Cận Miểu Lâm sắc mặt tái nhợt ngồi trên một chiếc xe ngựa, xiềng xích trên người đã đã tháo ra một thời gian, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, có lẽ bởi vì đã bị nhốt quá lâu. Thần Thức chi hải của hắn đã bị phá hư từ lâu, ngay cả suy nghĩ cũng không được mạch lạc cho lắm.
Hắn đã sinh hoạt rất nhiều năm ở một nơi tối tăm mịt mù. Qua mỗi một khoảng thời gian, hắn sẽ bị rút máu, cũng chỉ vào lúc đó, những kẻ kia mới tiêm cho hắn một ít chất dinh dưỡng.
Cứ như vậy, hắn không biết đã qua bao lâu. Hắn thậm chí không nhớ rõ mục đích mà mình rời khỏi nhà.
Cho đến gần đây, bằng cách nào đó, hắn được thả ra ngoài. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời, mắt hắn gần như không nhìn thấy.
Ba ngày sau đó, những người kia thực sự bắt đầu cho hắn ăn, cơ năng dần khôi phục, năng lượng sinh mệnh được bổ sung, thân thể mới chậm rãi khôi phục.
Dọc theo đường đi, thân thể hắn dần khôi phục, cuối cùng không còn cảm giác mình sắp chết như trước đó. Đúng vậy, ít nhất là không phải chết.
Những người kia muốn đưa hắn đến đâu? Cận Miểu Lâm không biết.
Thần Thức chi hải của hắn tuy bị phá hư, nhưng năng lượng sinh mệnh đến từ bản nguyên sinh mệnh Thụ Tổ vẫn rất tinh khiết. Qua những ngày này chữa trị, ngoài Thần Thức chi hải, các cơ năng khác đều từng bước khôi phục.
Nhưng điều này có thực sự quan trọng với hắn không? Hắn đã chấp nhận số phận của mình từ sớm và không còn mong đợi gì nữa. Từ lâu hắn đã quên đi ý nghĩa sinh tồn của mình. Hắn thậm chí cảm thấy mình đã mất đi linh hồn. Thần Thức chi hải bị phá huỷ cũng không tệ, ít nhất không cần phải suy nghĩ, sự thống khổ sẽ giảm đi một chút.
Ngân quang lập loè, một thân ảnh lặng yên xuất hiện trên xe ngựa. Người hắn rất nhẹ, thậm chí không làm thay đổi sức nặng của cỗ xe.
Cận Miểu Lâm ngồi đó, ánh mắt ngây ngốc nhìn về thân ảnh xuất hiện bất ngờ đó, cũng không phát ra âm thanh.
Trên thực tế, cho dù hắn phát ra thanh âm cũng không có tác dụng gì, bởi vì trong xe ngựa đã được bao bọc bởi một tầng hào quang màu bạc.
"Ngươi tên là gì?" Một thanh âm dễ nghe vang lên.
Cận Miểu Lâm mở miệng, nhưng không trả lời, bởi vì hắn đã sớm mất đi đầu lưỡi. Những người kia không cần hắn nói chuyện.
Nhìn vị tộc nhân Lam Kim Thụ tộc trước mắt này, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, giống như một xác không hồn, Đường Tam khẽ nhíu mày.
Đường Tam giơ tay đè lên vai hắn, rót Thần Thức vào trong cơ thể hắn, cảm thụ trạng thái bây giờ của hắn.
Đây là cảm giác đầu tiên của Đường Tam, vô cùng suy yếu nhưng đồng thời, trong cơ thể hắn có năng lượng sinh mệnh khổng lồ sinh sôi không ngừng. Đường Tam không biết những người bắt hắn đi đã làm gì, nhưng không hề nghi ngờ, hắn nhất định đã bị ngược đãi một cách vô nhân đạo.
Trong lòng Đường Tam dâng lên sự tức giận, hắn dường như lại chứng kiến con người bị coi là nô ɭệ. Thần Thức chi hải bị phá hư, đó là nguyên nhân quan trọng khiến khả năng suy nghĩ của vị này xảy ra vấn đề.
Sở dĩ hắn có thể tới đây trước tiên là vì Thần Thức của Đường Tam đã bao trùm toà thành này. Thông qua khí tức Thụ Tổ, hắn có thể dễ dàng làm được điều đó.
Hắn vẫn đang chờ, chờ cỗ khí tức này xuất hiện. Không sai, chính là khí tức của Cận Miểu Lâm có nguồn gốc từ bản nguyên huyết mạch Thụ Tổ.
Tuy rằng bây giờ Đường Tam chưa thể khẳng định người trước mặt này chính là Cận Miểu Lâm, nhưng hắn có thể xác định, người này chắc chắn là huyết mạch trực hệ của Thụ Tổ.
Hơn nữa, sau lưng vị này có sáu gai nhọn, nghĩa là hắn có tu vi cấp Tinh Vương. Năm đó khi rời khỏi nhà, Cận Miểu Lâm là Tinh Vương Thập giai. Vì vậy, khả năng rất lớn hắn là Cận Miểu Lâm. Lực lượng Thần Cách và năng lượng sinh mệnh rót vào giúp Cận Miểu Lâm chữa thương, tu bổ lại Thần Thức chi hải đã bị phá hư nhiều năm.
Rất nhanh, Đường Tam phát hiện, Thần Thức chi hải của vị này bị phá huỷ quá quá nghiêm trọng, hơn nữa thời gian bị phá huỷ cũng quá dài.
Nếu Đường Tam có tu vi Thần Vương trước kia, hắn tự nhiên không có vấn đề gì khi tu bổ Thần Thức chi hải. Nhưng hiện tại Đường Tam rất khó làm được. Nếu không có đủ thời gian thì hắn không thể hồi phục được.
