Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 140: Thắng lợi! Đổi! (Hạ)




Bởi vậy nếu hai người cứng đối cứng thế này người chịu thiệt cũng chỉ là Mã Tiểu Đào thôi.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ đột nhiên ngừng lại, Mã Tiểu Đào nháy mắt bị bắn ngược về sau.
Phải biết rằng Đái Thược Hành vừa lần lượt phóng thích đến ba Hồn Kỹ thứ nhất, thứ ba và thứ năm, tất cả đều có tác dụng tăng phúc cho cơ thể, ba Hồn Kỹ đó theo thứ tự là Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Ma Thần Biến.
Nhưng Mã Tiểu Đào cũng không phải hoàn toàn bị thua thiệt, chỉ trong nháy mắt hai người chạm vào nhau nàng cũng đã kịp sử dụng Hồn Kỹ thứ tư của mình. Tuy nàng bị Đái Thược Hành đánh bay đi, thậm chí còn bị vài vết thương nhẹ, còn Đái Thược Hành vốn đang chuẩn bị tích tắc sau sẽ sử dụng Hồn Kỹ thứ sáu để tiếp tục tấn công mạnh mẽ cũng bị Hồn Kỹ thứ tư của nàng cắt đứt. Một luồng sáng màu đỏ xoay quanh cơ thể Đái Thược Hành không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Nó chẳng những xóa bỏ hết những phụ trợ từ Diêu Hạo Hiên đồng thời cũng khóa trụ cơ thể hắn khiến hắn nháy mắt không thể cục cựa được, thế thì rõ ràng không thể tiếp tục sử dụng Hồn Kỹ rồi.
Đương nhiên, Đái Thược Hành chỉ tạm thời bị khóa trụ mà thôi, hắn đang có ba Hồn Kỹ tăng cường cơ thể thì thời gian bị hạn chế tuyệt đối sẽ không dài.
Nhưng cũng ngay lúc này, một luồng sáng rực rỡ xuất hiện phủ xuống một cách chính xác, phía sau nó chính là Hoàng Kim Lộ.
Ngay tại thời điểm Mã Tiểu Đào bị đánh bay đi thì ngay nơi nàng từng phóng ra Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ liền xuất hiện một đôi mắt thật lớn.
Luồng ánh sáng màu ánh kim đó nháy mắt đã đi được năm mươi thước, cả khu vực bên trong Sát Hạch Khu đều nhuốm một màu vàng rực của Rực rỡ trong Điêu tàn, Hoàng Kim Lộ.
Đái Thược Hành đang bị khóa trụ dĩ nhiên là người đứng mũi chịu sào, nháy mắt ánh sáng màu vàng kim đó đã lướt qua người hắn, mà không chỉ vậy, nó còn còn vừa khéo đi đến chỗ Diêu Hạo Hiên từ nãy giờ bận rộn nuốt vào nhả ra mấy quả cầu lửa. Tích tắc sau, hai khối hoàng kim hình người lập tức xuất hiện trên chiến trường.
Sau đó từng tiếng sét nổ vang lên, Bối Bối đã phóng thích ra vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long của mình đang bay đến đón đỡ Truy Hồn Kiếm của Trần Tử Phong. Tất nhiên chỉ dựa vào mình Bối Bối làm sao ngăn cản được Trần Tử Phong, nhưng bên cạnh Bối Bối còn có một bóng người thoát ẩn thoát hiện nữa. Công kích của Tây Tây đến cả Đái Thược Hành cũng phải kiêng kị, dĩ nhiên Trần Tử Phong cũng không ngoại lệ. Lúc này hắn đã hoàn toàn không thể làm gì nữa rồi.
Một tiếng phượng hót thật lớn vang lên, Mã Tiểu Đào vừa bị đánh bay đi lộn một vòng trên không trung sau đó đôi cánh Phượng Hoàng trên lưng lại mở rộng bay về phía Đái Thược Hành.
Cùng lúc đó, mười tia sáng chói mắt đột ngột xuất hiện bay thẳng về một mục tiêu duy nhất - Diêu Hạo Hiên đang bị hóa thành pho tượng hoàng kim.
Điểm yếu nhất của Hoàng Kim Lộ chính là chỉ có thể tấn công một hướng nhưng ưu thế lớn nhất của nó lại là khả năng kiểm soát cực kỳ khủng bố.
Mặc dù Đái Thược Hành sau khi bị hóa thành pho tượng không đến hai giây sau đã trở về trạng thái bình thường, nhưng, chỉ có cơ thể hắn trở lại bình thường thôi còn vũ hồn Bạch Hổ thì không, sự liên lạc giữa hắn và vũ hồn đã tạm thời bị cắt đứt.
Tình huống của Diêu Hạo Hiên thì bi thảm hơn nhiều, cơ thể vốn cao đến bốn thước của hắn nháy mắt liền mất, hắn lại trở về bộ dạng gầy yếu ban đầu, mà Hòa Thái Đầu ở bên cạnh lại đang toàn lực dùng Hồn Đạo Khí tấn công về phía hắn.
