Đầu Hạ Năm Ấy

Chương 33: Bí mật của Lâm Nhã Tịnh




" Không phải là quà đắt tiền gì, mong cậu sẽ không chê nó. Dù sao cũng.." Hi Nhiễm cúi mặt xuống, lí nhí nói.

"Tớ nhận " Dật Hiên lấy chai nước về phía mình, " Đúng lúc đang khát đây ".

" Dù sao cũng thật lòng cảm ơn cậu" chưa nói xong của cô đã bị cậu chặn lại. Nhìn Dật Hiên thản nhiên khui chai nước ra, uống một hơi sau đó vặn nắp chai lại bỏ vào hộc túi cặp, cô có chút nhẹ nhõm đi đôi phần.

Đứng trước khu nhà tập thể, Hi Nhiễm cởi nón đưa cho cậu, có thể nói đây là lần cuối cậu đưa cô về rồi.

Dật Hiên: " Nhớ những gì tớ dặn, để tâm trí thoải mái ".

Hi Nhiễm gật đầu, khẽ nói: " Tớ nhớ rồi, cậu cũng thế ".

Lâm Nhã Tịnh cùng Minh Hạo Vũ đang tung tăng đi về, thấy hai người họ, cô nàng hớn hở chạy lại: " Hi Nhiễm ".

" Chào Dật Hiên" Cô nàng bẽn lẽn đưa tay chào cậu.

Dật Hiên nào thèm để ý, cậu chỉ ừ đại một tiếng sau đó quay đầu xe rồ ga phóng nhanh về phía trước.

" Đây là bữa ôn cuối của hai người à? ".

Hi Nhiễm nhìn chiếc xe cùng cậu dần đi xa mình hơn, khẽ gật đầu: " Đúng thế ".

Lâm Nhã Tịnh: " Thế hai người có làm thủ tục chia tay không? Kiểu như một cái ôm cho nhau chẳng hạn ".

Hi Nhiễm giật mình, quay sang kí lên đầu cô nàng một cái: " Ôm nhau gì chứ? Cậu chỉ được cái nói tào lao là giỏi

".

"Tớ vào nhà đây ".

"Cô chú ơi, cháu Tình Nhi đến thăm mọi người đây" Tan học, giữ đúng lời hẹn với cô, Ôn Chính Phàm liền đưa về nhà cậu.

Nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc, Kỳ Hinh nhanh cùng bà vú xuống lầu ngay. Khi nghe Ôn Chính Phàm báo răng cô đã về nước, bà liền hối thúc con trai mình đón cô sang chơi ngay. Nên khi nhìn thấy Tình Nhi, bà vui như bắt được vàng, vội đi xuống ngay.

" Ôi Nhi Nhi của ta, lâu lắm rồi hai cô cháu mình mới gặp lại ".

Tình Nhi xem Kỳ Hinh như là người mẹ thứ hai của mình vậy, nên không ngần ngại liền chạy đến ôm lấy bà bằng tất cả sự nhớ nhung của mình: " Con nhớ cô lắm đấy ".

" Ta cũng nhớ con nhiều lắm " Kỳ Hinh nhắm mắt ôm chầm lấy cô.

" Mau mau lại bàn để ta xem rõ con nào " Kỳ Hinh quýnh quáng kéo Tình Nhi lại phòng khách.

Ồn Chính Phàm đứng ở phía sau nhếch môi cười, giây sau cậu thấy trong người hơi khó chịu, đầu óc trở nên quay cuồng, hai chân đứng không vững. Sợ bị hai người kia phát hiện, cậu liền xin phép giả vờ về phòng thay đồ.

Vào đến phòng mình, Ôn Chính Phàm vội đi đến tủ quần áo, cầm chìa khóa mở ngăn trong cùng, mang chiếc hộp màu đen vào phòng tắm ngay.

Dùng cơm tối với bà xong, Hi Nhiễm cũng hơi mệt đầu nên không vội quay về phòng ngay. Dạo này bệnh tình của Chúc Lan có phần diễn biến xấu, nên sau khi ăn xong, uống thuốc đầy đủ, Hi Nhiễm liền đưa bà về phòng nghỉ ngơi sớm.

