Chương 29: 4 năm; tiểu Trúc Thanh.
Gần 4 năm sau.
Chu gia nhiều đời thông gia với hoàng thất Đới gia, tất nhiên có lãnh địa của riêng mình.
Chính là Tinh La Chu Thành mà phụ cận có một mảnh rừng rậm.
Loại này rừng rậm xếp hạng rất nhỏ, chính là một nhánh nhỏ của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Được kết nối một phần với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm khiến hồn thú trở nên đa dạng phong phú hơn.
Bên trong rừng rậm có hai người tiến vào khu vực trung cấp.
Nơi này xuất hiện hồn thú từ 500 năm đến khoảng 1000 năm tu vi.
Thích hợp 19 - 20 cấp Hồn Sư săn g·iết hồn hoàn thứ 2 .
Hôm nay, đúng là Chu Trúc Thanh vừa đạt đến cấp 19 cực hạn, chính là lúc cần săn một cái hồn hoàn tiến nhập 20 cấp Đại Hồn Sư .
Đi theo hỗ trợ nạng là một vị 53 cấp Hồn Vương nữ cung phụng.
Hai người đã tìm kiếm hồn thú thích hợp gần 3 giờ.
Cuối cùng cũng gặp được một cái Tốc Trảo Miêu tu vi 600 - 700 trăm năm hồn thú.
Hồn Vương cung phụng nhanh chóng tiến lên, một chiêu đánh vào thân Tốc Trảo Miêu.
Nàng võ hồn là một con Sóc Vàng, hồn hoàn lóe sáng đánh ra một trảo.
Bành!
Tốc Trảo Miêu tu vi quá thấp, chỉ kịp giật mình đã b·ị đ·ánh bay, đụng vào một cái thân cây, miệng phun máu tươi, nằm đó giãy giụa.
“Tam tiểu thư, đã có thể g·iết nó lấy hồn hoàn.”
Lúc này, Hồn Vương cung phụng cũng lên tiếng.
Chu Trúc Thanh từ trên thân rút ra một thanh chủy thủ tiến đến, một nhát đâm vào, kết liễu Tốc Trảo Miêu.
Đúng lúc này, từ xa bắn tới một chi mũi tên.
Nếu Chu Trúc Thanh chờ hồn hoàn ngưng kết để chạm vào hấp thu, nhất định sẽ trúng một tiễn này.
Nàng nhảy ra núp vào một thân cây lớn.
Hồn Vương cung phụng cũng nhìn sang phương hướng mũi tên xạ kích.
Cách hơn 20 mét, đứng thành hàng ngang có 4 người toàn thân áo đen, che kín mặt mũi.
Một người cầm cung tiễn, 3 người cầm đao thép, đang bao vây bước tới.
Cung phụng lạnh giọng lên tiếng: “Các ngươi có biết chúng ta là người Chu gia? ”
Không quan tâm nàng đe dọa, bốn người mở ra võ hồn phóng tới t·ấn c·ông.
Toàn bộ đều là Hồn Vương.
Ba người cầm đao hóa thân nữa người nữa sói, một tay chém xuống, một tay trảo ngang.
Người cầm cung tiễn cũng biến thành nữa người trên nhân loại, phía dưới là cặp chân ngựa, kéo tên thả ra.
Phốc … Phốc …
Từng tiễn bắn đến gốc cây Chu Trúc Thanh đang ẩn núp.
Nàng cố gắng nín thở ngưng thần, nhìn xung quang địa hình, muốn tìm ra lối thoát.
Nàng không biết người tới là ai, cũng không có thấy thực bọn họ, từ vừa mới đầu tiên một tiễn.
Đến lúc nàng ẩn nấp, liên tục là tiếng mũi tên bắn vào gốc cây cùng hai bên trái phải.
Từ lực bắn, có thể chắc chắn chỉ cần nàng lộ diện, sẽ trúng ít nhất một tiễn.
Bành!
Đang lúc Chu Trúc Thanh tìm đường muốn đi.
Một tiếng vang từ chiến trường sát bên truyền đến.
Hồn Vương cung phụng chiến đấu một hồi, đã bị 2 cái sói trảo đập bay ra xa.
Vừa mới đụng gãy một cái cây, nàng tung người nhảy ra mười mấy mét, bỏ chạy nơi xa.
Lúc đi, nữ cung phụng không hề phát tín hiệu cầu cứu.
Nàng biết rõ người đứng sau là ai, cũng đã không dám quay về Chu gia.
Chu Trúc Thanh: …
Nàng núp sau gốc cây, nhưng phía ngoài xa vẫn có thể nhìn thấy.
Cũng thấy được Hồn Vương cung phụng bỏ chạy.
Trên thân một hồi thất vọng buồn bã, hít sâu một hơi, mở ra võ hồn vận sức phóng sang một gốc cây khác.
Phập !
Một cái mũi tên bắn trúng tay nàng.
Chu Trúc Thanh bị lực đạo từ mũi tên đẩy ngã xuống đất lộn một vòng.
Lại lộn thêm một vòng, nàng đã núp sau gốc cây khác.
Nhưng đây cũng chỉ là trì hoãn một chút, 3 cái lang nhân đã bước gần tới.
Chu Trúc Thanh cũng đã nhắm mắt chịu c·hết, chỉ là lẩm bẩm:
“ Không nghĩ tới, bọn chúng có thể điên cuồng đến vậy. ”
Bành!
