Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 9: Cuộc sống không êm đềm




Nhưng nếu cuộc sống cứ êm đềm như vậy thì đâu còn gì để nói.

Vào lúc Niên Cầm Bách đã đi làm thì có một số điện thoại lạ đã gửi tin nhắn hẹn gặp cô, theo như cô biết thì chắc đây hẳn là người của Niên gia.

Ban đầu khi Niên Cầm Bách đủ mười tám tuổi thì anh đã từng có ý định đề đơn xin cắt đứt quan hệ với nhà họ Niên, nhưng cùng năm đó thì ông ngoại Cao lại qua đời, để báo hiếu cho ông ngoại nên Trịnh Tương Hảo đã bảo anh đừng vội cắt đứt quan hệ.

Tính ra cũng đã qua gần năm năm rồi, dù bình thường Niên gia chẳng hề tìm đến Niên Cầm Bách, nhưng nói thế nào đi nữa thì hiện tại anh vẫn là người nhà họ Niên, vẫn còn có tên trong hộ khẩu... Và đương nhiên, chuyện ép buộc anh làm theo ý mình vẫn có.

Nói thẳng một chút, qua nhiều năm không gặp, Trịnh Tương Hảo cũng sắp quên mất gia đình họ Niên kia rồi. Mà theo như tin nhắn gửi đến, thì người cô sắp gặp đây chắc hẳn là cha của Niên Cầm Bách rồi... Hừm... Ông ấy có vẻ vẫn chưa muốn từ bỏ Niên Cầm Bách... Hay nói đúng hơn là không muốn từ bỏ một người có tài như Niên Cầm Bách.

Dù sao, cô cũng phải gặp thôi. Nếu như Niên Cầm Bách còn một ngày không cắt đứt với Niên gia thì nhà đó vẫn là nhà chồng tương lai của cô. Mà gặp cha chồng thì chắc cô cũng phải sửa soạn một chút ha?

[...]

Đến giờ hẹn, Trịnh Tương Hảo cũng đã đứng trước một nhà hàng rất sang trọng, đây cũng là nơi mà Niên Thiệu Quý đã hẹn cô đến.

Đi vào bên trong, ai nấy đều phải cúi đầu chào cô, dù rằng cô không biết mục đích của nhà họ Niên là gì, nhưng cô cũng phải đi vào thôi.

Đến một căn phòng VIP, Trịnh Tương Hảo đã nhìn thấy Niên Thiệu Quý, Niên Cẩn Duy và còn có cả Nguyễn Thư Kỳ... Ha, đã nhiều năm không gặp, vừa gặp đã nhìn thấy cha chồng, anh chồng và vị hôn thê cũ của chồng luôn, đúng là thú vị mà.

Nếu như là trước kia Trịnh Tương Hảo sẽ cố gắng biểu hiện bản thân là một người ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng dù sao cô và Niên Thiệu Quý cũng đã từng gặp nhau rồi, đến thì đến cũng chỉ cúi đầu chào hỏi rồi tự mình kéo ghế ngồi xuống. Cô đưa mắt nhìn Niên Thiệu Quý, nói:

- Chú Niên, không biết chú tìm cháu là có chuyện gì vậy ạ?

Niên Thiệu Quý cũng không nói nhiều, ông ấy đã đẩy qua cho cô một sắp tài liệu cùng với một tấm thẻ ngân hàng rất sang trọng. Nhưng Trịnh Tương Hảo chỉ thở dài, cái đám nhà giàu này đúng là rách việc thật đó, hết lần này đến lần khác làm phiền cô... Nhưng chỉ dùng có một chiêu? Họ không thấy chán chứ cô chán muốn chết rồi.

- Cô khoan hãy từ chối, mở tài liệu ra xem đi đã.



Trịnh Tương Hảo cũng nghe theo, cô mở ra thì thấy đây là giấy tờ nhà đất của quán ăn Hảo Hợp của cha cô? Nhưng tại sao nó lại ở trong tay của Niên Thiệu Quý chứ?

Đột nhiên cô nhìn sang Nguyễn Thư Kỳ, nhưng cô ta chỉ cười nhạt, lại nói:

- Tiểu Hảo à, chắc cô biết rõ cái quán ăn bình dân đó cũng là tâm huyết cả đời của cha cô nhỉ? Chỉ cần cô đồng ý chia tay Niên Cầm Bách... Giấy tờ nhà đất sẽ về với cô.

Tuy rằng đây là món hời rất hấp dẫn, nhưng Trịnh Tương Hảo cũng hiểu rõ tính cách của cha mình. Ông ấy có tính cách giống như một con rồng vậy, chính là rất thích cất giữ bảo vật cho riêng mình... Mà một khi... Thứ ông ấy không cần nữa thì mới giả vờ như để bị lấy đi, nói về diễn xuất tài tình thì đám người này không diễn hay bằng cha của cô đâu.

Nói ra cũng đáng thương thật đó... Chắc hẳn họ cũng tốn không ít tiền cho cha cô nhỉ?

- Tốt quá rồi!

Lúc này Nguyễn Thư Kỳ còn tưởng rằng chuyện này đã được giải quyết xong, nhưng chỉ có Niên Cẩn Duy thấy ngạc nhiên... Con người của Trịnh Tương Hảo mà dễ thỏa hiệp vậy sao?

- Vậy cô...

- Cũng vừa đúng lúc tôi định đổi nhà cho cha, dù sao ông ấy cũng lớn tuổi rồi, không nên đứng bếp nấu nướng cực khổ như vậy. Mới đêm qua tôi và Cầm Bách còn đang định đổi sang nhà mới, lại có cơ hội báo hiếu với cha rồi.

Niên Thiệu Quý nghe xong liền nhíu mày, con trai của ông ấy sinh ra, còn chưa được tận hiếu lần nào mà bây giờ Niên Cầm Bách lại muốn báo hiếu với một người khác sao?

- Trịnh Tương Hảo, cô đừng có mà không biết điều, đây đã là nhân nhượng cuối cùng cho cô rồi đấy.

Cô vẫn như trước kia, nụ cười nhẹ nhàng tựa thiên sứ, nhưng lại mang một sức nặng thần bí đè lên vai của Niên Thiệu Quý, cô nói:

- Lúc trước tôi đã từng nói với chú rồi mà? Bây giờ tôi xin phép nhắc lại... Chú Niên, tôi tôn trọng gọi chú là chú Niên vì chú và Cầm Bách chảy cùng dòng máu, nhưng đến khi anh ấy buông bỏ hoàn toàn về Niên gia... Thì hai chữ "chú Niên" sẽ trở nên xa xỉ lắm đó. Mà... Chú cũng biết lý do tại sao anh ấy chưa rời đi mà.