Ở trong nhà cũng hơi ngột ngại, cô bèn mở cửa đi xuống dưới lầu ngồi ghế đá hóng mát một chút cho mát người rồi lên ngủ sau.

" Hi Nhiễm " Lâm Nhã Tịnh ra ban công tưới cây, nhìn thấy cô ngồi một mình ở ghế đá, liền xỏ dép mở cửa chạy xuống ngay.

Hi Nhiễm nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nhanh quay đầu lại mỉm cười.

" Hóng mát à?" Lâm Nhã Tịnh đi đến ngồi bên cạnh.

"Ừm, mình hóng mát một tí rồi lên ngủ ".

" Tối hôm nay trời mát, thích hợp để hưởng gió trời " Lâm Nhã Tịnh lén liếc nhìn cô, " Cũng thích hợp để ngồi tương tư đến ai đó nhỉ? ".

Hai chữ ai đó, Lâm Nhã Tịnh cố ý ngân dài ra đề Hi Nhiễm nghe thấy. Đương nhiên là Hi Nhiễm hiểu Nhã Tịnh có í gì rồi, nhưng cô nàng lại giả vờ không hiểu gì cả.

" Hi Nhiễm, cậu thật sự không để ý đến Dật Hiên à? " Lâm Nhã Tịnh lén thám thính biểu cảm của cô, " Dù chỉ là một chút thôi cũng được ".

" Cậu lại nói vớ vẩn gì nữa thế?" Hi Nhiễm rất nhanh né tránh ngay.

Thú thật, từ sau khi cùng nhau ăn trưa rồi còn cùng nhau ôn tập, tần suất hai người gặp nhau nhiều không ít.

Đến tận bây giờ, cô thật sự không biết cảm giác thích một người là như thế nào, biểu hiện ra sao. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ biết có chuyện học mà thôi, với cả gia đình cô cũng có chút phản đối kịch liệt về chuyện yêu sớm nên tuyệt nhiên Hi Nhiễm không dám làm trái lời bố mẹ.

Cho nên cô thấy lòng rối bời khi Lâm Nhã Tịnh hỏi về vấn đề đó. Việc đem lòng yêu thích hay thậm chí là cảm nắng một người nào đó cô cũng chưa từng trải qua.

Lâm Nhã Tịnh cũng không muốn hỏi cặn kẽ cô nhiều, nên mở miệng nói sang chuyện khác: " Để mình kể cho cậu một bí mật của mình nha ".

"Bí mật? " Hi Nhiễm nghiêng đầu hỏi.

"Vì cậu là người bạn thân nhất của tớ nên tớ sẽ cho cậu biết cũng như tâm sự với cậu ".

Lâm Nhã Tịnh ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, bỗng dưng mỉm cười:

" Thật ra, tớ đang thầm thích một người, nhưng ở thời điểm này xin lỗi tớ không thể nói tên của cậu ấy cho cậu được ".

" Có thể nói bây giờ tình cảm mà tớ dành cho cậu ấy thật sự nhiều hơn qua từng ngày ".

Hi Nhiễm tròn xoe hai đôi mắt, cô có chút bất ngờ vì không nghĩ rằng Lâm Nhã Tịnh lại thích thầm một người sớm đến thế.

Lâm Nhã Tịnh chầm chậm quay mặt sang nhìn cô, khóe miệng vẫn nở nụ cười tươi như đóá hoa: "Nhưng dạo gần đây mình phát hiện ra rằng cậu ấy hình như đã thích người khác mất rồi ".



Bỗng nhiên, Lâm Nhã Tịnh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói chợt trở nên buồn bã, đôi mắt có phần long lanh hơn: " Điều đó thật sự khiến tớ rất buồn, cảm giác như rơi từ chín tầng mây xuống mặt đất vậy ".

" Thật sự rất đau ".

"Vậy cậu vẫn thích người đó sao?" Cô mở miệng hỏi, cảm thấy xót xa cho người bạn của mình.

