Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 204: Quý Tộc Nghi Lễ (1)




Hay tin con gái trở về, Diệp Tát Khắc nhanh chóng sắp xếp thời gian tiến đến Sử Lai Khắc.



Diệp Phi Linh giải quyết xong mớ thư từ, thuận tiện hỏi thăm sư phụ sư mẫu, sau đó chuẩn bị kế hoạch mới trong vài năm tới.



- Vậy là con quyết định đến thăm Độc Cô Nhàn?



Đại Sư nghiền ngẫm nhìn phương án tài liệu rành mạch ở trước mắt. Nhị đồ đệ định hướng là tiếp cận Độc Cô Nhàn, sau đó mới theo chân gợi ý cho nàng nhắc đến chuyện này với Ngọc Thiên Hằng.



Diệp Phi Linh gật đầu. Hiện tại đây là cách tốt nhất để tiến vào Lam Điện Bá Vương Long lãnh địa, dù sao Độc Cô Nhàn cũng đã đính hôn với Ngọc Thiên Hằng. Thiếu phu nhân tương lai lời nói dù sao cũng có một trọng lượng nhất định mà?



Đại Sư cùng Liễu Nhị Long trầm tư một lúc. Đây xác thực là cách tốt nhất để tiến vào Lam Điện Bá Vương Long, dù sao hai người bọn họ.. hiện tại cũng tính là tách khỏi gia tộc.



- Vậy.. con chính mình để ý một chút, ta sẽ đưa cho con bản đồ vị trí, hãy cẩn thận trước khi tìm ra kẻ phản bội!



Đại Sư xuất từ trong trữ vật hồn đạo khí ra một quyển trục. Sơ đồ cấu tạo của Lam Điện Bá Vương Long địa hình quả thực là rắc rối đến cực điểm, từng vị trí đều có thể nói là có người canh phòng nghiêm ngặt.



- Con đã biết! Cảm ơn ngài, sư phụ!



Diệp Phi Linh tiếp nhận quyển trục, ấm áp cười. Có thêm thứ này, Diệp Phi Linh đương nhiên đã nghĩ ra đối sách vẹn toàn nhất cho tất cả.



Tiếc nuối lớn nhất của đời của hai người, có lẽ chính là nơi này đi? Không những tiếc nuối mà còn là hối hận cả đời?



Trong lòng man mác nghĩ, tới khi định thần lại, Đại Sư đã đưa cho nàng bản danh sách những thứ cần chuẩn bị.



Trước mắt gửi gắm những đứa trẻ này ở chỗ sư phụ, về mặt hình thức tu luyện thì không cần phải lo, Đại Sư đương nhiên có cách của riêng mình để huấn luyện một tổ đội.



- Nhưng còn tương lai thì con chuẩn bị nguồn nhân lực ở đâu? Hơn nữa với số lượng lớn như thế, con làm sao khống chế được bọn chúng?



Liễu Nhị Long trong lòng bất an nói. Nhặt những đứa trẻ bị vứt bỏ từ Võ Hồn Điện quả thực là một ý kiến không tồi, học viện cũng có thể cung cấp một phần nhân lực cho hai đứa xây dựng tông môn, chỉ là... sợ rằng có kẻ không yên phận.



Diệp Phi Linh điềm đạm đáp.



- Sư mẫu, tạm thời con vẫn chưa có vị trí cố định, cho nên sắp tới con sẽ mở thêm vài chi nhánh cửa hàng mới. Về mặt khống chế thì... con nghĩ là cố vấn học viện sẽ có cách, hì hì!



Diệp Phi Linh đá quả bóng về phía khu rừng. Mặc kệ là dụng độc hay năng lực, chỉ cần có một Phong Hào Đấu La như Độc Cô Bác đứng ra chống đỡ, hết thảy đều trở nên hợp lý đến không ngờ.



Liễu Nhị Long gật gù yên tâm. Nàng hiểu được vì sao nhị đồ đệ lại tự tin như vậy, thì ra có một phần đảm bảo của Độc Cô Bác. Sự chuẩn bị kỹ càng này sẽ để bọn họ không bao giờ rơi vào tình thế bị động.



Còn chuyện của Đường Tam, Diệp Phi Linh cũng nói rõ rành mạch.



Đại Sư cùng Liễu Nhị Long ánh mắt nhìn nhau chợt hiểu vì sao Đường Tam đối với Võ Hồn Điện thống hận cực điểm đến thế. Không ai có thể chịu đựng được nỗi đau mất đi người thân trong sự tham lam vô độ đến vậy.



Không chỉ có mẹ Đường Tam, mà còn là Tiểu Vũ nữa.



- Nói vậy là các ngươi xây dựng tông môn để báo thù? Việc này phải tốn bao nhiêu kim hồn tệ chứ?



