiên là một vũ hồn hệ Tinh Thần. Vấn đề cuối cùng, ta hi vọng ngươi bái ta làm thầy, rời học viện Sử Lai Khắc, gia nhập học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Ta biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng nếu ngươi đồng ý gia nhập học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư thì ta cam đoan, ngươi có thể trực tiếp vào Minh Đức Đường, không cần phải sát hạch, hơn nữa còn toàn lực bồi dưỡng ngươi, để ngươi trở thành một Hồn Đạo Sư cực mạnh. Khi đó ngươi cũng có thể tiếp xúc đến nghiên cứu quan trọng nhất của chúng ta, ta dám chắc, thành quả nghiên cứu về Hồn Đạo Khí của Minh Đức Đường đã đi trước các đế quốc khác ít nhất vài thập niên.

Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng, nói:

- Hiên lão sư, sau khi ta đến đây, ta công nhận những gì ngài vừa nói là hoàn toàn đúng. Vài thập niên thật là một con số không nhỏ. Nhưng ta muốn hỏi ngài, nếu có một ngày, Minh Đức Đường có thể nghiên cứu ra một loại Hồn Đạo Khí có thể uy hiếp được Hồn Sư cường đại nhất thì sẽ thế nào? Đế quốc Nhật Nguyệt có còn im hơi lặng tiếng giống như bây giờ không?

- Cái này…

Hiên Tử Văn nhíu mày, hắn có chút không kiên nhẫn.

- Đây không phải là vấn đề mà những người nghiên cứu chúng ta cần quan tâm, ta chỉ quan tâm chuyện làm thế nào để nghiên cứu ra Hồn Đạo Khí cường đại, dễ ứng dụng, hoặc sáng tạo ra Hồn Đạo Khí mới.

Hoắc Vũ Hạo khẽ than:

- Đấy bởi vì đây là quốc gia của ngài, nhưng nó lại không phải là quê hương của ta, ta không muốn vì lòng ham muốn của mình với Hồn Đạo Khí mà đẩy chiến tranh dần trở nên lớn hơn, từ đó ảnh hưởng đến người dân vô tội.

Hiên Tử Văn có chút khinh thường nói:

- Ngươi cũng đừng tự tin quá, dựa vào một mình ngươi mà có thể đẩy chiến tranh lớn hơn sao?

Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nói:

- Có lẽ sức của một mình ta thì nhỏ bé, nhưng ta cũng tuyệt đối không đem phần sức lực này cống hiến cho nước đối địch. Xin ngài thứ lỗi. Hiện giờ, nếu ngài muốn làm sư phụ ta, thì điều kiện cũng chỉ là ngài có muốn dạy dỗ một đứa đồ đệ như ta hay không.

Sắc mặt Hiên Tử Văn có chút khó coi, hắn không thể không công nhận, cậu học viên của học viện Sử Lai Khắc lần này đến đây đã làm hắn cực kỳ động tâm. Tuy về mặt hiểu biết và nghiên cứu Hồn Đạo Khí, tên nhóc này chẳng đáng là gì. Nhưng bản thân khá nhạy bén, nền tảng cũng vững, cộng thêm Vũ Hồn hệ Tinh Thần nữa, tất cả có thể nói là được trời cao ưu ái.

Hiên Tử Văn thở dài nói:

- Thật đáng tiếc. Có điều, ta vẫn vui lòng dạy dỗ ngươi. Nhưng những gì vấn đề chủ chốt thuộc về Minh Đức Đường thì ta không có biện pháp. Đương nhiên, nếu ngươi muốn dùng thành quả nghiên cứu của ngươi để trao đổi thì hẳn là có thể thương lượng.

Nói đến đây, hắn cười cười với vẻ ngượng ngùng.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Hiên lão sư, ngài có nghĩ một ngày nào đó mình sẽ rời khỏi đây không?