"Tớ cũng không biết nên làm gì nữa. Cậu biết không, hằng ngày cứ mỗi sáng thức dậy tớ luôn đứng trước gương và tự nhủ với lòng rằng sẽ giảm bớt việc thích cậu ấy lại " Lâm Nhã Tịnh ngưng một lát, lắc đầu đầy sự ngán ngẩm:

" Có điều khi càng làm thế tớ lại càng thích cậu ấy nhiều hơn ".

Lâm Nhã Tịnh hít một hơi thật dài, liền chuyển sang chủ đề khác: " Thôi bỏ qua chuyện đó đi, tớ chỉ kể cho cậu nghe thế thôi ".

" Cậu ôn bài kĩ chưa? Ngày mai tớ mang tập sang ôn cùng cậu nha ".

Hi Nhiễm không muốn tâm trạng Lâm Nhã Tịnh buồn thêm, vì cô chỉ có duy nhất một mình cô ấy là bạn thân nên không dám nói gì thêm, chỉ mim cười gật đầu.

Kỳ thi tháng đầu tiên cũng chính thức bắt đầu.

Hôm thứ hai, khi từ nhà đến trường, ba người đều chăm chú xem qua một lượt kiến thức lần nữa.

Vì xếp theo chữ cái của từng lớp nên phòng của Hi Nhiễm và Dật Hiên cách tận bốn dãy phòng.

Tạm biệt hai người bạn của mình, cô rảo bước vào phòng tìm cho mình một vị trí gần cửa sổ hành lang.

Nằm dài trên bàn nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài, Hi Nhiễm để cho đầu óc của mình rơi vào tình trạng thoải mái thư giãn nhất có thể.

" Thầy giám thị đến rồi, mau mau ngồi lại chỗ đi ".

Hi Nhiễm nghe thấy thế vội ngồi dậy ngước mắt ra phía hành lang.

Tiếng chuông vang lên, lúc ấy các học sinh còn đứng nán lại nói chuyện với bạn học mới chậm chạp đi về phòng thi của mình.

Giám thị đặt xấp đề thi lên bàn, chắp tay sau lưng, nghiêm nghị nói: " Ổn định lại chỗ ngồi của mình ngay ngắn đi

Từ khi giám thị bước vào, không khí ở các dãy hành lang và phòng thi trở nên im phăng phắc không còn tiếng ai nói chuyện ngoài các giám thị phổ biến luật thi.

" Môn thi đầu tiên sẽ là Toán học, tiếp theo sẽ là Ngữ Văn và Tiếng Anh " Giám thị nhìn quanh lớp, cau mày nói tiếp: " Em nào còn giữ tài liệu hay các thiết bị thông minh thì mang lên đây, tôi cho cơ hội lần cuối đấy. Nếu để tôi phát hiện ra thì sẽ xử theo luật của trường ".

Sau khi đề được phát ra, Hi Nhiễm khẽ nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, giây sau, cô hốt hoảng vì toàn bộ các câu hỏi trong đề đều tương tự như những gì mà Dật Hiên ôn qua cho cô.

Tiềng thở phào nhẹ nhõm được cô phát ra ngay sau đó.

Cô không thể không công nhận cậu ấy giỏi thật.

Vì đã được cậu ôn đi ôn lại rất nhiều lần nên quá trình làm bài của cô diễn ra vô cùng nhàn hạ.

Kỳ thi kéo dài hai ngày đã kết thúc.

Sau khi làm môn thi cuối, Hi Nhiễm đặt bút xuống, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, nhắm chắc không có vấn đề gì nữa cô liền cất bút vào túi đựng bỏ vào cặp sau đó đeo cặp đứng lên cầm bài thi nộp cho giám thị.

Vừa bước ra khỏi cửa, Hi Nhiễm thở một hơi nhẹ, xoay người bước xuống hành lang. Vừa quay sang cô chợt sững người, đám Âu Dương Thiên đang đứng tụ họp lại nói chuyện gì đó.

Cô đưa mắt nhìn lướt qua một cái rồi cúi đầu, đi ngang qua đám người kia. Vừa đi được vài bước thì bị một trong số kia gọi lại.