"Huynh đệ, ta biết ngươi rất có thể chính là Cận Miểu Lâm. Nếu ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói thì hãy gật đầu. Ta là tộc trưởng Lam Kim Thụ tộc hiện tại, ta sẽ giúp ngươi." Đường Tam dùng Thần Thức của mình miễn cưỡng kết nối với Thần Thức chi hải có những vết nứt lớn của Cận Miểu Lâm.
Cận Miểu Lâm ngơ ngác nhìn hắn, mở miệng nhưng không phát ra thanh âm nào, tuy nhiên hắn rút cuộc đã gật đầu. Cái tên thật quen thuộc. Cận Miểu Lâm, đây chính là tên ta sao? Đúng vậy, là của ta.
Đường Tam khẽ gật đầu, thở dài nói: "Cùng ta rời đi."
Ngay sau đó, vầng sáng màu bạc dâng lên, Cận Miểu Lâm đã biến mất.
Sau hai lần truyền tống, khi Đường Tam xuất hiện thì đã ở Gia Lý Sơn Mạch. Sau khi hắn trở về thì đã cởi bỏ lớp ngụy trang và khôi phục diện mạo lúc trước.
Khí tức sinh mệnh trong Hoàng Kim sơn cốc vẫn nồng đậm như trước, nhưng đối với Đường Tam bây giờ thì không tính là gì. Bởi vì khí tức sinh mệnh hắn cảm nhận được thành Kiến Mộc quá mức mãnh liệt.
Các Hồng Hồ thiếu nữ đã đến thành Gia Lý sinh sống, chỉ có một ít chiến sĩ Sư Hổ tộc ở lại thủ hộ nơi này. Số người ở lại không nhiều lắm, các cường giả Sư Hổ tộc đều đã tới thành Gia Lý.
Dù sao, trong thành thích hợp để sinh hoạt hơn. Có thể nói thành Gia Lý hoàn toàn do Mỹ công tử khống chế, ngay cả khi nàng không quan tâm.
Cận Miểu Lâm bước đi có chút lảo đảo, hiển nhiên là chưa thích ứng được với việc đi bộ. Nhưng khi đến Hoàng Kim sơn cốc, ánh mắt hắn có nhiều sinh khí hơn, thực vật tươi tốt ở nơi này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Đường Tam mang Cận Miểu Lâm đi đến trước Hoàng Kim Thụ phi thường to lớn.
Các chiến sĩ Sư Hổ tộc thủ hộ chỗ này đã phát hiện ra hai người. Khi bọn họ nhìn thấy người tới là Đường Tam thì cảnh giác tự động được giải trừ.
Đường Tam gật đầu chào hỏi bọn họ, sau đó đưa Cận Miểu Lâm tới trước Hoàng Kim Thụ.
Cận Miểu Lâm nhìn Đường Tam một chút, lại nhìn Hoàng Kim Thụ trước mắt, đôi mắt đờ đẫn không ngừng chảy nước mắt.
Hoàng Kim Thụ là đặc sản ở thành Kiến Mộc, là chủng quần phụ thuộc của Lam Kim Thụ tộc. Cảm thụ được khí tức sinh mệnh nồng đậm và năng lượng sinh mệnh của bản thân đang khôi phục, hắn dường như đã hiểu ra cái gì đó.
Đường Tam nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Cận Miểu Lâm, ngươi nghe ta nói. Thần Thức chi hải của ngươi bị phá hư, muốn khôi phục thì cần một thời gian rất dài, hơn nữa cũng cần Thần Thức rất mạnh mới có thể làm được. Bây giờ Thần Thức của ta còn chưa đủ, chờ sau khi ta trở thành Hoàng Giả thì chắc chắn sẽ giúp ngươi chữa trị Thần Thức. Vì một số nguyên nhân đặc thù, ta cần ngươi ở lại chỗ này. Ta có thể cam đoan với ngươi, ta sẽ không làm tổn thương Lam Kim Thụ tộc, hơn nữa sẽ giúp đỡ Lam Kim Thụ tộc."
Cận Miểu Lâm kinh ngạc nhìn Đường Tam, hiển nhiên là không biết Đường Tam nói những lời này có ý gì. Đường Tam thở dài một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tìm thấy Cận Miểu Lâm thực sự có nghĩa là nguy hiểm tiềm ẩn cuối cùng khi Đường Tam giả mạo thân phận Cận Miểu Lâm đã được tiêu trừ.
Để Cận Miểu Lâm ở lại chỗ này nghỉ ngơi, đợi đến khi mình thành Hoàng thì tự nhiên sẽ đưa hắn trở về. Vấn đề cuối cùng đã được giải quyết, tiếp theo chính là thời khắc Đường Tam tới Tổ đình!
(Lời tác giả: Quyển này ta đã viết rất lâu, thời gian dài hơn so với mỗi quyển trước. Truyện đã đến giai đoạn sau, và tôi muốn chuẩn bị một chút cho các tình tiết đặc sắc phía sau. Nếu là Yêu Tinh Đại Lục thì sẽ không công bằng khi chỉ viết về Yêu Quái Tộc hay quá ưu ái bên này hơn bên kia. Cuộc hành trình tới Tinh Quái Tộc đã ở trong kế hoạch của tôi từ sớm. Nhưng việc Đường Tam giả mạo Lam Kim Thụ tộc là linh cảm đến đột ngột. Ban đầu, tôi định để Đường Tam tham gia luận võ chiêu thân với thân phận Hải Thần, nhưng lại cảm thấy hơi gượng ép. Cho đến khi tôi viết về Lam Kim Thụ tộc thì tất cả đều được giải quyết dễ dàng và tự nhiên.)