Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 126: Dự Tuyển Đại Tái - Đối Chiến Hoàng Đấu Phó Đội!




Còn 10 giây nữa là bắt đầu trận đấu. Người phát thanh sau khi tuyên bố quy tắc một lượt, bắt đầu phổ cập danh sách đội viên tham gia thi đấu của Hoàng Đấu phó đội.



Đội viên của Thiên Đấu hoàng gia trước tiên không cần nói về thực lực, nhưng là ngay hình dáng bên ngoài cũng đã thể hiện rất tốt. Trên ngực bộ đồng phục chiến đội màu vàng kim nhàn nhạt có in hai chữ Thiên Đấu, sau lưng là hình bảy khỏa ngân tinh. Đó là biểu tượng của Thiên Đấu đế quốc. Một nhóm thanh niên con cháu hoàng thất, nhìn qua bộ dáng đều là chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Dưới ánh sáng chiếu rọi của hồn đạo khí, mặc dù đang là ban ngày, nhưng bọn họ tựa hồ cũng phát ra một nguồn ánh sáng chói mắt, rất hấp dẫn ánh mắt người xem.



- Phó đội thiên đấu, các cậu là niềm tự hào của Thiên Đấu Đế Quốc, các cậu mạnh nhất, chúng tôi yêu các cậu...!



Đông đảo tiếng cổ vũ vang lên, trợ lực cho phó đội Thiên Đấu. Nhưng ngược lại với bọn họ, Sử Lai Khắc chiến đội lại bị những tiếng la hét dìm dập.



- Bắt đầu!



Âm thanh mở đầu trận đấu, thế nhưng phó đội Thiên Đấu cũng chưa vội động thủ, họ nhìn ngắm lại Sử Lai Khắc đội viên thi đấu một lượt, rồi bắt đầu mở miệng chê bai.



- Mấy người mạt hạng như vậy mà cũng vào thi đấu, thật không biết liêm sỉ!



- Thật buồn nôn, cóc ghẻ mà đòi so sánh với thiên nga ~!



Diệp Phi Linh nhìn lại nữ đội viên vừa nói câu thiên nga nọ, đáy mắt trầm trầm, ngồi xuống. Cầm võ hồn phóng xuất, hồn lực nhẹ nhàng lay động, cùng Giáng Châu ngọt ngào niệm hồn chú, còn nàng đệm một khúc nhạc.



- Quào, nhìn kìa, ngồi không cần ghế luôn!



Mặc dù đã thấy Diệp Phi Linh đàn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này mọi người thực sự rất rung động. Theo âm thanh của tiếng đàn, toàn bộ trường bào màu xanh biếc lần lượt thoát ly khỏi mỗi người Sử Lai Khắc, bay lên cao rồi trượt xuống về phía nhóm người Đường Tam.



Hừ, để xem cái gọi là thiên nga liệu có đủ trình so sánh với trang phục của Sử Lai Khắc học viện?!



Quả nhiên không ngoài dự đoán, một phần lớn đám đông, đặc biệt là phái nữ đã bắt đầu hét lên điên cuồng. Trang phục, trời ơi trang phục, chúng ta muốn có nó.



Tiểu Vũ hôm nay mặc chính là đồng phục sửa lại, váy bèo nữ tính, áo khoác ôm người phối cùng áo trắng cài nơ nhỏ xinh xắn. Đái Mộc Bạch mặc chính là áo khoác hoàng gia màu trắng thêu chỉ xanh, tự nhiên phong thần khí phái. Diệp Phi Linh cùng Giáng Châu mỗi người một bộ Yutaka mùa hè xanh mát, còn lại đều tự tin mà mặc âu phục chỉnh lý theo mỗi người, rất có khí thế.



Phất Lan Đức ở phía trên đang gào thét vì đám đồ đệ dám tháo bỏ trường bào quảng cáo, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, tức giận phẫn nộ tính toán trở về cho chúng một trận bỗng thay đổi thành tỉnh ngộ. Trời đất ạ, đây mới là quảng cáo, quảng cáo tươi sống đây này!



Đội viên Hoàng Đấu phó đội có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh nhìn thấy Giáng Châu niệm hồn chú, khinh thường mà cười lớn:



- Ha ha ha, rác rưởi cũng tự cho mình một đường riêng! Nhưng mà vô ích thôi, bởi vì các ngươi vốn đã không có cơ hội được điều trị rồi! Lên!