Kết quả thế nào không cần xem cũng biết, lần này người bị đánh bay là Đái Thược Hành, còn Diêu Hạo Hiên sau khi đỡ được một lượt công kích từ Hồn Đạo Khí cũng vì thương tích trên người quá nhiều mà bị Huyền lão kéo ra ngoài.
Mã Tiểu Đào sau khi đánh bay Đái Thược Hành cũng không tiếp tục truy kích nữa, nàng lơ lửng trên bầu trời ngạo nghễ nhìn Trần Từ Phong cách đó không xa nói:
- Nhận thua đi.
Trần Tử Phong vốn bị "Tây Bối" vây công rơi vào thế hạ phong, mà bên đội của hắn chỉ còn mỗi một người, tiếp tục chống đỡ còn ý nghĩa gì nữa? Rơi vào đường cùng hắn đánh phải nhận thua, trận đấu cũng vì thế mà chấm dứt.
Trận đấu này có thể nói bên phía Mã Tiểu Đào đã chiến thắng hoàn toàn. Không có ai bị loại, mà đội của Đái Thược Hành thì chẳng còn một ai.
Thật ra Đái Thược Hành cũng không có bị thương, khi Mã Tiểu Đào đánh bay hắn cũng đã hạ thủ lưu tình, lúc này hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông với vài phần nghi ngờ và hoảng hốt.
Trận này tại sao lại thua? Nếu chỉ xét thực lực cá nhân thì rõ ràng bên phía Đái Thược Hành chiếm ưu thế. Bên phía hắn có đến bốn người trong nhóm chính thức mà, vậy mà tại sao lại thảm bại như vậy? Vấn đề chắc chắn không thể nằm trong số mấy thành viên chính thức này. Thực lực Mã Tiểu Đào tuy mạnh nhưng hắn đã đoán biết từ trước rồi. Có điều, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Bối Bối và Hòa Thái Đầu là những biến số mà hắn không sao ngờ được.
Có thể nói trận thắng này, bốn thành viên đội dự bị bên phía đối phương có tác dụng không nhỏ, còn bên phía hắn lại không được như vậy. Ba thành viên đội dự bị chưa kịp phát huy tác dụng đã bị loại ra ngoài, hơn nữa Lăng Lạc Thần còn bị loại sớm hơn nữa.
Huyền lão mang theo những đệ tử đã được lão cứu từ từ hạ xuống, lão mỉm cười nói:
- Nhanh lên, đội thua mau thực hiện hình phạt của mình đi. Ta cho nhóm các ngươi một cơ hội nữa.
- Ta là heo!
Đái Thược Hành lập tức nói không chút do dự, nhưng nét mặt hắn lại không như vậy, rõ ràng trong lòng không phục a!
Diêu Hạo Hiên và Trần Tử Phong cũng bất đắc dĩ mở miệng, còn khi Lăng Lạc Thần lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hoắc Vũ Hạo.
Tiêu Tiêu cũng nói ra rất tự nhiên, các vị học trưởng của mình cũng đều như thế rồi, mình có nói cũng chả có gì xấu hổ.
Người cuối cùng là Giang Nam Nam, nàng nhỏ giọng nói:
- Ta là heo.
Từ Tam Thạch ở bên cạnh lập tức nịnh nọt:
- Đúng là người mà ta thích, ngay cả nói mình là heo cũng dễ thương như vậy.
Giang Nam Nam tức giận quát:
- Biến đi.
Vương Đông đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo suýt chút bật cười thành tiếng, hắn vội vàng quay mặt sang chỗ khác bụm miệng cười lén. Còn Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng yên đấy cố nén cười. Từ đại ca một lòng với Giang học tỷ, tiếc là tỷ tỷ không thích hắn, nếu không thực sự hai người bọn họ là một đôi tuyệt vời.
Huyền lão nói:
- Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi một canh giờ đi, sau đó đấu tiếp, mắc công lại có người không phục.
Vừa nghe lát nữa đấu tiếp, bảy người nội viện lập tức ngồi xuống bắt đầu khôi phục hồn lực. Trận giao chiến vừa rồi, mỗi người đều tiêu hao mức hồn lực khác nhau, mọi người tranh thủ thời gian không chỉ để hồi phục hồn lực mà còn lấy lại bình tĩnh sau một trận đại chiến.
Mấy người Hoắc Vũ Hạo cũng vội vã ngồi xuống khôi phục hồn lực, ban nãy hắn và Vương Đông là tiêu hao hồn lực nhiều nhất, hơn nữa bọn họ đã sử dụng Hoàng Kim Lộ thì trận đấu kế tiếp không thể sử dụng lại rồi.
Sau nhiều lần sử dụng Hoàng Kim Lộ, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông dần dần hiểu rõ tác dụng của kỹ năng này.
Mặc dù bình thường khó mà thấy rõ tác dụng cụ thể của Hoàng Kim Lộ, nhưng nếu những đối thủ cường đại của bọn họ trúng chiêu thì sự hữu dụng lập tức xuất hiện. Có thể nói đây là một Vũ Hồn dung hợp kỹ kết hợp giữa cường công và khống chế. Có Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo trợ giúp thì hạn chế của Hoàng Kim Lộ đã được kéo xuống thấp nhất. Xét trong giai đoạn này thì kỹ năng kia là kỹ năng mạnh nhất của bọn họ.
