Không gì dễ hơn là tố cáo kẻ làm điều ác.Không gì khó hơn là hiểu được kẻ đó.-Fyodor Dostoevsky-
Doãn thức dậy từ sớm đã vội vàng đến sở cảnh sát, cô không biết thứ gì đã thúc ép bản thân mình như vậy. Có phải vì tối qua xem được cuốn album đó hay không.
Nhưng giờ cô biết cơ thể mình không khác gì một cái xác biết di chuyển cả, chỉ vì đêm qua không chợp mắt được giây nào, cứ nhắm mắt thì thấy những hình ảnh ghê rợn ấy hiện ra. Nó đã dày vò cô suốt cả đêm không ngủ. Còn ai đó sáng sớm làm như không có chuyện gì xảy ra mà tươi cười với cô.
"Chào cháu, đêm qua không ngủ được sao?". Chú Minh đang ngồi trên ghế xem tài liệu.
"Vâng, mà chú đã tra ra nguồn gốc của mấy bức ảnh đó chưa?".
Chú ấy thở dài mới nói. "Cháu ngồi xuống đi, nghe chú nói". Vẻ mặt ông lộ rõ sự lo lắng.
"Cháu biết không, sau khi cháu gửi mấy bức ảnh, chú đã lập tức tra cứu lại toàn bộ hồ sơ các vụ án từ năm 2010 đến nay. Và chú đã tìm thấy một điểm đáng ngờ".
Chú Minh nói tiếp. "Những bức ảnh đó thực sự rất kỳ lạ. Chú đã kiểm tra lại thời gian và địa điểm trong mỗi tấm hình mà cháu gửi qua, tất cả đều trùng khớp với các vụ án từ trước tới nay, nhưng có một điều không thể giải thích được". Giọng chú Minh trầm hẳn đi, khiến Á Hiên phải nghiêng người về phía trước để nghe rõ hơn.
"Điều gì vậy chú?". Trong lòng cô bỗng nổi lên cảm giác khó tả và nó đang ngày càng chồng chất.
"Thời gian chụp những bức ảnh này… nhiều bức được ghi lại trước khi vụ án xảy ra hay nói thẳng là được phát hiện". Chú Minh nói một cách chậm rãi.
Doãn nghiêng người lại gần, ánh mắt tập trung vào từng lời nói của chú Minh.
"Những bức ảnh đó, không chỉ là những bức ảnh bình thường, chúng thực sự được chụp từ hiện trường vụ án. Nhưng vấn đề ở chỗ, không có ai, kể cả cảnh sát hay pháp y, được phép chụp những bức ảnh chi tiết như vậy, nhất là trong các vụ án chưa được công bố ra ngoài. Những bức ảnh này... đều chỉ ra một điều."
Chú Minh ngừng lại, hít một hơi sâu rồi tiếp tục
"Những bức ảnh này được chụp bởi một người có mặt ngay tại hiện trường khi trước khi vụ án được phát hiện. Người đó chắc chắn phải có quyền ra vào những khu vực cấm mà không bị ai nghi ngờ" . Ánh mắt nghiêm trọng hướng về phía cô.
"Ý chú là... chị Thẩm?" Doãn hỏi, giọng khẽ run lên, nỗi sợ hãi dần hiện rõ trên mặt.
Chú Minh khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt bàng hoàng của Doãn. "Phải, chú đã nghĩ tới khả năng đó. Thẩm là một bác sĩ tâm lý kể cả tâm thần đều tài giỏi với kiến thức chuyên sâu và kinh nghiệm, từng làm việc với nhiều vụ án phức tạp nhất và có quyền ra vào những nơi mà người bình thường không thể tới được. Nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy là hung thủ, chúng ta cần bằng chứng cụ thể hơn, trước khi đưa ra kết luận".
"Vâng, cháu sẽ cố gắng thu thập thêm bằng chứng về chị ấy. Nhưng cháu sợ... Sợ rằng khi biết được sự thật sẽ đối diện như thế nào đây".
"Ta biết cháu sợ điều gì song khi làm nghề này thì tình cảm cũng phải gạt sang một bên mà tiến tới công lý. Cho dù là người cháu yêu quý nhất đi nữa". Chú Minh ngừng một lúc rồi nói. "Cháu nghỉ ngơi chút đi, lát nữa 8 giờ có một cuộc họp, ta ra ngoài đây".
Cô ngồi trong phòng mắt cứ dán chặt vào mấy hồ sơ và văn bản trên tay, mặc dù Văn Cảnh đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình nhưng vẫn còn nhiều thứ mà cô chưa biết. Cái chết của ông Đại, anh ta đã khẳng định là do người khác chứ chẳng phải là bản thân, thêm cả việc ngưỡng mộ tài năng của kẻ đấy. Còn "Thần" nhắc đến là ai chứ?