"Hi Nhiễm ".

Cô dừng bước, ngoảnh mặt chầm chậm quay đầu lại.

Tình Nhi là người thấy cô đầu tiên, liền chạy đến nắm lấy tay cô, thân thiết nói: "' Cậu làm bài được chứ? ".

Hi Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói:

" Cũng tạm được ".

"Sao chỉ có tớ là không êm xui nhỉ?" Âu Dương Thiên khẽ than phiền một tiếng rồi nói tiếp: " Lúc nào tớ cũng không qua được cửa ải môn Tiếng Anh cả ".

"Tớ đã bảo là cố gắng ôn theo đề đi, ai bảo không chịu nghe lấy " Duệ Khải vòng hai tay lại lầm bầm nói.

Âu Dương Thiên chán nản đáp lại một tiếng:

" Lần sau tớ sẽ ôn theo, được chưa?".

" Chỉ được cái nói suông là nhanh thôi " Duệ Khải lườm cậu một cái.

Dật Hiên tựa lưng ra sau lan can, bình thản đứng đó nhìn lấy cô, khóe miệng đôi khi nghe cô trả lời chợt nhếch lên, thấy bên cạnh có người huých tay, cậu liếc mắt nhìn sang với vẻ đầy lạnh lùng.

" Làm gì mà nhìn con gái nhà người ta chằm chằm vậy Dật thiếu gia " Âu Dương Thiên nói nhỏ, khẽ ám chỉ Hi Nhiễm.

Đôi mắt diều hâu của Dật Hiên liếc cậu ta, lạng lùng nói: " Mắt tôi tôi nhìn, có dán lên người ông đâu mà lo ".

Âu Dương Thiên: "..."

" Hi Nhiễm, bọn mình định đi uống nước, cậu đi cùng cho vui nha " Tình Nhi dò hỏi cô.

"Chắc là không được rồi, mình phải đợi bạn " Hi Nhiễm nhanh từ chối ngay.



Tình Nhi: " Vậy mình hẹn cậu bữa khác ha ".

Hi Nhiễm gượng cười khẽ gật đầu cho qua chuyện sau đó nắm quai cặp rời đi nhanh.

Đi qua từng dãy hành lang, cô dễ dàng nghe thấy được tiếng học sinh có thở phào nhẹ nhõm, ưỡn vai một cái đầy thoải mái.

Đương nhiên cũng chẳng ai hài lòng với kì thi này cả, cũng có người vui sướng, bên cạnh đó cũng có người buồn bực vì chưa hoàn thành tốt bài thi.

Hi Nhiễm vừa mới tới phòng thi thì đã thấy Lâm Nhã Tịnh mang cặp chạy ù ra. Cô nàng ôm chầm lấy Hi Nhiễm, điệu bộ trông rất mừng rỡ. Hi Nhiễm trong lòng cũng đã thầm đoán được Nhã Tịnh làm bài suôn sẻ nên mới vui mừng như thế.

Lâm Nhã Tịnh kéo tay cô, nhảy cẩng lên, tỏ vẻ hưng phấn: "Bạn yêu ơi, để thi bữa nay tớ trúng hết toàn bộ những gì mình ôn đó, vui quá đi thôi ".

Hi Nhiễm: " Tốt quá rồi, chúc mừng cậu ".

" Còn cậu? Chắc ổn cả chứ nhỉ?".

Cô nàng khẽ ngập ngừng, sau cùng mở miệng nói: " Cũng khá ổn ".

"Minh Hạo Vũ đâu? ".

Hi Nhiễm hất mặt xuống dưới: " Chắc là cậu ấy đợi chúng ta ở sảnh trường rồi đó ".

Lâm Nhã Tịnh ồ một tiếng, đang định nói tiếp thì liền nghe hai bạn nữ đi ngang qua nói:

" Lần thi này tớ được xếp chung phòng với Dật Hiên đó, còn được ngồi phía sau cậu ấy nữa chứ. Đúng là quá đã!

".

" Vậy là cậu vừa làm bài vừa ngắm trai đẹp chứ gì?" Nữ sinh còn lại có chút tiếc nuối.

