Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 118: Lễ Tình Nhân Bảy Năm Một Lần (3)




- Tiểu Phong, ngươi lại nghịch cái gì vậy?



Áo Tư La kinh dị mà nhìn Huyền Phong bới một đống quần áo tìm kiếm thứ gì đó.



- Đâu rồi? Ta lại để đâu nữa... trời ạ, huhu, rõ ràng ta nhớ giấu trong túi áo khoác mà?



- Tìm gì mà vất vả như vậy?



- Kẹo ái tình đó!



Huyền Phong chán nản mà thở dài. Hắn không nhớ hắn để kẹo ở đâu nữa rồi. Rõ ràng nhớ là nhét vào túi áo, xong bây giờ dọn đi dọn lại không biết để đâu.



- Áo khoác treo trên cây kìa!



Áo Tư La ngán ngẩm mà nhìn Huyền Phong rối thành một đoàn.



- Á, đúng rồi, cám ơn ngươi!



Huyền Phong cầm lấy áo khoác trên cây, tìm trong túi ra được một phần kẹo.



- Ngươi tính tặng cái thứ này cho tên kia á? Đừng quên sắp tới là thi đấu rồi, cẩn thận bị tước quyền thi đấu!



- Ta biết rồi, nhưng hôm nay là lễ tình nhân, không tặng không được!



Huyền Phong ngâm nga hát vang yêu đời, để lại một mình Áo Tư La mà chạy đi tìm Mã Hồng Tuấn.



Áo Tư La vuốt mặt, tệ thật, thằng nhóc kia còn có người tỏ tình, còn hắn sao lại không có cơ chứ!?



*****



Tiểu Vũ mang theo kẹo ái tình đi tìm Đường Tam.



Mối quan hệ giữa hai người, bây giờ vẫn xưng hô như vậy, nhưng mà cảm nhận thì đã khác.



- A, chị Tiểu Vũ kìa!



Bởi vì đợt huấn luyện đặc biệt cho nên Tiểu Vũ không có tới giảng đường học, điều này khiến vô số nam sinh mất mát.



- Chị Tiểu Vũ, tặng kẹo cho ai đó!



Đám nữ sinh nhanh tay nhanh mắt đã nhìn thấy gói kẹo trong tay nàng.



Vừa vặn, Tiểu Vũ đúng lúc nhìn thấy có người tặng kẹo cho Đường Tam.



*****



- Trúc Thanh, muội tới giải vây Tiểu Vũ kìa!



Mã Hồng Tuấn lao như tên bắn đi tìm đồng bọn. Trời đất ạ, hôm nay ngày gì mà Tam ca lại bị Tiểu Vũ đuổi đánh cơ chứ? Làm hại hắn đi tìm đồng minh ra kiếm chuyện cho vui.



Chu Trúc Thanh mở to mắt kinh ngạc nhìn Đường Tam không dám đánh trả, chỉ có thể từng bước tránh né Tiểu Vũ. Biểu tình trên mặt hắn rất là vi diệu, có ôn nhu, có sủng nịnh, có không hiểu gì,..



Trán nổi đầy vạch đen, nàng xoay người đi tìm Đái Mộc Bạch. Tiểu Vũ nhét kẹo vào miệng Đường Tam rồi, nàng cũng phải nhanh chóng mới được.



****



Huyền Phong hăm hở chạy đến học viện Sử Lai Khắc.



Lần này các vị sư phụ không có ngăn cản, vốn dĩ hiệu trưởng còn đang nhận đơn bán kẹo ái tình cho đám học sinh kia kìa.



Có không ít nữ sinh gặp qua Huyền Phong còn nhớ mãi không quên, đương nhiên cũng cất tiếng chào hỏi hắn.



Diệp Phi Linh đi tìm Tiểu Vũ, vốn là muốn hỏi nàng có muốn ra ngoài đi dạo không, ai mà biết được lại thấy một đống người tặng kẹo cho nhau như lễ hội giáng sinh. Tùy tiện tìm một vị đồng học hỏi han, mới biết được hôm nay là lễ tình nhân.



Trong trí nhớ của Diệp Phi Linh, lễ tình nhân vẫn là ngày 14/2, mà nàng cũng chẳng có đối tượng, cho nên không quan tâm lắm.



- Đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội bán đồ ăn rồi! Chậc!



Diệp Phi Linh thở dài phiền toái, nhưng cũng không tính làm cái gì, chỉ muốn tận hưởng 3 ngày nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì khóa trình huấn luyện về sau sẽ tăng cường độ khó nhiều hơn nữa.



