Chương 45: Ngọc Tinh Hồ biến đổi cùng mưu đồ Lạc Nhật Sâm Lâm
Tuyết Mặc Quân thấy cảnh này vô cùng cảm thán. Ngọc Tinh Hồ hiện giờ lại có thể cường đại tới mức này, có quy có củ, thậm chí còn có cả tuần vệ quân.
Lý Bạch lúc này từ đội ngũ bước tới trước mặt vị Ngọc Thố thủ lĩnh kia.
Thấy động tác của hắn, tất cả hồn thú xung quanh đều nhe răng trừng mắt đe dọa, mà vị Ngọc Thố thủ lĩnh lại sẵn sàng như lâm đại địch.
Lý Bạch thấy vậy giơ hai tay lên tỏ vẻ không có ác ý, mãi tới khi xung quanh hồn thú trấn tĩnh lại, hắn mới lấy ra một cái chày ngọc.
"Vị này Ngọc Thố lĩnh đội, đây là tín vật của Ngọc Hậu chuyển giao cho chúng ta ngày trước, nói khi nào quay lại chỉ cần đưa tín vật này ra, liền có thể gặp nàng."
Vị Ngọc Thố thủ lĩnh nhìn thấy ngọc chày, vội vàng quỳ xuống kính cẩn hành lễ. Xung quanh hồn thú cũng khẽ quỵ gối cúi đầu tỏ vẻ kính cẩn. Xong xuôi, vị Ngọc Thố thủ lĩnh kia mới dùng tinh thần phát ra âm thanh.
"Thì ra là các vị khách quý. Thứ cho ta ngu muội không nhận ra, khi đó ta linh trí vẫn chỉ là mông lung, mong chư vị khách quý thông cảm. Hiện tại mời chư vị theo ta." Vị Ngọc Thố thủ lĩnh này cúi người xin lỗi, sau đó mệnh lệnh phân tán nhóm hồn thú.
Cuối cùng, nó mới xoay người ra hiệu đoàn người đi theo.
"Trời đất, này còn là Lạc Nhật Sâm Lâm hay không? Bọn chúng không phải hồn thú sao? Lại có cả một văn minh hồn thú trong Lạc Nhật Sâm Lâm?"
"Hồn thú còn tập kết thủ vệ quân, còn có cả đi tuần?"
"Ta nhớ hồi cấp 10 ta đi hấp thu hồn hoàn đầu tiên trong này, thế sự đâu có như vậy đâu?"
Một đám đệ tử thấy cảnh này châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.
Thấy xung quanh quá ồn ào, Lãnh Cô Sơn lúc này mới lên tiếng quát: "Tất cả im lặng, nhìn nhiều nghe nhiều, bớt ăn bớt nói."
Bị hắn nạt một câu, lũ đệ tử sợ run. Lãnh Cô Sơn trước mặt Tuyết Mặc Quân là hiền hòa, là tùy ý, thế nhưng trong mắt lũ đệ tử này, Lãnh nhị trưởng lão vĩnh viễn là băng diện diêm vương, nghe tới đã sợ mất mật.
Khi đoàn người tới Ngọc Tinh Hồ, Tuyết Mặc Quân đã thấy Đại Minh cùng Nhị Minh đứng chờ ngay tại đó. Vừa thấy bịn hắn, hai tên này ầm ầm xông lại.
"Tuyết Mặc tiểu thúc, Lãnh lão đầu, các ngươi trở lại chơi với bọn ta đó à. Lý Bạch, Lý Bạch đâu? Lý Bạch không tới sao?" Nhị Minh chạy tới hấp tấp hỏi vội.
Tuyết Mặc Quân lúc này cười nhẹ, lôi kéo Lý Bạch từ trong đoàn người đi ra.
"Đại Minh, Nhị Minh, Lý Bạch cả hai ngươi đây. Hai ngươi muốn làm gì hắn thì làm."
Hai tên to xác hoan hô mấy tiếng, vội vàng kéo Lý Bạch đi nấu ăn cho chúng. Chỉ tội Lý Bạch, hắn cũng không ngờ mình bị bán nhanh tới như vậy.