Năm người đứng ở phía trước của đội phó Thiên Đấu hoàng gia học viện tất cả đều là cường công hệ hồn sư, vũ hồn phân biệt là: Sư, hùng, hổ, báo, lang. Lực công kích của cái tổ hợp này hiển nhiên là phi thường cường hãn, hung ác hướng tới năm người Đái Mộc Bạch tấn công.



Đáng tiếc, đối thủ của bọn lại là Đái Mộc Bạch hơn 40 cấp hồn lực, lại không cần phải cố kỵ bảo vệ phụ trợ hệ, rất nhanh liền bị cường công hệ của Sử Lai Khắc chiến đội đánh cho sưng vù mặt mũi, là chuyên môn nhằm vào mặt mà đánh.



Nữ hồn sư nói thiên nga là mẫn công hệ, nàng thế nhưng lại lọt qua vòng chiến, tiến đến định ra tay với hai người phụ trợ hệ. Đáng tiếc chỉ còn cách ba bước, liền bị sống loan nguyệt đánh cho văng ra khỏi khu vực này, thậm chí còn bay thẳng về gần sát chỗ lên đài của đối phương. Diệp Phi Linh thu lại võ hồn, ưu nhã đứng dậy, cùng Giáng Châu một đôi tỷ muội bắt đầu tham chiến.



Không đầy 30 giây, Hoàng Đấu phó đội hoàn toàn bại. Bọn họ đã bắt đầu ngồi ở dưới mà chửi rủa, trong khi Đái Mộc Bạch cùng 4 người còn lại phủi tay áo liên tiếp.



- Kết.. kết thúc rồi! Không thể nào? Cuối cùng đội chiến thắng lại là đội của Sử Lai Khắc?



Người phát thanh dẫn chương trình đại hội há hốc miệng, cơ hồ không thể tin vào mắt mình. Thế nhưng xác thật người nằm đo đất chính là phó đội Thiên Đấu, mà không phải Sử Lai Khắc học viện.



Ở bên dưới khán đài bỗng từ đâu nhảy ra một lão nhân chỉ tay về nhóm người Sử Lai Khắc, gào thét:



- Sử Lai Khắc âm mưu sát nhân, tôi đề nghị Sử Lai Khắc phải chịu trách nhiệm, đề nghị hội đồng xử phạt họ! Xử phạt họ!



Người này, chắc hẳn là lãnh đạo phó đội Thiên đấu đi!



Diệp Phi Linh thầm nghĩ con ruồi phiền phức, sau đó liếc mắt nhìn Giáng Châu, ngay lập tức Giáng Châu niệm hồn chú, trong nháy mắt trị liệu cho phó đội Thiên Đấu.



Nàng hi hi cười nhẹ, ngay sau tiếng cười như tiếng chuông ngân là Đái Mộc Bạch, Tiểu Vũ xuất ra hồn hoàn tiến vào tham chiến.



- Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ!



Đái Mộc Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, trên cơ thể mạnh mẽ, toàn bộ các hoa văn lông hổ đều nhanh chóng chuyển sang màu vàng, một tiếng gầm lớn vang lên, kim quang bộc phát, xung quanh hắn, lấy cơ thể làm trung tâm, vô số quang cầu bằng nắm tay màu vàng chóe phát ra, hướng về phía đối thủ điên cuồng đánh mạnh đến.



Thái Long cũng thừa dịp đó, sấn đến trước mặt một tên đang không ngừng chửi bới, hắn bị Thái Long biến thành một cái bao cát, không ngừng công kích tựa như cuồng phong bạo vũ.



Năm người bọn họ tốc độ cực kỳ nhanh, cứ đánh rồi lại trị, đánh rồi lại trị, cho tới lần thứ chín liền dừng lại, để Giáng Châu hoàn chỉnh hồi phục thực lực cho bọn họ.



Phó đội Thiên Đấu trực tiếp ngốc lăng, bởi vì thực lực bọn họ tuy mạnh, nhưng vẫn chỉ là Hồn Tôn. Đối phương thế mà lại...




Hơn 40 cấp!



Sử Lai Khắc học viện vậy mà còn có đội viên hơn 40 cấp rồi, những người xuất ra hồn hoàn còn lại cho dù không đến 40, nhưng đều là tổ hợp hồn hoàn tốt nhất.



Duy nhất chỉ còn một người chưa ra tay, hắn là một tên tóc dài ái nam ái nữ, võ hồn là hai cái vòng tay bằng vàng, đích thực là một gã khống chế hệ hồn sư. Hai cái vòng đó đã phủ lên vai nàng, nhưng chưa kịp thu lại trói buộc liền phải dừng lại.