Đúng khoảnh khắc cuối cùng này, từ trên trời giáng xuống một cái chưởng ảnh.
Đập trúng 3 cái lang nhân Hồn Vương.
Một hồi bụi mù cuốn lên, trung tâm là một cái hố sâu hơn 1 mét, 3 người bây giờ chỉ lộ ra nữa thân trên.
Nhưng đã là máu thịt lẫn lộn, nhìn không ra hình dáng gì, hơi thở càng là về 0 .
Bành!
Chân ngựa Hồn Vương vừa có động tác xoay người, cũng có một cái quyền ảnh thân mật v·a c·hạm với đầu hắn.
Cả thân thể bay đi ra xa, nhưng từ cổ trở lên đã biến mất, cũng đã vội vàng đăng xuất thế gian.
Ngồi phía sau gốc cây, nhắm mắt chờ mấy giây, chỉ nghe 2 t·iếng n·ổ lớn, lại không có cái gì đau đớn.
Chu Trúc Thanh hơi kỳ quái mở mắt.
Vẫn là khung cảnh lúc nảy, chỉ là có thêm chút bụi mù.
“Ra đi, không còn nguy hiểm rồi.”
Từ phía sau vang lên tiếng nói của một thiếu niên.
Nàng bất ngờ nghiêng người nhìn ra phía sau gốc cây.
Chỉ thấy một cái hố, 3 cái nữa người xác c·hết.
Gần đó đứng một vị thành thục nữ tử mặc chiến giáp.
Kế bên là thanh niên áo đen, nhìn qua khoảng chừng 10 tuổi, nhưng thân thể cao ráo, cường tráng như 13 – 14 tuổi.
“Các ngươi là…?”
Chu Trúc Thanh nhìn qua 2 người này rất xa lạ hơi khó hiểu hỏi.
Hơn nữa, vốn lấy nàng địa vị trong tộc, không có người ủng hộ, cũng không quen biết cường giả gì.
‘Trong này có âm mưu?
Ám sát có thể hiểu, nhưng cứu ta…
Trên đời làm gì còn có loại người này? ’
Nhìn thấy một thân ăn mặc quần áo làm bằng da màu đen.
Thân hình chỉ mới 9 tuổi nhưng lại nẩy nở như thiếu nữ 14 – 15 tuổi.
Một tay che đi cánh tay b·ị t·hương, máu vẫn đang chảy.
Khuôn mặt bụ bẫm, lại rất cân đối, mắt to long lanh, đôi môi không quá mỏng, màu sắc đỏ mọng xinh đẹp.
Nhưng bây giờ đang mang theo chút tái nhợt, tuyệt mỹ lại khiến người thương tiếc.
Trần Hàn nhìn thấy Chu Trúc Thanh, cũng chửi một trận các nhà làm hoạt hình ở kiếp trước.
Tạo hình lúc đó chính là đang sỉ nhục tiểu Thanh Nhi.
Hắn hướng nàng cười nói:
“Chúng ta đi ngang qua đây.
Nhìn thấy cô nương b·ị t·ruy s·át, nên ra tay cứu một lần mà thôi. ”
Đi ngang qua? Đương nhiên là không phải.
Còn là từ sớm đi theo, chờ đến giây cuối cùng mới ra tay.
“Cảm tạ. Ta cũng không có gì báo đáp, chỉ mong 2 vị có thể nói ra tên tuổi, sau này có khả năng tiểu nữ sẽ đền đáp. ”
Chu Trúc Thanh lời nói có chút lạnh nhạt.
Nàng cũng còn hơi hoài nghi.
Nhưng cũng nghĩ không ra mình có gì hữu dụng để họ bày ra âm mưu này.
Giết c·hết hẳn là xong, giống như những người tỷ tỷ khác.
Chỉ có thể cho rằng là gặp được người tốt.
Trần Hàn cũng biết tính cách nàng không dễ dàng tin tưởng người khác, nhìn ra nàng vẫn còn hoài nghi.
Hắn đi lại gần, một tay cầm lấy chữa thương dược bột đổ vào băng vải đưa tới, nói:
“Chữa trước v·ết t·hương trên tay cô nương đã.
Ta tên Trần Hàn, đây là Cầm Nhi trưởng lão.
Chúng ta là thành viên của Công Nông Thương Hội.
Cô nương muốn báo đáp, có lẽ không cần về sau.
Bây giờ thương hội vẫn đang tuyển người.
Nếu có ý muốn gia nhập, cũng đã là cách báo đáp tốt nhất. ”
Nghe ra Công Nông Thương Hội, nàng cũng hơi thở ra một chút.
Cũng cầm lấy băng vải thấm thuốc, băng bó v·ết t·hương.
Nhiều lần mua sắm trong Công Nông Thương Hội phân hội ở Chu Gia Thành trì.
Nàng cũng được hưởng ưu đãi giảm giá đặc biệt từ nơi đó.
Thậm chí mức ưu đãi còn tốt hơn tỷ tỷ Chu Trúc Vân cùng Đới Duy Tư
Tuy rằng bọn họ mua sắm hàng hóa nhiều hơn nàng.
Mới đầu còn hoài nghi cùng đề phòng, cũng đã thăm dò nhiều lần.
Sản phẩm không có vấn đề, mà chất lượng còn rất tốt.
Lại về sau nhiều năm mua sắm, đã có thể tin tưởng.