Hiên Tử Văn lặng người một lúc, lắc đầu nói:

- Không. Tại sao ta phải đi? Từ nhỏ, lý tưởng của ta là trở thành một Hồn Đạo Sư cao cấp nhất, chế tạo được Hồn Đạo Khí mà ngay cả người dân bình thường cũng có thể sử dụng, thay đổi được cuộc sống của họ, thậm chí là cả thế giới này. Trên đại lục, chỉ có Minh Đức Đường mới có thể cung cấp đầy đủ điều kiện phục vụ nghiên cứu của ta. Học viện Sử Lai Khắc các ngươi tuy rất mạnh về mặt đào tạo Hồn Sư nhưng phương diện này lại kém quá xa.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Ta không có ý thuyết phục ngài gia nhập vào học viện Sử Lai Khắc, ta chỉ muốn hỏi xem nếu ngài đã muốn có thành quả nghiên cứu của ta như vậy, chi bằng gia nhập vào Tông Môn của ta. Vì thành quả nghiên cứu của ta chính là kết hợp với tuyệt học trong Tông Môn mà ra, không phải thuộc về riêng bản thân ta.

Hiên Tử Văn lại ngẩn người, hỏi theo phản xạ:

- Ngươi có Tông Môn? Tông Môn của ngươi là gì?

Hoắc Vũ Hạo đáp:

- Đường Môn, không biết ngài có từng nghe qua hay không?

Hiên Tử Văn suy nghĩ một chút, nói:

- Chính là Đường Môn đã sáng tạo ra ám khi? Là Đường Môn ở đế quốc Thiên Đấu ngày trước?

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, có chút kinh ngạc nói:

- Ngài biết cả đế quốc Thiên Đấu?

Hiên Tử Văn đáp:

- Đương nhiên là biết, vì ta vốn đến từ đế quốc Thiên Đấu. Ngày xưa, cha mẹ ta là người ở đấy, sau này mới di cứ đến đế quốc Nhật Nguyệt.

Nghe hắn nói thấy, Hoắc Vũ Hạo lại càng động tâm:

- Vậy ngài có bằng lòng gia nhập Đường Môn hay không?

Hiên Tử Văn hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi đang nằm mơ hay muốn lừa ta đấy hả? Theo ta biết, Đường Môn đã sớm không còn tồn tại nữa. Cho dù còn, cũng cực kỳ nhỏ yếu, chẳng lẽ ngươi nghĩ nó có thể cung cấp đầy đủ điều kiện và kinh phí cho nghiên cứu của ta sao?

Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được trong lời nói của hắn có chút khinh thường, lòng bỗng dưng cảm thấy tức giận, nhưng hắn vẫn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm trạng, hắn công nhận, hiện giờ Đường Môn đã suy sụp, thật sự suy sụp.

- Đúng, hiện giờ Đường Môn chưa đủ điều kiện xứng đánh với một Hồn Đạo Sư đứng đầu như ngài. nhưng, ta và ngài đánh cuộc một lần xem thế nào. Nếu trong vòng mười năm tới, Đường Môn quật rời, có đủ điều kiện phục vụ nghiên cứu của ngài, ngài sẽ gia nhập Đường Môn?

Hiên Tử Văn nói:

- Ngươi vẫn chưa hiểu những gì mà ta theo đuổi. Ta không cần tiền, chính xác hơn là không cần gì cả, ta chỉ quan tâm đến thế giới Hồn Đạo Khí đầy kỳ diệu mà thôi. Tựa như nghiên cứu vừa rồi của ngươi vậy. Nếu ngươi có thể nghiên cứu ra mười dạng như vậy nữa, ta sẽ gia nhập Đường Môn, thế nào?

Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải lên, đưa đến trước mặt Hiên Tử Văn.

Hiên Tử Văn giật mình sửng sốt:

- Muốn làm gì?

Hoắc Vũ Hạo hùng hồn nói:

- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Một lời đã định. Chúng ta đập tay lập thệ.

Hoắc Vũ Hạo bật cười nói:

- Ngươi nghĩ mình có thể nghiên cứu ra được mười loại như vậy sai? Ta công nhận ngươi rất may mắn, nhưng những thứ ấy, có thể Hồn Đạo Sư cả đời cũng đừng mong làm ra được một loại, nói chi là mười.

Hai mắt Hoắc Vũ Hạo sáng rực nhìn Hiên Tử Văn nói:

- Hiên lão sư, có nghiên cứu được hay không là chuyện của ta, ta chỉ muốn hỏi ngài, nếu ta thành công thì ngài có giữ lời hay không?

Ý cười trong ánh mắt của Hiên Tử Văn dần biến mất, hắn trầm giọng nói:

- Nếu có một ngày ngươi thật sự làm được, hơn nữa mười loại đều không giống nhau, ta sẽ gia nhập Đường Môn.

Bốp, bốp, bốp.

Ba chưởng, lập thệ.