Cho nên, nếu không thể sử dụng nó thì lực chiến đấu của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều nhưng cũng không hẳn là không thể làm gì nữa. Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo là kỹ năng phụ trợ tốt nhất trong chiến đấu, hơn nữa bọn họ còn mấy kỹ năng từ Hồn Hoàn ngàn năm chưa sử dụng, hơn nữa Hoắc Vũ Hạo còn có thể áp chế thuộc tính của Lăng Lạc Thần, ít nhất đã có thể loại bỏ một cường giả Hồn Vương trong đội đối thủ, tác dụng đầu tiên đã có rồi.
Sau trận chiến vừa rồi, Hoắc Vũ Hạo học được nhiều lắm, hắn được phối hợp với các học trưởng mạnh mẽ, hắn có cảm giác mình như cá gặp nước, rất là hưng phấn. Hơn nữa hắn căn bản không cần trợ giúp các học trưởng gì cả, chỉ cần duy trì Tinh Thần Tham Trắc là được, các học trưởng thông qua Tinh Thần Tham Trắc của hắn sẽ tìm được cơ hội tốt nhất để thi triển kỹ năng.
Huyền lão ngồi đại xuống một chỗ, rồi không biết lấy từ đâu ra một mớ đùi gà, sau đó lão tiếp tục ngồi đùi gà nhắm rượu, mái tóc rối tung bay lộ ra đôi mắt đầy vẻ suy tư, có điều không biết lão đang nghĩ những chuyện gì mà thôi.
Một canh giờ thắm thoát trôi qua, mọi người lại một lần nữa đứng dậy chuẩn bị chiến đấu.
Huyền lão cũng đứng lên, lão uống một hớp rượu rồi cười to nói:
- Từ từ đừng nóng vội. Chiến đấu y hệt như cũ thì còn gì hấp dẫn? Như vậy đi, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hai ngươi đổi chỗ với Diêu Hạo Hiên và Giang Nam Nam.
Lão vừa dứt lời, hai bên đều vô cùng ngạc nhiên, phản ứng dữ dội nhất là Đái Thược hành và Trần Tử Phong, hai người cùng nhíu mày suy nghĩ, còn Lăng Lạc Thần ngược lại vẫn lạnh lùng trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Giang Nam Nam đang ước gì có thể tách khỏi cái đuôi Từ Tam Thạch nên vừa nghe xong lập tức đi về phía đối diện, Diêu Hạo Hiên cũng vui mừng quay sang nói với Huyền lão:
- Huyền lão, nếu lần nãy thua có phải nói ba chữ kia không?
Huyền lão lập tức gật đầu nói:
- Đương nhiên, lão phu rất công bằng.
Trần Tử Phong không kềm được nói:
- Huyền lão, lần này chỉ sợ là không công bằng rồi. Chúng ta mới thua một trận vậy mà giờ ngài lại đổi cho bên đệ tử hai thành viên yếu thế kia, cái này...
Tiêu Tiêu nhất thời có chút khó chịu nói:
- Học trưởng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có gì mà yếu chứ? Vừa rồi người có tác dụng quan trọng nhất chính là bọn họ mà.
Trần Tử Phong nói:
- Nếu bọn họ có thể tiếp tục sử dụng lại Vũ Hồn dung hợp kỹ thì khác, ta sẽ rút lại lời nói đó.
Tiêu Tiêu giật mình sửng sốt. Đúng rồi a! Với thực lực Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hiện giờ không thể tiếp tục sử dụng Hoàng Kim Lộ nữa. Vậy thì tác dụng của bọn họ sẽ yếu đi rất nhiều. Nguồn: http://truyenfull.com
Huyền lão bình thản nói:
- Câm miệng. Hiện giờ lời của ta là mệnh lệnh, không cần phải nghe ý kiến của các ngươi. Có bản lĩnh thì thế nào cũng thắng được. Bản thân mình là heo trước còn nói người ta cái gì nữa. Hai bên lập tức đổi người.
Giọng nói của Huyền lão lập tức trầm xuống, ẩn ẩn trong đó còn có chút áp lực cường đại nữa khiến các học viên không dám nói gì mà lật đật đổi chỗ.
Trần Tử Phong không vui, Mã Tiểu Đào cũng cười không nổi. Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo có tác dụng lớn cực kỳ, không có nó thì bên bọn họ làm sao phối hợp ăn ý như vậy được?
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đi về phía bên kia, còn Diêu Hạo Hiên và Giang Nam Nam thì đi đến thay thế chỗ của bọn họ. Nhìn từ bên ngoài, rõ ràng chỉnh thể thực lực của đội Mã Tiểu Đào chiếm thế thượng phong. Bốn thành viên đội chính thức không nói, mà ba thành viên đội dự bị đều là bậc Hồn Tông có bốn Hồn Hoàn.