"Cung phụng thân phận tại nơi này thật không tầm thường."
"Đúng vậy, đúng vậy. Hai đầu hồn thú kia ta biết, trong thư tịch cũng đề cập, mà ta cũng nghe cha ta kể qua. Trong Lạc Nhật Sâm Lâm có hai vị mười vạn năm hồn thú là Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên." Một tên đệ tử thân phận không tầm thường nói.
"Có vẻ cung phụng cùng Lý đội trưởng quen biết họ cũng lâu rồi thì phải."
"Không phải đâu, hồn thú cùng hồn sư không phải là thế bất lưỡng lập sao. Sao lại có thể thân thiết như vậy?"
Một đám đệ tử thấy được cảnh này, lại được một phen xì xào bàn tán.
Nhưng mặc kệ bọn họ suy nghĩ thế nào, Tuyết Mặc Quân hiện tại còn đang cùng vị Ngọc Thố thủ lĩnh kia hỏi thăm chuyện Ngọc Tinh Hồ thời gian này.
"Từ khi ngài rời đi, Ngọc Tinh Hồ cũng không phát triển quá lớn. Các hồn thú vẫn tụ tập hàng tối, nhưng hiện giờ không còn chuyện ăn sống uống tanh nữa. Thức ăn được đảm bảo đầy đủ, vì vậy vô số hồn thú khác cũng tranh nhau muốn gia nhập Ngọc Tinh Hồ. Ngọc Hậu bất chấp ý kiến khác, kiên trì không mở rộng Ngọc Tinh Hồ cùng kết nạp thêm."
Tuyết Mặc Quân tán thành Ngọc Hậu cách làm. Trước đây hắn để lạ cho Ngọc Tinh Hồ một chút phương pháp chăn nuôi cùng trồng trọt, chỉ là đủ để Ngọc Thố nhất tộc cùng một ít trung thành với Ngọc Hậu hồn thú sinh sống. Nếu mở rộng, sư nhiều thịt ít, rất dễ dàng phát sinh mâu thuẫn. Tuyết Mặc Quân còn từng nhiều lần nói với nàng tinh giảm bớt lượng hồn thú ngoại tộc, nhưng vì niệm tình cũ nên nàng không đồng ý, chứ đừng nói tới kết nạp thêm.
"Hiện nay, các hồn thú trong Ngọc Tinh Hồ cũng vô cùng quy củ. Ngọc Hậu đưa ra quyết định mới, ai cũng phải tham gia lao động mới đổi được thịt nướng cùng linh củ, linh quả. Hiện có năm công việc: nuôi thú, trồng cây, tuần vệ, chăm ấu tể tử cùng thu thập tài nguyên. Hiện giờ Đại Minh lão đại quản lý việc trồng cây nuôi thú, Nhị Minh lão đại phụ trách tuần vệ cùng thu thập tài nguyên. Còn chăm ấu tể tử đều là Tiểu Vũ thiếu tộc trưởng phụ trách."
Lời tiếp theo của con thỏ này khiến Tuyết Mặc Quân trợn tròn mắt. Con thỏ hồng điêu ngoa, ham chơi kia lại có thể đi trông trẻ???
Như biết được nghi vấn của hắn, vị ngọc thố kia lại tiếp tục tinh thần truyền âm: "Tiểu Vũ lão đại cũng không phải là trông trẻ, mà là kéo lũ trẻ kia đi kiếm chuyện làm. Việc ăn uống đều có người khác lo, thiếu tộc trưởng chỉ lo việc lôi chúng đi chơi là được."
Lời của thỏ thủ lĩnh khiến Tuyết Mặc Quân cảm thấy thế giới lại trở lại bình thường. Này mới đúng chứ!