- Cửu muội, ngươi không nghỉ ngơi mà chạy ra ngoài này làm gì vậy? Nghe mọi người nói ngươi hôm qua đi đâu trở về liền rất mệt, có chuyện gì sao?



Đái Mộc Bạch đứng cạnh hành lang, thấy nàng đi qua khẽ hỏi han.



- Ta ăn đậu phụ của Nhị ca liền tốt rồi! Đại ca, ngươi có thấy Tiểu Vũ tỷ đâu không?



- Tiểu Vũ à, nghe thằng mập hét nàng đang đánh tiểu Tam!



Diệp Phi Linh bó tay toàn tập.



Hôm nay lễ tình nhân mà, sáng sớm đã có Áo Tư Tạp tìm Trữ Vinh Vinh, giữa trưa có Tiểu Vũ tìm Đường Tam, chắc chiều tối Chu Trúc Thanh sẽ tìm Đái Mộc Bạch.



Vừa nghĩ xong, quả nhiên bóng dáng Chu Trúc Thanh hướng bên này tới thật.



Diệp Phi Linh vừa nhấc chân định chạy liền bị viện trưởng tóm đầu vào văn phòng tiếp khách.



- Phi Linh, ngươi tới đây nào! Có người tìm ngươi đó!




Lão đầu tử này thế mà hôm nay lại cười tươi như hoa rồi, không biết là có chủ ý gì đây.



Diệp Phi Linh bĩu môi thầm nghĩ, nhưng vẫn theo trình tự mà tiến vào văn phòng.



****



Diệp Tát Khắc kỳ thực không muốn đến cái học viện này chút nào. Nhưng hi vọng của hắn còn chưa dừng lại. Diệp Sâm khẳng định chắc chắn nữ hài đó vô cùng giống Trần Phi, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tay được.



Trần Phi, Trần Phi của hắn đã rời xa nhân thế này 10 năm rồi, đều tại lão khốn kiếp kia làm hại, tất cả là tại hắn.



Ngay khi bóng dáng Diệp Phi Linh bước vào, Diệp Tát Khắc ánh mắt co rút lại.



Giống, thật sự quá giống, ngoại trừ màu tóc và màu mắt, nàng chính là giống như Phi nhi của ta, mười phần đều giống.



- Xin chào, cho hỏi là vị nào muốn gặp con ạ?



Diệp Phi Linh gật đầu thi lễ, nhìn quanh. Bộ dáng ngây thơ này, nói có bao nhiêu trong sáng thì là bấy nhiêu trong sáng.



Diệp Sâm nhìn biểu tình thúc thúc hắn, thầm nghĩ chắc là xong rồi. Hắn lần này lập được đại công, chắc hẳn thúc thúc sẽ rất vui mừng.



- Ngươi... hài tử... Ngươi.. ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?



Diệp Tát Khắc không thể bảo trì nổi bình tĩnh, âm thanh của hắn đã có chút run run.



- Chào ngài, thúc thúc! Ta tên Diệp Phi Linh, năm nay 12 tuổi a ~!



Diệp Phi Linh ngoan ngoãn đáp lời, sau đó lại cong cong mắt cười nhìn Diệp Tát Khắc. Một hài tử ngoan ngoãn như vậy, thế nào lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy.




- Nói cho ta biết, nói cho ta biết, ngươi võ hồn là cái gì?



- Là thời gian a!



Diệp Phi Linh ngạc nhiên mà nhìn Diệp Tát Khắc lộ vẻ bi thương.



Vốn là Diệp Tát Khắc thấy nàng, hắn vô cùng kích động, nhưng bởi vì màu tóc và màu mắt của nàng, khiến hắn lại có chút hoài nghi.



Đứa bé này hiển nhiên là con gái Trần Phi, không thể giả được. Thế nhưng nàng có là con hắn hay không thì hắn không chắc. Màu tóc và màu mắt như thế kia, hắn sợ đây không phải là con mình, mà là bút tích của Độc Cô Bác.



- Có thể cho ta xem võ hồn của ngươi được không?



Sau cùng, Diệp Tát Khắc vẫn phải duy trì hình tượng, cẩn thận hỏi cho chắc. Hắn đã mất đi Trần Phi, nếu như đây là hi vọng, hắn cũng muốn biết rõ ràng.



- Được nha!



Diệp Phi Linh nhu thuận trả lời, bên tay trái xuất ra Đồng Hồ võ hồn. Diệp Tát Khắc trong lòng cất nhắc. Đồng Hồ ư, như vậy có khi nào là biến dị võ hồn không?



