[Đấu La Đại Lục] Đấu La Chi Bảo Hộ (Tán Hạ Tu La)

Chương 14




Tuy là nói phải chuẩn bị một chút, nhưng Đường Niệm nhìn căn phòng trống rỗng vẫn co rút khóe miệng. Hành lý của hai người mang theo cũng chỉ là vài bộ quần áo chắp vá. Thứ duy nhất được xem là có trọng lượng chính là tụ tiễn Đường Tam cho và cây cầm mà Đường Hạo làm cho mình.

Nhưng mà, cũng không có gì không tốt, đồ vật cần chuẩn bị càng ít, thì họ sẽ có càng nhiều thời giờ đi luyện tập.

Hai người vẫn luyện tập thuật đúc Đường Hạo dạy như cũ, nhưng thời gian Đường Niệm luyện tập chỉ bằng một nửa Đường Tam. Đường Tam là vì muốn đúc ám khí, cho nên đối với thuật đúc vô cùng nghiêm túc, cố gắng đạt tới mức độ hoàn mỹ. Nhưng ước nguyện ban đầu của Đường Niệm chỉ là vì tăng cường thể năng, cho nên, hiện tại cậu chỉ cần luyện bằng một nửa Đường Tam là được, sau đó thời gian còn dư đều sẽ đi luyện cầm mà Đường Hạo làm cho mình. Nói thật, tuy rằng Đường Niệm có thiên phú không tệ, chính vì điều kiện trước kia, đã sáu năm cậu không đụng đến đàn cổ, hiện tại, lần nữa tìm lại tài nghệ năm đó, lúc mới bắt đầu, vẫn có chút khó khăn, nhưng ngoài dự đoán Đường Niệm không có lười biếng, mà cả ngày đều nghiêm túc luyện tập.

Đường Tam luyện tập đúc, Đường Niệm thì lên trên núi luyện tập đàn cổ, ngày tháng sau này của hai người, dường như trở nên dài hơn bình thường, có sự sợ hãi cùng mong đợi đối với thế giới bên ngoài, cũng như có những người không buông tha cho Đường Hạo và gia đình họ.

Sau bữa cơm chiều.

Đường Hạo cũng không vì hai người sắp đi mà nói lời gì, ngược lại ông lại ra ngoài uống rượu. Còn dặn hai người không cần quấy rầy giấc ngủ buổi sáng của ông.

Nhìn Đường Hạo ra ngoài, Đường Niệm cười khẽ, nói với Đường Tam, "Ca, huynh đừng để ý, phụ thân chắc chắn lại khẩu thị tâm phi (Là câu thành ngữ đến từ Trung Hoa mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược.)

Đường Tam cười cười, sờ sờ đầu Đường Niệm, "Huynh biết." Trải qua hai ngày này hắn cũng hiểu được, kỳ thật Đường Hạo cũng quan tâm tới họ, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.

Mà Tiểu Niệm giống như đã biết từ trước, cho nên luôn nói với mình như vậy, khi đó hắn chỉ cho rằng Tiểu Niệm chỉ là vì an ủi mình, hiện tại mới hiểu được, thật ra cậu từ sớm đã nhìn ra.

"Ngày mai muốn đi luyện tập Tử Cực Ma Đồng với huynh không?" Đường Tam đối với hành vi trốn luyện tập của Đường Niệm mấy ngày nay vẫn có chút bất mãn.

"Muốn, nhưng huynh cõng đệ." Tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước đưa ra yêu cầu.

"Được, nhanh trở về ngủ đi. Hôm nay đã luyện cầm cả một ngày, rất mệt rồi." Nói xong, liền kéo Đường Niệm, cùng đi ngủ.

Sáng sớm.

Đường Tam cõng Đường Niệm còn chưa tỉnh ngủ lên đỉnh núi sau đó đánh thức cậu, cùng ngồi trên một cục đá lớn với hắn. Chờ sau khi hấp thu xong, Đường Niệm liền ngồi nghỉ ngơi.

Cậu thấy Đường Tam cầm một mảnh lá cây trong tay, trong mắt hiện lên ánh tím trong suốt. Hôm nay Đường Tam nói cho cậu biết, Tử Cực Ma Đồng của hắn đã tiến vào cảnh giới Nhập Vi, nhưng mình chỉ đang ở mức chung, trong lòng quyết định càng phải nỗ lực thêm nữa.

Vốn dĩ cậu tới sớm hơn Đường Tam, nhưng là vì không biết cách luyện tập, cho nên không giống như Đường Tam mượn phần khí thiên địa chưa tan đi để dùng, vậy nên cậu vẫn chậm Đường Tam vài phần, càng đừng nói trước kia Đường Tam đã tới cảnh giới này rồi, vì vậy tốc độ tu luyện của Đường Niệm vẫn là không tệ, dù sao, cậu cũng cảm giác được mình đã chạm đến cánh cửa Nhập Vi, cũng chỉ kém một chút là bước vào được.

Đường Niệm bên này trong lòng thề muốn trở nên hăng hái, Đường Tam ở bên kia đã bắn lá cây trong tay ra, đáng tiếc, chỉ một giây, liền mất tư thế cứng rắn. Một tầng Huyền Thiên Công kia đã biến mất.

"Ca, đệ cũng thử làm nha." Đường Niệm có chút kích động nho nhỏ, sinh ra trong thời đại hòa bình, nội công sớm đã trở thành truyền thuyết, càng huống hồ là trích diệp phi hoa, không đợi Đường Tam đáp lại, xoay người cầm một chiếc lá lên, phóng ra phía ngoài, đáng tiếc, kết quả vẫn giống với Đường Tam.