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng nó vẫn là một ẩn số chưa thể giải được. Hiện giờ cô biết bản thân đang đứng giữa ranh giới thiện và ác, không thể quay đầu lại. Nếu Thẩm là kẻ đứng sau có thể là mối hiểm họa lớn đối với phía cảnh sát và người dân.
Nhanh chóng thời gian gần đến cuộc họp, cô vội vàng cầm một số tài liệu trên tay đi đến phòng họp. Bước vào đã thấy chú Minh và vài người đã ngồi sẵn, trong khuôn mặt ai cũng đều mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng sau nhiều đêm thức trắng. Doãn ngồi cạnh Hải Thanh đang xem văn kiện.
Khi đến giờ chú Minh đứng lên và chiếu một số hình ảnh về thi thể của các nạn nhân trong chuỗi giết người hàng loạt này.
"Như mọi người thấy đấy". Giọng chú Minh trở nên nghiêm túc. "Các nạn nhân đều chết một cách thê thảm. Và sau khi phát hiện ra Bray đều để lại bằng chứng làm điều xấu của những nạn nhân này. Theo mọi thấy thì điểm chung của những nạn nhân là gì?". Chú Minh nói.
"Đều làm chuyện xấu và che giấu nó đi không ai phát hiện. Cái chết bọn họ đều nói lên tội lỗi do bản thân gây ra và Văn Cảnh xem mình như công cụ từ 'Thần' để thực hiện." Doãn nói những điều này ra hoàn toàn dựa vào suy luận của mình.
"Đúng thế, trong số bốn nạn nhân bị sát hại thì chỉ có ông Đại là khác lạ. Mấy nạn nhân còn lại đều bị gây mê trước rồi mới ra tay sát hại, riêng ông Đại thì bị mất máu quá nhiều dẫn đến cái chết. Nên từ đây có thể loại trừ khả năng Văn Cảnh là kẻ sát hại ông Đại."
Chú Lục, tổ trưởng pháp y cất lời. "Ừm, tôi đồng tình với ý kiến của anh Minh đấy. Với thủ pháp ra tay của Văn Cảnh khác hoàn toàn với hung thủ vụ ông Đại, hắn ta ra tay nhanh chóng và chính xác, chỉ với một cây bút mà đã đâm trực tiếp vào động mạch cảnh của nạn nhân khiến cho ông ta nhanh chóng mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong."
"Chính xác là như vậy, cách ra tay của hắn làm tôi liên tưởng đến chuỗi vụ án “Phán Quyết” 15 năm về trước ở tỉnh Chấn Mã, Thành phố Tịch Diệt. Thủ pháp gây án gần giống vậy, ra tay nhanh chóng và khiến cho nạn nhân chết trong đau khổ. Sau khi chết đều để lại những mẩu giấy như 'Dối trá', 'Lòng tham'."
Bầu không khí trong phòng họp trở nên nặng nề, từng khuôn mặt đều chìm trong suy tư, đôi mắt đượm sự u ám và thất vọng khi nhớ về chuỗi vụ án kinh hoàng năm đó. Đó là một năm đầy ám ảnh, khi toàn bộ lực lượng cảnh sát đã huy động mọi nguồn lực, làm việc không ngừng nghỉ để truy lùng kẻ thủ ác. Nhưng kết quả lại là sự thất vọng cay đắng, không một manh mối đáng giá, không một dấu vết để lần theo. Tất cả nỗ lực nhận về đều chỉ là con số không. Hung thủ, kẻ gieo rắc nỗi khiếp sợ ấy, đến nay vẫn đang tự do, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
"Sao tên đó lại xuất hiện thời điểm hiện tại chứ? Chả nhẽ có mục đích gì sao". Một điều tra viên già kinh ngạc nói. "Nếu là hắn ta thì hiện tại cũng năm mươi tuổi rồi, lý gì lại đi giết thêm một người, còn bắt chước tên Văn Cảnh chứ."
"Chưa chắc là cùng một người, nhưng tôi nghĩ một khả năng cũng có thể chính kẻ ấy là người đứng sau chuỗi vụ án 15 năm trước và là Thần trong lời Cảnh nhắc đến thì sao?"
Mọi người trong phòng dần chìm vào suy nghĩ theo lời chú Minh. Quả thật, nếu kẻ gây án 15 năm trước là Thần trong lời Văn Cảnh thì việc này có thể xảy ra.
"Ừ, tôi cũng nghĩ có khả năng này. Nhưng quan trọng, biết tìm manh mối của hắn ở đâu?"
"Hiện tại thì chúng ta chỉ có thể tìm manh mối ở nhà Văn Cảnh. Và tôi cũng xin được giấy khám xét nhà rồi, nên mau chóng chia lực lượng ra điều tra!"
"Rõ!"
***
Ờ thì... T ngâm cũng gần tháng thoi, do là ngay học với ôn mấy cái hsg nên lâu lâu mới viết được vài từ. Mà xong chap này có lẽ t ngâm tiếp :)À mà t đng viết H ấy, quý vị đọc thì t đăng