Chính là khi nhìn thấy ấn ký hoa hải đường ở trong lòng bàn tay trái, Diệp Tát Khắc đã không còn nghi ngờ gì nữa. Mỗi một đời trực hệ nữ đệ tử của Cửu Tâm Hải Đường đều có vết bớt giống như thế này, cho dù võ hồn có là Cửu Tâm Hải Đường hay không thì bây giờ cũng không còn quan trọng, đứa bé này chính là con gái thất lạc nhiều năm của hắn. Ngoại trừ di truyền từ hắn ra, trên đời này không còn thế hệ Cửu Tâm Hải Đường thứ 2 tồn tại, cũng sẽ không có vết bớt hoa hải đường tồn tại.



Trần Phi võ hồn là Minh Nguyệt Đao, xem ra nàng là khí võ hồn biến dị rồi.



Diệp Tát Khắc trong lòng cảm thán, nhưng tâm tình lại phi thường vui sướng. Sử Lai Khắc học viện này, dưỡng nàng nhiều năm như vậy, không có ơn cũng có nghĩa, hắn nhất định là tận tình báo đáp các vị viện trưởng cùng sư phụ của nàng.



- Thúc thúc, thúc thúc?



Diệp Phi Linh ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt rơi nước mắt. Bộ dáng hắn rất trẻ, nhan sắc cũng thuộc hàng cực phẩm, còn hơi có chút tương đồng với Trữ Phong Trí.



Nếu Diệp Tát Khắc biết được suy nghĩ của nàng, chắc chắn là tức đến dựng râu tóc. Hắn năm nay đã 68 tuổi rồi, bởi vì là hệ phụ trợ trị liệu cho nên bộ dáng chỉ tầm như 30 tuổi, thân thể có chút gầy. Tóc của hắn màu tím, là màu sắc đặc trưng của Cửu Tâm Hải Đường.



Gia tộc của hắn cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông vốn là đối thủ truyền kiếp. Hai bên vừa là ganh ghét, cũng vừa là nể trọng nhau.



Cửu Tâm Hải Đường hồn kỹ chỉ có duy nhất một tác dụng trị liệu, nhưng là trị liệu toàn năng. Chỉ cần còn một hơi thở, Cửu Tâm Hải Đường vẫn có thể cứu sống đối phương đang hấp hối bên bờ vực cái chết. Sau khi hồi phục, thậm chí hồn lực còn có phần tinh tiến hơn.



Thất Bảo Lưu Ly Tông, mặc dù không có tác dụng trị liệu nghịch thiên như Cửu Tâm Hải Đường, nhưng lại là có thể phụ trợ hồn sư các hệ khác tăng lên toàn năng cường hóa. Nhưng khiếm khuyết của võ hồn này chính là chỉ có bảy tầng hồn lực, nghĩa là tối đa chỉ có thể có 7 cái hồn hoàn, và cũng không thể phụ trợ hồn sư khác giải trừ phản phệ như Cửu Tâm Hải Đường.



Trên chiến trường, tác dụng của hai gia tộc là ngang bằng nhau, chỉ là một người đứng trước hỗ trợ đồng bọn, kẻ còn lại phải ở phía sau trị thương, cho nên mấy đời lão tổ tông hai nhà đều rất ghét nhau.



Đại Sư bước đến cửa phòng liền dừng lại nghiền ngẫm. Nhận thân đối với nhị đồ đệ không phải không có chỗ tốt, chỉ là ý tứ đối phương cùng Diệp Phi Linh nghĩ như thế nào, hắn hoàn toàn không đoán được.



- Thúc thúc, ngươi sao vậy?



- Hài nhi, ta là cha con, là cha con đây!



Diệp Tát Khắc vừa rồi mới chìm vào suy nghĩ, bây giờ lại vui sướng mà ôm lấy Diệp Phi Linh.



Đại Sư đứng bên ngoài cửa, khẽ cười. Xem ra chuyện này là thật sự. Diệp Tát Khắc người này cực kỳ cao ngạo, có thể khiến hắn biểu lộ thất thố như vậy, thì không còn nghi ngờ gì nữa.



- Tiểu Cương, ta nói này, nhị đồ đệ nhà ngươi giờ thân phận lớn thật đó!



Phất Lan Đức hí hí cười, lại bị Đại Sư vỗ bả vai.



- Ta bây giờ chỉ ngại vị này cường thế đến muốn người chạy sang Thiên Đấu Hoàng Gia học viện thôi, đồ đệ nhà ta thân phận cũng không nhỏ đâu!



Phất Lan Đức trầm mặt, cảm giác như bị dội nước lạnh vào người khiến hắn không thoải mái chút nào. Đúng là Ngọc Tiểu Cương, chỉ có hắn mới khiến người khác phải ngậm bồ hòn làm ngọt.