"Công lực vẫn còn quá yếu." Nhìn hai người cũng không cách nào làm được, Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu, đến lúc nên về rồi.

Đường Tam ngồi xổm xuống, Đường Niệm tự giác bò lên.

Mũi chân chĩa xuống đất, bắp chân phát lực, dưới tác dụng của Quỷ Ảnh Mê Tung, chỉ chốc lát hai người về đến nhà.

Mùi cháo quen thuộc bay vào mũi, đây là lần cuối nấu cơm cho phụ thân trước khi họ rời đi, Đường Tam đương nhiên sẽ không lười biếng. Đường Niệm cũng ở bên cạnh phụ giúp. Nhìn nhìn bếp lò rồi giảm củi lửa, lại cho thêm chút nước vào cháo, cứ như vậy, lúc sau phụ thân thức dậy, cũng có cháo nóng để uống.

Lão Kiệt Khắc đã tới, có lẽ là bởi vì phải đi Nặc Đinh thành, hôm nay lão Kiệt Khắc cố ý mặc một bộ quần áo mới, nhìn qua càng thêm vài phần khỏe mạnh. "Tiểu Tam, Tiểu Niệm, đi thôi. Còn chờ tên quỷ lười phụ thân của các con, không biết mất bao nhiêu thời gian nữa." Kiệt Khắc đến đón hai người.

Đường Tam làm động tác im lặng với lão Kiệt Khắc, "Gia gia, người nói nhỏ chút, phụ thân ghét nhất là người nào làm ồn khi người ngủ." Vừa nói, hắn vừa rút một cục than từ trong bếp lò ra, viết mấy chữ lên mặt đất, thấy Đường Tam viết, Đường Niệm cũng tiến lên bỏ thêm vài câu.

Hai người chịu đựng sự không muốn trong lòng, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, yên lặng rời đi cùng Kiệt Khắc.

Rèm cửa nhấc lên, thân ảnh cao lớn từ phòng trong đi ra, trong mắt Đường Hạo cũng không có một chút buồn ngủ nào, khi ông đi đến cửa, mơ hồ còn có thể nhìn thấy lão Kiệt Khắc và thân thể gầy yếu của Đường Tam, Đường Niệm.

Đường Hạo đứng không nhúc nhích, mãi cho đến khi hình bóng của ba người đã hoàn toàn biến mất, ông vẫn như cũ đứng ở đó ngẩn ra một lúc lâu.

Giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên Đường Hạo xoay người trở về cửa hàng rèn, nhìn chữ để lại cho ông trên mặt đất. Chỉ là hai lời nói rất đơn giản, "Phụ thân, con và Kiệt Khắc gia gia đi rồi. Người phải tự bảo trọng thân thể, uống ít rượu thôi. Cháo ở trong nồi, người đừng quên uống." Phía dưới còn có hai câu chữ viết còn thanh tú hơi chữ phía trên vài phần, viết là, "Phụ thân, người nhớ phải tới thăm tụi con, sau này, tụi con sẽ làm cho người khác nhớ rõ người là phụ thân của Đường Tam, Đường Niệm." Chỉ trong mấy câu nói, Đường Niệm đều nghiêm túc thể hiện sự quan tâm của hai người. Không phải con trai của Hạo Thiên Đấu la, mà là phụ thân của Đường Tam, Đường Niệm.

Ánh mắt chuyển từ chữ trên mặt đất lên nồi sắt, Đường Hạo đột nhiên tiến lên, mở nắp nồi sắt ra, đôi tay trực tiếp bưng nồi sắt lên. Bởi vì Đường Tam vừa mới bỏ thêm nước, cháo trong nồi còn chưa sôi lại lần nữa, nhưng Đường Hạo cũng không thèm để ý cứ như vậy cầm nồi sắt rót vào miệng, nuốt từng ngụm từng ngụm, trong ánh mắt của ông, không biết từ khi nào đã có thêm một tầng nước mông lung. Lại nghĩ đến lời của Đường Niệm, ông đột nhiên nở nụ cười, "Ha ha, ta chờ đến ngày các con thành công. A Ngân......bọn nhỏ trưởng thành rồi."

Đi ở trên đường, Đường Tam yên lặng đi theo bên cạnh lão Kiệt Khắc, thỉnh thoảng quay đầu nhìn theo hướng thôn. Đường Niệm vẫn luôn nắm chặt ống tay áo của Đường Tam, tuy rằng vẫn luôn cãi lại Đường Hạo, nhưng cậu vẫn như cũ rất luyến tiếc Đường Hạo.

"Tiểu Tam, Tiểu Niệm, luyến tiếc thôn hay là luyến tiếc lão cha quỷ tửu kia?" Kiệt Khắc nhìn xuống hai người, mỉm cười hỏi.

"Đều có một chút ạ." Đường Tam thấp giọng trả lời, Đường Niệm vẫn như cũ không hé răng.

Kiệt Khắc hơi hơi mỉm cười, nói, "So sánh với mấy đứa cháu không nên thân kia của ta, hai đứa các con đã quá hiểu chuyện rồi. Yên tâm, các con ở bên ngoài sẽ kết giao được với bạn tốt, chờ khi thành Hồn Sư, còn có thể lãnh được tiền phụ cấp, như vậy sinh hoạt trong nhà con cũng tốt hơn một chút."