Phất Lan Đức trầm mặc. Nếu nói về việc muốn báo thù Võ Hồn Điện, hắn đương nhiên sẽ tính thêm một phần cho chính mình. Chỉ là vấn đề tiền bạc, hắn cũng muốn rõ ràng.




Diệp Phi Linh xác thực quên mất nói đến việc này, nhưng điều đó vẫn nằm trong dự đoán của nàng.



- Viện trưởng, vấn đề này... theo như ngài thì bao nhiêu là phù hợp?



Phất Lan Đức sờ sờ cằm, cầm bàn tính ra tính toán một hồi lâu, cuối cùng đem một bản kế hoạch xây trường học đưa cho nàng.



- Năm đó ta xây ngoại viện hết gần bằng này, dựa vào mức độ bành trướng nhân lực của tông môn các ngươi thì có thể nhân đôi hoặc nhân ba lên thử xem, chỉ cần không quá mức, ta đương nhiên vẫn đảm đương được!



Diệp Phi Linh sửng sốt.



Viện trưởng đây là muốn tham gia cùng Đường Môn?



Phất Lan Đức nhìn bộ dạng sắp khóc của Diệp Phi Linh, hắng giọng một cái.



- Hừ, mấy lão già như chúng ta sắp nằm xuống đất cả rồi, tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần đối với đệ tử hữu dụng, tất nhiên chúng ta sẽ không keo kiệt!



Trọng yếu là năm đó hắn bán đi hai quả trứng bích huyết xà cho một bộ lạc ở phía Tây có được một đống đồ tốt, bán đi vài món cũng dư sức lo cho hai đứa.



Diệp Phi Linh trong lòng nghẹn ngào muốn chết. Viện trưởng xuất tiền, nàng nhất định phải đào góc của lão mới được ~!



Bất quá nhìn vào bản kế hoạch, Diệp Phi Linh đương nhiên vẫn không thấy đủ. Đường Môn xây dựng cần rất nhiều nhân lực, đặc biệt là số lượng trẻ em có "" căn cốt "" tốt mới hợp lý. Không những thế việc thu nạp lượng lớn người lớn nhất định sẽ gây chú ý với Đế Quốc và Võ Hồn Điện.



- Trước mắt phải xem là vị trí sư huynh mong muốn ở nơi nào đã ạ. Hắn là tông chủ, con chỉ là phụ tá, dù sao thì cũng phải đi thăm dò địa hình một phen rồi mới tiến hành làm, bằng không ngược lại rước lấy sự nghi ngờ của vài thế lực!




- Cũng phải, nếu như là xây dựng, ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ tìm được người thích hợp thôi!



Đại Sư cầm bản kế hoạch, ẩn ý cười.



Diệp Phi Linh đang tính toán trở về, bên ngoài chợt có người đến nói với Liễu Nhị Long gì đó.



- Đường nữ sĩ đến ư?



Liễu Nhị Long lắc lắc đầu, hướng phía văn phòng khách quý mà đi.



- Sư mẫu có khách ư? Vậy con cũng không quấy rầy nữa, hai vị sư phụ, ngày khác con lại ghé!



Diệp Phi Linh ba chân bốn cẳng cáo từ. Nàng còn nhiều việc phải làm lắm, không tiện ở lại lâu hơn.



Triệu Vô Cực đứng ở bên ngoài hành lang nhìn Diệp Phi Linh đi xuống mà buồn bực. Đường nữ sĩ hôm nay lại đến đây? Chẳng lẽ là học viện có vấn đề gì với nàng? Chẳng lẽ chuyện lần trước hắn làm đã gây rắc rối cho nàng ư?



- Triệu sư phụ, ngài có tâm sự?



Diệp Phi Linh nhìn bộ dáng Triệu Vô Cực thập thò nhìn về văn phòng khách quý, quan tâm hỏi.



- Ài.. Ta muốn vào trong đó hỏi một chút, nhưng lại không có cách nào để hỏi. Ngươi nói xem ta nên làm thế nào mới tốt?




Diệp Phi Linh ánh mắt toát lên hứng thú, tận tình hỏi cặn kẽ Triệu Vô Cực là chuyện gì. Triệu Vô Cực cũng không giấu diếm, kể lại toàn bộ chuyện hôm đó tại nhà hàng, hắn đưa Đường Nguyệt Hoa trở về trường học cùng với việc vấn đề rắc rối của Tuyết Tinh Thân Vương.



Diệp Phi Linh trán nổi gân xanh, Tuyết Tinh cùng Tuyết Băng đúng không? Nàng nhất định sẽ khiến chúng không ngóc đầu dậy được.