Nữ sinh kia nhún vai nói: " Không hề nha, cậu ấy luôn là người đến trễ nhất phòng thi và là người ra sớm nhất luôn đó ".

"Vừa mới phát đề bài, tớ chưa làm được quá một nửa thì đã thấy cậu ấy đóng bút lại rồi đứng lên nộp bài mất tiêu rồi ".

" Cậu ấy vừa tiêu soái mà còn giỏi nữa chứ, tớ hâm mộ quá đi thôi ".

Lâm Nhã Tịnh và Hi Nhiễm lén nghe thấy, chặp sau, cô nàng Nhã Tịnh chép miệng, gương mặt tràn đầy sự thán phục: " Đúng là con nhà người ta, lúc nào cũng toàn diện cả ".

Hi Nhiễm đứng bên lấy hai tay xoa xoa thái dương, hai ngày thi liên tiếp khiến cô cảm thấy khá là mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ một trận thật là ngon thôi.

Sau khi cô về nhà, liền thay đồ sau đó leo lên giường nhắm tịt mắt lại ngay. Đến khi được Chúc Lan gọi dậy ăn tối thì đã là bảy giờ.

Trong bàn ăn, Chúc Lan gắp một miếng tôm rim đặt vào bát cô, nói: " Dạo gần đây học hành vất vả lắm hay sao mà trông cháu gầy đi nhiều thế ".

Hi Nhiễm lắc đầu khẽ nói: " Dạ không có đâu bà ơi, chắc tại cháu chán ăn thôi ".

" Sao thế? Đồ ăn không vừa miệng hay cháu muốn ăn món gì?" Chúc Lan tỏ vẻ lo lắng.

" Dạ không có, chỉ là cháu không muốn ăn thôi, bà đừng lo ạ ".

Hai bà cháu đang ăn cơm vui vẻ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại bên cạnh cô vang lên, khẽ liếc nhìn sang màn hình, giây sau cả người cô như chợt bất động tại chỗ.

Thấy cô chưa nhấc máy, Chúc Lan nghi ngờ hỏi: " Sao cháu không nghe điện thoại? ".

"Á " Hi Nhiễm cắn môi dưới, ngập ngừng đưa tay lại gần, ngón tay run run khẽ ấn nút nhận.

" Có chuyện gì không? ".

Dật Hiên: " Tớ đang đứng trước nhà cậu, mau ra đây đi ".

"Hả?" Hi Nhiễm khẽ lớn tiếng nói, nhìn thấy Chúc Lan, cô vội đứng lên tiến lại phía bếp nói: " Cậu đến đây làm gì? ".

Dật Hiên: " Cho cậu một phút để ra đây ".

Hi Nhiễm mím chặt môi: " Nhưng tớ đang ăn tối với bà rồi ".

"Ngưng ăn ".

" Nhưng...nhưng tớ đang mặc váy ngủ, không tiện ra được".

" Không phải cởi truồng là được rồi " Dật Hiên nói tiếp, " Đếm đến ba, nếu không ra thì tớ xông vào ".

Dứt lời, không kịp để cô đáp trả câu nào đã đến ngay: " Một..."

"Được, tớ ra ngay " Tắt máy, Hi Nhiễm nhăn mặt một cái. Cô cầm điện thoại đi lại bàn, chớp mắt nhìn bà: " Bà nội ơi, cháu xin phép ra ngoài một tí, có được không ạ? ".

Chúc Lan: " Được, cháu cứ đi đi nhưng nhớ về sớm ".

" Vâng ạ ".

Vừa xuống đến sảnh, Hi Nhiễm đã trông thấy một dáng người cao lớn đang xoay lưng về phía mình. Không cần đoán cô cũng biết đó là ai, Hi Nhiễm chầm chậm đi lại gần. Cô đứng trên bậc tam cấp khẽ gọi cậu:

"Tối rồi cậu còn đến đây làm gì? ".

Dật Hiên xoay người lại, hai tay đút túi quần, đáy mắt sáng rực, ôn tồn nói:

" Đưa cậu đi dạo".