Diệp Phi Linh nhanh chóng cúi người tránh thoát, lại buông mình ngồi xuống, vẫy vẫy tay về phía hắn, cảm giác giống như nàng đang vẫy một chú cún nhỏ tới chơi vậy. Giáng Châu ôn hòa cười, hai người bộ dáng vô hại nhìn về phía hắn.



Đái Mộc Bạch, Tiểu Vũ và ba người còn lại khoanh tay nhếch môi cười, để cho Cửu muội chơi một chút, chơi chán rồi thì bọn họ xuống đài, dù sao thời gian cũng còn sớm.



- Thế nào, bây giờ chỉ còn ngươi và ta, hai chúng ta 1vs1 thì thế nào?



- Hừ, chỉ bằng vào tên kia, ta có lẽ đánh không lại hắn, nhưng tiểu nữ hài như ngươi thì tính là thứ gì?



Tên tóc dài ái nam ái nữ xông lên, Giáng Châu lui ba bước về bên trái, cũng không có rời đi, mà chỉ lặng yên nhìn.



Diệp Phi Linh không hề xuất võ hồn, nhìn tên ái nam ái nữ phụ thể, hai cái vòng tay màu vàng lập tức biến lớn, nhìn có vẻ vô cùng cứng rắn. Bản thân tự động đứng dậy, huyền ngọc thủ phát động, cùng hắn ngạnh kháng công kích.



- Cửu muội, ta đói quá!



Mã Hồng Tuấn ở một bên hô, Diệp Phi Linh không đáp, bởi vì nàng đang dùng liên hoàn tát đánh tới đối phương. Nghĩ muốn trói nàng rồi biến thành bao cát? Đừng có mơ!




Túm lấy cổ áo của đối phương đánh cho sưng vù mặt mũi, Diệp Phi Linh sau đó mới ung dung rời đi, Triệu Vô Cực chỉ nàng có vẻ rất đúng, đánh người không cần dùng hồn lực vô cùng sướng tay.



Sử Lai Khắc học viện vòng dự tuyển đại tái đầu tiên - chiến thắng!!!



*****



Một góc của khu vực khách quý, hôm nay Hoàng Đấu chiến đội cũng có tới xem, bọn họ vốn dĩ là ủng hộ cho phó đội một chút, nhưng cũng là tìm kiếm thân ảnh của đối thủ một chút.



- Đánh người xong lại trị, quá bất kính! - Diệp Linh Linh nhận xét.




- Hơn nữa lại còn là miểu sát, thậm chí ngay cả phụ trợ hệ cũng có thể tấn công như vậy! Thực lực của Sử Lai Khắc đã mạnh hơn rất nhiều!



Áo Tư La có chút nuối tiếc nhìn tới thân ảnh Diệp Phi Linh đang hoan hô cười trong nhóm người.



- Bọn họ dường như còn ẩn tàng rất nhiều thực lực, hơn nữa thay đổi người chiến đấu như thế này, nhất định là bảo trì toàn lực cho trận chung kết!



Độc Cô Nhàn cũng nhẹ giọng phân tích, Ngọc Thiên Hằng cũng không khỏi cau mày suy nghĩ, tên Đường Tam kia còn chưa có lên, hắn còn không rõ được thực lực của Sử Lai Khắc là như thế nào, nhất định là sâu không lường được.



Trái ngược với không khí trầm xuống của Hoàng Đấu chiến đội, Huyền Phong hai mắt rực sáng, luôn miệng cổ vũ Hồng Tuấn ca nhất định là vương bài ẩn của Sử Lai Khắc chiến đội.



Cả nhóm có chút trầm mặc.



Thôi, cứ chờ mà xem.



******



Cùng lúc đó, ở Sử Lai Khắc học viện.



Tại thư viện, nơi này lúc này đã biến thành thư phòng riêng của Đại Sư. Hắn lúc này đag miệt mài ghi chép, cơ hồ đã quên cả thời gian.



- Chàng nghỉ chút đi!



Liễu Nhị Long bưng điểm tâm đến, nhìn Đại Sư có chút mệt nhoài mà thương cảm cho hắn. Cơm canh đã chuẩn bị chu toàn cho đám nhỏ, bọn họ trở về liền tốt rồi.



- Ta không sao, hôm nay khai mạc thời gian có chút lâu, chỉ là có hơi sốt ruột!



- Đừng quá lo lắng, con của chúng ta ưu tú như vậy, nhất định sẽ chiến thắng mà!



- Ừm, nhất định, sẽ là chiến thắng!



Đại Sư ôn hòa cười, ngẩng đầu nhẹ hôn vào má Liễu Nhị Long, cho nàng một ánh mắt an tâm