Hai người đang trò chuyện, một hồn thú nhìn như chim sâu bay tới ghé vào đôi tai dài của thỏ thủ lĩnh. Chỉ thấy hắn gật gật đầu, sau đó quay sang nói với Tuyết Mặc Quân: "Hiện tại theo lệnh của tộc trưởng, mời ngài đi theo ta. Những đệ tử kia tự khắc có người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy, gọi bốn người Lý Bạch, Viên Tề bàn giao một hồi rồi xoay người đi theo thỏ thủ lĩnh. Như nhìn thấy trong mắt ba người Viên Tề lộ rõ nghi hoặc, Tuyết Mặc Quân đành nói: "Lý Bạch ca, ngươi giải thích chút cho họ, chờ khi ta quay lại sẽ nói rõ ràng hơn."
Nhanh chóng đi theo thỏ thủ lĩnh tới nhà trên cây, Tuyết Mặc Quân đánh giá lại một lần Ngọc Tinh Hồ. Thay đổi cũng không có gì quá lớn, chỉ có một điều là tộc quần Ngọc Thố hiện tại gia tăng rất nhiều.
Lên đến trên nhà cây, ngọc thố thủ lĩnh đứng lại, khẽ nghiêng người.
"Mời ngài tiến vào trong. Khu vực này không phải ta có thể vào, cho nên xin phép đi xuống trước, mong ngài thông cảm." Nói rồi vị ngọc thố thủ lĩnh này phốc nhảy xuống rồi nhanh chóng mất hút.
Tuyết Mặc Quân lúc này đi thẳng vào trong nhà cây. Lúc này, Ngọc Hậu còn đang nằm trên giường lá, thấy hắn đi vào nàng liền đứng dậy đón.
Khuôn mặt nàng hơi mang chút nhợt nhạt, yếu ớt nói: "Quân đệ, mới rời đi không lâu lại nhớ Nhu tỷ quay về à?"
Tuyết Mặc Quân nhìn nàng cau mày, khẽ nói: "A Nhu tỷ, tỷ b·ị t·hương? Chuyện này là thế nào vậy, sao vị ngọc thố lúc nãy không đề cập gì cả?"
"Đừng để ý, chuyện này đến Nhị Minh Đại Minh còn không biết, ta cũng chưa để người nào biết cả." Ngọc Hậu kéo tay hắn ngồi xuống, nhẹ giọng nói nhỏ: "Lạc Nhật Sâm Lâm mới xuất hiện ba vị mười vạn năm hồn thú, kết bái thành huynh đệ, thành lập một thế lực tự xưng là Sư Đà Lĩnh. Vì Ngọc Tinh Hồ tài nguyên phong phú, vì vậy bọn chúng kéo bè kéo lũ tới muốn trực tiếp đánh g·iết ta vị thủ lĩnh này. Khi đó ta lại sính cường một chút, vì vậy chịu chút thương. Tất cả hồn thú, kể cả ba tên kia còn tưởng ta lông tóc không thương bại chúng, nên hiện tại biết điều cùng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, an vị thủ thường tại dãy núi phía nam của Lạc Nhật Sâm Lâm."
Tuyết Mặc Quân nghe vậy hiểu ra. Lạc Nhật Sâm Lâm đa phần là hồn thú cấp thấp do tài nguyên ít ỏi, tranh đấu thường xuyên. Này lại có ba con hồn thú từ đó mà phát uy, đột phá mười vạn năm, đích thực là khá vô cùng. Hiện tại vì tiến thêm bước nữa nên bọn chúng để mắt tới tài nguyên của Ngọc Tinh Hồ.
"A Nhu tỷ, sao ngài không triệu tập đội quân, trực tiếp kết trận diệt đi bọn chúng?" Tuyết Mặc Quân thắc mắc. Phải biết khi ấy A Ngân để lại đây chiến trận, có thể tăng phúc cho Ngọc Hậu là rất lớn, đủ để này có thể đè c·hết ba tên kia.
Ngọc Hậu nghe thấy lắc đầu: "Ba tên đó huyết mạch rất tốt, dù vừa đột phá, chiến lực cũng không kém. Mỗi người bọn chúng đều có khả năng chống lại Đại Minh Nhị Minh. Nhưng vì là bản thổ hồn thú, bọn chúng được lòng đại đa số hồn thú khác trong Lạc Nhật Sâm Lâm, Ngọc Thố tộc là kẻ ngoại lai, chúng ta chiếm đi Ngọc Tinh Hồ đã để các hồn thú khác khó chịu, nếu trực tiếp quy mô khai chiến, t·hương v·ong là cực cao."