Bất quá đối với vấn đề Triệu Vô Cực băn khoăn, Diệp Phi Linh cũng hiểu được. Trọng yếu là sư mẫu đang ở đó, mà Triệu Vô Cực thì ngại đấu khẩu với sư mẫu. Hai người này giống như kiểu khắc thuộc tính vậy, nếu nói chuyện cùng vấn đề thì sẽ phát sinh tranh đấu.



- Để con vào xem thử!



Diệp Phi Linh mị mị mắt nhìn Triệu Vô Cực cười. Biết đâu lại đào ra được một sợi tơ hồng thì sao nhỉ?



Liễu Nhị Long đang ở bên trong, vừa vặn nghe Đường Nguyệt Hoa kể về chuyện những đứa trẻ tại nhà hàng.



Đây là chủ ý của nhị đồ đệ, dù sao nàng làm như vậy cũng đúng, chúng phải không ngừng học tập và làm việc thì mới có thể sinh tồn. Bất kể chúng đã làm việc nặng như thế nào, thì đó cũng là công việc mà chúng lựa chọn.



Bất quá Đường nữ sĩ nói cũng có ý đúng, trong lòng Liễu Nhị Long có chút lung lay. Trẻ con không phải là những đứa bé cần được chăm sóc hay sao?



- Sư mẫu, thì ra người ở đây!



Liễu Nhị Long nhìn bóng dáng Diệp Phi Linh nhu thuận bước vào, trong lòng thoáng chút thở dài. Chính chủ trước mặt mới là người Đường Nguyệt Hoa cần hỏi mới đúng, nàng chỉ là đứng trên danh nghĩa, không nghĩ tới lại rắc rối thế này.



Đường Nguyệt Hoa thâm ý nhìn tới cảm xúc của Liễu Nhị Long trong chốc lát liền thay đổi. Không rõ cô bé này là ai, nhưng nếu như có thể ảnh hưởng cảm xúc của người khác, thì hẳn là một người rất quan trọng.



- Chào phu nhân!



Diệp Phi Linh nghiêng đầu nhìn tới. Người đối diện nàng là một mỹ phụ, mặc dù hồn lực chẳng ra làm sao, nhưng nét đẹp trên người nàng tản ra thập phần cao quý. Ở thời đại này không lẽ y như kiếp trước của nàng, nữ nhân có chồng sẽ bới tóc lên?



Nhưng ngay lập tức Diệp Phi Linh bỏ qua suy nghĩ.



Nữ nhân này nhìn thế nào cũng khiến người khác cảm giác là một vị phu nhân đáng kính.



Liễu Nhị Long trong lòng phân vân, liền hỏi Diệp Phi Linh chuyện hàng quán.



Không nghĩ đến sư mẫu đá quả bóng sang bản thân, Diệp Phi Linh nhất thời bỏ qua chuyện của Triệu Vô Cực, cẩn thận nói rằng hàng quán luôn cần kinh doanh. Việc những đứa trẻ có thể làm việc hay không thì phải tuỳ vào cấu tạo cơ thể chúng. Nếu là hồn sư thì không có gì phải nghĩ ngợi cả.



Đường Nguyệt Hoa đáy mắt biến sắc. Nếu là hồn sư?



Phải, ai ai trên đời cũng biết, hồn sư mạnh hơn người thường rất nhiều. Nếu những đứa trẻ đó đều là hồn sư và chúng đang trong giai đoạn rèn luyện... hẳn là nàng đã lo nghĩ thừa thãi. Hơn nữa nuôi dưỡng một hồn sư tốn kém biết bao nhiêu chứ? Cân đối nặng nhẹ, Đường Nguyệt Hoa xin chủ động rút lui khỏi việc chăm sóc trẻ này.



Diệp Phi Linh nhìn bộ dạng Đường Nguyệt Hoa buồn bã rời đi, trong lòng lại toát ra một cái ý niệm nhỏ nhoi khác.



- Không bằng ngài đến tham gia với Sử Lai Khắc học viện đi! Chúng ta chuẩn bị đón một vị khách quý, thật sự rất cần phu nhân dạy bảo nhiều thêm! Nga, tiền lương cứ tính gấp đôi a, ta sẽ gửi nó tới cho viện trưởng!



Đường Nguyệt Hoa ngẩng đầu. Cảm xúc tiếc nuối vì không thể chăm sóc đám trẻ đã được thay thế bằng sự nhiệt tình nghề nghiệp.



Liễu Nhị Long trợn mắt nhìn tới. Không phải bọn họ đang rất cần người chăm sóc lễ nghi quý tộc, mà tiền lương dạy của họ rất cao! Nếu nhân đôi tiền, viện trưởng đời nào chịu trả tiền aaaaaa!!!!