Tuyết Mặc Quân liền hiểu, thì ra là do số lượng đê giai chênh lệch quá lớn.
"Thì ra là vậy, A Nhu tỷ, vừa hay lần này ta tới, là để giúp khoảng 40 đệ tử thu hoạch hồn hoàn. Chẳng phải vừa hay để ta tiêu hao địa bộ phận đê giai hồn thú phía bên chúng hay sao? A Nhu tỷ cứ việc đánh dấu địa điểm cho ta, ta dẫn người qua đó một công đôi việc, lại không g·iết hại hồn thú phía bên phe mình." Tuyết Mặc Quân tự tin đề nghị.
Ngọc Hậu vô cùng vui vẻ, nếu như vậy, áp lực của bên nàng sẽ giảm không ít. Ngọc Hậu dứt khoát gật đầu: "Được, để ta đánh dấu cho đệ."
Tiếp nhận địa đồ, Tuyết Mặc Quân mới lại hỏi tiếp: "A Nhủ tỷ, ta quên mất chưa hỏi. Ba con hồn thú mười vạn năm đó lai lịch thế nào?"
"Ba huynh đệ đó tên làm tam đệ bản thể là một con voi trắng, gọi là Bạch Cốt Man Tượng. Tên thứ hai là một đầu sư tử Hoàng Kim Thánh Sư. Cuối cùng là một đầu Kim Sí Chuẩn. Nghe nói con Kim Sí Chuẩn này còn có quan hệ với Bích Cơ của Tinh Đấu Sâm Lâm nữa."
Ngọc Hậu một hơi kể ra xuất thân cặn kẽ của ba con hồn thú kia. Đặc biệt khi nhắc tới Bích Cơ cùng Tinh Đấu Sâm Lâm, nàng trong mắt mang theo một vệt thù hận.
Tuyết Mặc Quân suy nghĩ trầm tư một hồi, ngẩng đầu nhìn thẳng Ngọc Hậu, trầm giọng nói: "A Nhu tỷ, nếu ta giải quyết ba tên kia, tỷ có nắm chắc kiểm soát toàn bộ Lạc Nhật Sâm Lâm chứ? Đương nhiên, ta là chỉ bộ phận ngoại vi cùng đại thành phần nội vi, những nơi hiểm địa hay có những con hồn thú mạnh mẽ thì không cần thiết."
"Kiểm soát Lạc Nhật Sâm Lâm? Để làm gì?" Khá kinh ngạc với khẩu vị của Tuyết Mặc Quân, Ngọc Hậu tỏ vẻ nghi hoặc.
"Ta muốn tỷ nhất thống Lạc Nhật Sâm Lâm, sau đó tích lũy lực lượng, chờ thời cơ thích hợp có thể tiến về Tinh Đấu Sâm Lâm báo thù. Những hồn thú nào tỷ thấy khó xử lý, ta có thể để hồn sư nhân loại giúp tỷ thanh trừng."
Lời của Tuyết Mặc Quân khiến Ngọc Hậu hơi cảm động, nàng khi nãy chỉ lộ ra một xíu thù hận mà hắn cũng để ý tới.
"Không vấn đề, thế nhưng vẫn còn các khu vực nguy hiểm, như Mê Vụ Cốc hay Lôi Quang Phong,... thì ta không thể kiểm soát được. Chỉ cần làm rơi ba tên kia, những bản thổ hồn thú bắt buộc sẽ phải nghe theo chúng ta, cũng không tách biệt ngoại lai hay không. Những kẻ mạnh kia nếu có tâm thì cũng đã xuất hiện cùng ba tên ở Sư Đà lĩnh kia rồi. Nay chúng không xuất hiện, tức cũng chẳng quan tâm ai là kẻ kiểm soát Lạc Nhật sâm lâm cái gì, không ảnh hưởng tới chúng là tốt."